Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương

Chương 38: Mami



Mộc Trà vào phòng tắm còn ngẩn ngơ một hồi, miệng không ngừng xuýt xoa:

- Nhà tắm thôi cũng đẹp nữa.

Cô xả nước ra bồn tắm, nhìn nến thơm trên giá liền đốt nó lên, lấy khăn tắm vắt xuống vừa tầm lấy, pha đủ nước liền thò mặt ra.

- Anh vào đây đi.

- Tôi đi được sao?

Lau nước rớt ra sàn xong cô mới đi ra ngoài, Khải Viễn đã bỏ xong quần áo, trên người chỉ quấn khăn tắm ở phần hông. Cô đã thường xuyên thấy anh ta bán nude như này nên không còn ngại nữa.

- Nào, anh nhấc cái mông xuống đi.

Cho Khải Viễn bá vai nhảy lò cò đi vào nhà tắm mà cô mệt bở cả hơi tai. Tự dưng rước họa vào thân, lần trước đánh gã biến thái nhập viện là cô đã tự nhắc mình cạch đến già sẽ không manh động nữa vậy mà hôm nay lại gây ra tội còn là với chồng sắp cưới nữa. Nếu bình tĩnh hơn thì bây giờ cô đã được ở nhà, ăn cơm mẹ nấu và thông báo với mọi người thằng Phi sẽ được thay thận.

Nghe thấy tiếng cô thở dài, Khải Viễn bóp mũi cô đe dọa:

- Ở cạnh chồng còn tơ tưởng đến ai mà mặt rầu rĩ vậy?

- Tôi nhớ nhà

- Mai tôi cho cô về nhà rồi nghỉ một tuần ở nhà là được chứ gì?



- Anh nói thật chứ? Tôi cũng định xin nghỉ vài ngày nhưng anh cho nghỉ có lương thì tốt.

Khải Viễn cười, anh nắm cằm cô lắc lư:

- Tỷ phú rồi mà vẫn tính vài đồng bạc lẻ sao?

- Sao không? Như anh nhiều tiền rồi sao vẫn làm, anh nhớ là cho tôi nghỉ vẫn tính lương đấy.

Đỡ Khải Viễn ngồi lên thành bồn tắm, cô nhắc:

- Chân đừng để dính nước, tắm xong gọi tôi đưa anh ra.

- Cô nói sẽ giúp tôi tắm còn đi đâu?

Mộc Trà bĩu môi lừ mắt:

- Chẳng lẽ anh lại còn muốn tôi tắm cho như trẻ con ấy à? Nếu thế thì có khác gì tôi là mẹ anh đâu.

- Vậy thì hãy là mẹ tôi đi.

Cạn lời, đau não, cô bực mình buột miệng:

- Gọi mẹ đi tôi tắm cho...

Cô biết anh ta sẽ chẳng đời nào hùa theo nên đứng dậy toan rời đi thì bàn tay bị nắm lại, cả người bị kéo ngã vào bồn tắm. Theo phản xạ cô lại khua tay chân cật lực tránh né cảm giác như bị ai đó nắm chân kéo xuống, ngoi mặt lên khỏi bồn nước, hơi thở của cô loạn nhịp, mỗi lần hít vào thở ra rít sâu như người vừa bị chết đuối.

- Mộc Trà... bình tĩnh...

Khải Viễn chợt nhớ ra mọi chuyện, chỉ vừa lúc sáng anh chứng kiến mà bây giờ lại quên. Nhìn khuôn mặt Mộc Trà tái xám, há miệng thở dồn, ánh mắt hoảng loạn là anh biết bản thân lại làm cô sợ.

Mộc Trà bám vào tay Khải Viễn, đôi mắt hoang mang mặc kệ anh lấy khăn lau nước trên mặt mình.

- Không sao rồi... nào thở bình thường thôi...

Cô dựa lưng vào thành bồn tắm mà tay bấu lấy bắp tay Khải Viễn chặt đến bấm cả móng vào da thịt anh đỏ au nhưng không hề hay biết. Đến khi bình tĩnh lại mới buông tay ra.



- Nói cho tôi biết, cô bị làm sao?

- Tôi từng bị chết đuối nên sợ khi rơi xuống nước... chỉ như vậy thôi.

- Hôm nào tôi đưa cô đi khám bác sĩ tâm lí nhé!

Mộc Trà lắc đầu nhìn thấy chân Khải Viễn đã thả xuống nước liền nhấc chân anh đặt lên thành bồn tắm:

- Anh không giữ chân không khỏi được đâu.

- Vẫn còn lo cho tôi sao?

- Lo chứ, anh mà có mệnh hệ gì thì tiền của tôi cũng bay theo còn gì?

Khải Viễn đưa khăn cho cô cười gian xảo:

- Ma mi, tắm cho con trai đi.

Mộc Trà trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Sao chưa đầy 24 giờ mà anh ta lại biến thành người khác rồi thế? Thay đổi đến chóng mặt khiến cô không kịp tiếp nhận nữa. Chẳng lẽ là vợ chồng thì sẽ tự nhiên như vậy sao? Mà anh ta vui vẻ cũng tốt, cô sẽ không phải căng não mỗi khi làm việc, không nhìn mặt anh ta mà sợ nữa.

- Được rồi, con ngoan.

Cô đưa tay xoa nhẹ trên đầu anh cười, cầm khăn lấy sữa tắm xoa lên lưng Khải Viễn.

- Anh đừng có quên chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, vợ chồng hờ thôi đấy, khi không có người khác thì không cần phải diễn đâu.

- Ừ, tôi không muốn nhập viện suốt ngày đâu.

Mộc Trà cười thành tiếng, biện minh:

- Ai bảo anh hôn tôi chứ? Ít ra phải hỏi ý kiến tôi chứ?

- Chẳng lẽ hôn vợ mình cũng còn hỏi "cho tôi hôn em nhé!", vậy thì khác gì cho mọi người thấy chúng ta đang diễn.

- Ừ nhỉ, thế phải làm sao?

- Cô nên diễn ăn ý hơn đi, lần sau còn làm tôi bị thương là sẽ bị trừ tiền đấy.

Mộc Trà khẽ thở dài rồi lại ngoan ngoãn gật đầu. Mải nói chuyện thì thấy việc tắm này là bình thường nhưng bây giờ im lặng thấy nó cứ sao sao ấy. Cô khẽ đề nghị:

- Anh tự tắm nốt nhé được không?

- Cô tập đi cho quen.

- Vì sao phải quen chứ?

- Sau khi cưới, chúng ta sẽ ở chung nhà, mẹ tôi cũng sẽ thường xuyên để ý nên cô mà ngại sẽ bị lộ đấy.

- Nhưng bây giờ có ai đâu chứ?

- Không có ai mới phải tập, chứ khi có người là diễn thật làm gì có thời gian mà tập.

Mộc Trà không đồng ý, cô vụt đứng dậy ngồi lên bồn tắm trả khăn vào tay anh:

- Chẳng ai nhìn anh và tôi tắm đâu nên cái này không phải tập.

Cô vậy mà quên mất rằng chiếc váy cô đang mặc bị ướt nên phản chủ mà dính bết vào người lồ lộ hết cả. Đến khi cô không thấy Khải Viễn trả lời mới nhìn, phát hiện ra mắt anh đang dán lên người mình mới vội rút khăn tắm che trước người.

- Anh biến thái...