Mộc Trà vẫn cố thanh minh:
- Tôi không tham lam như vậy… không… ưm…
Cô bị anh hôn chụt một phát lên môi:
- Nhưng tôi tham lam…
- Kệ anh, ai anh cũng muốn mà không muốn bỏ ai chứ gì? Tôi thừa biết đàn ông đều như vậy? Chỉ muốn có thêm mà không muốn bớt đi…
Mộc Trà xô anh ra muốn lên bờ nhưng Khải Viễn vẫn không hề nhúc nhích, khóe miệng còn vương ý cười:
- Sao em không nói tiếp? Vậy mà bảo không ghen ư? Mặt em viết chữ ghen to tướng kìa.
- Còn lâu, anh đừng tưởng tượng…
- Được rồi không trêu em nữa… nhất định có ngày tôi sẽ chứng minh cho em thấy, tôi chỉ cần em và em cũng sẽ yêu tôi.
- Kệ anh… buông ra cho tôi về phòng.
- Không buông…
Nụ hôn mạnh mẽ đáp xuống, cả người áp sát lên thân thể nhỏ bé mềm mại bên dưới, từng cử chỉ ôn nhu, dịu dàng khiến Mộc Trà dù muốn phản đối cũng không thể chỉ còn dựa theo hành động càng lúc càng nóng và càng nổi loạn của Khải Viễn.
…
Điện thoại đổ chuông ầm ĩ, Mộc Trà nheo đôi mắt cay xè khua tay sờ điện thoại:
- Alo
- Trà à, vợ chồng con sắp về chưa? Nhà anh Tùng sắp về đây rồi, hai đứa về đi.
- Dạ vâng, con về luôn đây ạ.
- Con qua chợ hải sản chỗ nhà cô Sáu lấy cua, tôm và mực cho mẹ nhé!
- Vâng ạ, con nhớ rồi.
Ném điện thoại xuống giường, Mộc Trà úp mặt xuống gối.
Chẳng biết cô được về phòng lúc nào mà bây giờ ngủ vẫn chưa đủ giấc chỉ vì cái tội ham hố thử yêu ở không gian mới mà người muốn mệt đứt hơi.
- Khải Viễn, dậy về thôi anh.
Không thấy anh trả lời, cô mới mở choàng mắt giật mình ngồi bật dậy.
Bên cạnh cô không có ai nằm, Khải Viễn đã dậy sớm vậy sao chứ?
Xuống khỏi giường xỏ chiếc áo thun của anh vào người, cô bước ra khỏi phòng uống một cốc nước to.
Buổi sáng, không khí trong lành, gió biển thổi sóng vỗ ẫm ầm.
Mới 6h sáng mà mặt trời đã lên rực rỡ dù thời tiết vẫn còn mát mẻ.
Đứng ra cửa, nhìn ra phía bãi biển, Khải Viễn mặc trên mình bộ quần áo của Ami trắng đơn giản khỏe khoắn khác hẳn với khi mặc đồ âu.
Nhìn thấy cô, anh giơ tay đang cầm ốc biển vẫy vẫy.
Bất giác, Mộc Trà mỉm cười, thứ hạnh phúc mà cô đang từ chối có phải là xa hoa hay thực gần gũi.
Cô bước chầm chậm lại phía anh, nheo mắt cười:
- Anh dậy sao không gọi tôi?
Cô tự nhiên vòng tay ôm thắt lưng anh đón lấy vô số vỏ ốc, vỏ sò nhỏ trên tay anh.
- Nghe ngư dân nói nếu nhặt đủ 99 vỏ ốc trên bãi cát thì sẽ có được cô gái mình yêu nên tôi đang thử vận may.
- Vậy sao? Anh dậy lâu chưa?
- Lúc hơn 4h dậy, tôi gọi em đi ngắm bình minh mà có người đòi ngủ nên tôi đi một mình chụp lại ảnh bình minh cho em xem.
- Trên mạng đầy ảnh ấy.
- Nhưng có mặt tôi cơ mà, tôi còn quay cho em xem nữa.
Khải Viễn khoe thành tích của mình, Mộc Trà lướt xem ảnh và video, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi trên nền cát anh đứng trong hình trái tim có dòng chữ “Trà Trà, I love you”.
Đáy lòng xúc động, khóe mắt cũng cay cay, cô quay lại album, vô tình phát hiện ra anh đã chụp nhiều ảnh cô đang ngủ mà tướng ngủ thì rõ xấu.
- Anh định dìm hàng tôi hả?
- Biết đâu lúc nào đó tôi sẽ đăng album bóc phốt vợ trên mạng để những fan của em sốc mà không thả thính em nữa.
Mộc Trà quay hẳn sang ôm lấy anh, mặt dụi dụi trên vòm ng ực rắn rỏi ấy khiến anh bất ngờ:
- Em làm sao vậy?
- Anh nhặt đủ 99 vỏ ốc chưa?
- Đủ rồi đấy, tôi vừa nhặt đến vỏ cuối cùng thì nhìn thấy em.
Đói chưa chúng ta ăn sáng đi, tôi đặt mua hải sản buổi sớm của ngư dân nên họ đang chế biến hộ rồi… chắc có ăn rồi đấy.
Mộc Trà ngửa mặt lên vẫn đứng im không buông anh ra.
- Em làm sao vậy?
- Không, chỉ thấy anh đẹp thì sàm sỡ thôi, tôi không nghĩ ôm anh lại thích vậy đâu.
- Em muốn ôm cả đời không?
- Có… rất muốn.
Khải Viễn đang trêu đùa chợt tắt hẳn nụ cười rồi nhấc cô khỏi mình hỏi lại:
- Trà… em muốn gì?
- Muốn ôm anh cả đời, muốn ngủ trên giường của anh cả đời được không?
- Được chứ? Tất nhiên là được rồi…
Anh ôm lấy cô trong tay xiết chặt:
- Tôi không tin nhặt vỏ ốc là sự thật nhưng vẫn thử không ngờ lại hiệu nghiệm.
- Giữ lại chúng đi, tôi sẽ tạo hình một bức tranh từ vỏ ốc anh đã tìm.
Bây giờ lấy đồ về thôi, mẹ gọi rồi.
Ghé qua quầy chế biến thực phẩm lấy đồ anh đã mua, Mộc Trà nhìn anh cười hắt một cái:
- Không phải anh mua hết của người ta đấy chứ?
- Em ăn nhiều nên mua nhiều một chút.
- Anh nghĩ tôi là lợn hả?
- Em ăn có khác gì lợn đâu, con lợn hay ăn sạch đồ ăn và em cũng vậy.
Mộc Trà lừ mắt nhưng nhanh chóng bỏ qua mà cùng anh mang đồ dọn dẹp trở về nhà.
Gia đình anh rể xuống cả chục người, mẹ muốn mời họ ăn cơm gia đình nên đích thân vào bếp.
Mộc Trà cũng tất bật chuẩn bị, Khải Viễn ở bên cạnh làm chân sai vặt.
Mộc An nhặt rau khi thấy Khải Viễn ra ngoài liền trêu em gái:
- Khải Viễn vậy mà nhiệt tình nhỉ? Em có mắt chọn người ghê.
- Chị thấy anh ấy như thế nào?
- Chắc chắn là một người đàn ông tốt nhưng sao em cứ xưng hô tôi với chồng vậy? Xa cách quá đấy.
- Tại từ đầu đã gọi như vậy nên em quen miệng rồi.
- Sửa đi, vợ chồng phải tình cảm một chút, đấy cũng là bí kíp giữ chồng đấy.
Mẹ vào bếp nghe hai chị em nói chuyện thì cũng góp ý với Mộc Trà:
- Mẹ thấy con cứ xa cách với Khải Viễn làm sao ấy.
Nó vừa đẹp trai vừa giàu có lại hòa đồng như vậy con còn mong gì nữa.
Đến xưng hô cũng xa cách, mẹ không hiểu vợ chồng con kiểu gì?
- Con sẽ sửa lại.
- Bao giờ hai vợ chồng đi? Chiều mẹ đi cắt thuốc bổ cho con uống nhanh có bầu nhé!
- Thôi con không uống đâu, vợ chồng con đang kế hoạch mà.
Sáng mai xong việc chúng con sẽ đi.
- Kế hoạch? Con điên à? Mau mau có con đi cho gia đình ấm cúng, kế hoạch lâu rồi điếc đấy con ạ.
- Mẹ….