Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương

Chương 36: Hai người cưới thật sao?



Dù không muốn ba mẹ sốc nhưng trước mặt Hạnh Linh cô buộc phải tỏ ra vui vẻ chấp thuận rồi lôi anh lên mui thuyền giải quyết. Khuất mặt họ, cô buông tay anh ra cáu:

- Anh điên à, sao làm quá vậy? Cần gì phải chứng minh cho cô ta thật giả chứ?

- Cô không biết rồi, thế nào lát nữa mẹ tôi cũng gọi điện xác nhận.

- Ý anh là cô ra sẽ mách lẻo sao?

Mộc Trà chưa kịp nghe thấy Khải Viễn trả lời đã thấy mình bị ôm cứng. Anh còn giữ đầu cô ghim vào ngực mình mặc cho cô giẫy.

- Đứng im đi.

- Vì sao?

- Lát sẽ biết, bây giờ thì bá cổ tôi cho tình cảm vào.

Qua chiếc kính mắt của Khải Viễn, cô đã phát hiện ra Hạnh Linh đang đứng nghe lén còn cầm cả điện thoại nữa.

- Bạn gái hờ của anh chất lượng thật đấy.

- Không nói mỉa nhau không chịu được à?

Mộc Trà bá tay lên cổ Khải Viễn. Vì câu nói của anh mà cười thật tươi, bên ngoài nhìn vào vô cùng tự nhiên, cứ như hai người đang yêu nhau thật sự ấy. Cô mải nhìn qua lớp mắt kính của Khải Viễn để dõi theo con cò hóng hớt kia mà không để ý đến khuôn mặt người đối diện đang chạm mỗi lúc một gần, khuôn mặt sát mặt. Hình ảnh hoàn toàn phóng đại trước mặt, cô mới giật mình muốn đẩy ra nhưng không còn kịp nữa.

- Diễn cho tròn vai chút.

Cô còn chưa kịp hỏi "thế nào là tròn vai" thì môi người kia đã áp xuống chiếm lấy môi mình. Cô còn ngơ ngác nhưng lại nhìn thấy Hạnh Linh dậm chân bành bạch, mặt mũi như con khỉ đột thì nhoẻn miệng cười. Khải Viễn nhân cơ hội ấy mà len đầu lưỡi mát lạnh vào khoang miệng cô. Lúc này, đầu óc cô không còn chú ý đến con khỉ đột nữa, một tay anh luồn sau gáy, tay còn lại ôm eo kéo cô sát vào người không cho phản đối. Đây là diễn sao? Diễn gì mà thật vậy, môi cô bị anh vờn đến mềm cả đi, cánh môi như có luồng điện chạy qua tê rần rần. Cô cố nói qua cánh môi mà giọng méo mó hết cả:

- Anh... làm gì?

- Ngoan nào...

Mặt cô dần đỏ ửng khi anh ta cứ hôn cuồng nhiệt, cuối cùng thì theo bản năng cô nhắm mắt mặc kệ. Vậy nhưng người kia không hề ngưng lại mà hôn rất tâm huyết. Môi cô bị cọ sát mềm mại, đầu lưỡi cũng bị cuốn lấy. Cô khẽ đẩy anh lại càng giữ chặt, hôn như không muốn ngừng lại. ngôn tình sủng

- Ưm... Khải Viễn...

Mộc Trà thấy mình khó thở, giọng nói trở nên yếu ớt rồi cảm giác bị lợi dụng mà nóng mặt. Chẳng biết anh ta hôn bao lâu nhưng khi dừng lại vẫn như còn lưu luyến, trán chạm với trán cô, hơi thở gấp gáp còn ánh nhìn có phần si mê.

- Tổng giám đốc... anh...

- Đừng dùng kính ngữ nữa...

Đứng gần nhau như này, lại vừa hôn xong khiến cô bối rối muốn trốn tránh mà không vùng vẫy ra được.

- Cô ta chắc đi rồi... anh có thể...

Khải Viễn vừa nới lỏng tay, Mộc Trà vùng ra chạy mất. Về đến phòng, cửa đã đóng kín mà cô vẫn thấy quẩn quanh mình mùi hương của anh. Bàn tay ôm trên ngực trái đang cố điều chỉnh nhịp đập như điên loạn.

- Điên rồi, sao tim đập nhanh vậy chứ?

Khải Viễn không đuổi theo, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ như gấc chín thì khẽ mỉm cười. Vậy mà lúc nào cũng mạnh miệng cho được...

Buổi chiều đi xuống dự án, Mộc Trà đều đi thụt lùi phía sau Khải Viễn còn chẳng dám nhìn anh. Cô tự trấn an mình là diễn thôi... 5 tỷ đấy... hôn thôi mà, chỉ hôn thôi.

- Mộc Trà, bản kế hoạch đâu?

Khải Viễn đã gọi đến lần thứ hai mà Mộc Trà không nghe thấy. Anh nhìn cô cứ ngây ngốc, mặt mày đờ đẫn thì búng cho cái vào mũi:

- Làm việc đi.

- Dạ??? Tôi đang làm mà?

- Đưa bản kế hoạch đây.

- À vâng.

- Nếu mệt thì qua kia ngồi đi, lát xong việc tôi đưa về nhà.

- Không sao ạ, tôi không mệt... xin lỗi vì sự bất cẩn này.

Khải Viễn không trách mà quay sang làm việc tiếp.

Đông Huy đi khảo sát về mang bản thiết kế lại cho Khải Viễn.

- Anh, về cơ bản không phải sửa gì cả, em chốt với bên thiết kế rồi.

- Ừ, cậu đi mua giúp tôi quà biếu đi.

- Biếu ai ạ?

- Ba mẹ vợ

Mộc Trà vội xua tay cật lực:

- Không cần đâu ạ, ba mẹ tôi đơn giản lắm...

- Dù sao tôi cũng nên có quà ra mắt, cậu đi chuẩn bị đi.

Đến lúc này, không còn Hạnh Linh nữa, Đông Huy nhăn nhó càu nhàu:

- Hóa ra hai người kết hôn là thật à?Có phải bác sĩ bảo cưới không?1

Mộc Trà giơ chân đá cho Đông Huy một cái, mắt trợn trừng nhìn anh:

- Anh nghĩ cái gì vậy hả? Em vẫn còn...

Khải Viễn hắng giọng còn kéo áo cô ra hiệu gì đấy nhưng Mộc Trà không hiểu. Cô gạt tay anh khẽ cáu:

- Anh giật rách áo tôi bây giờ?

Cô vẫn hơn thua giải thích với Đông Huy bằng được:

- Em vẫn còn....

Cô chưa kịp nói hết thì Khải Viễn đã kéo lại lôi cô vào lòng chẳng ngần ngại mà hôn cô trước mặt Đông Huy.

- Ưm... thả...

Cô nhấc chân dẫm thật mạnh vào chân Khải Viễn thế là được buông ra ngay lập tức:

- Anh làm sao mà cứ hôn tôi suốt thế? Đừng tưởng người ta dễ tính mà lợi dụng.