Anh đụng đầu vào đầu cô một cái, tự thấy tâm trạng mình bức bối kinh. Cứ nghe thấy cô phân ranh giới là lại bực mình.
- Tôi lo em mệt thôi.
Anh buông cô ra đi lấy nồi cơm mang lại bàn chủ động xới cơm ra hai bát. Mộc Trà múc canh ra bát làm rớt xíu vào tay khẽ nhăn mặt. Anh đến thổi phù phù xả tay vào nước lẩm bẩm:
- Hậu đậu
- Tôi cố tình đấy. Nhân lúc còn làm nũng được anh thì phải tận dụng chứ?
- Lắm chuyện
Anh kiểm tra tay cho cô chỉ thấy hơi đỏ nhưng vẫn bôi thuốc rồi bê bát canh chua ra bàn. Hai người mà cô làm đầy một bàn, món nào cũng đựng trong đĩa nhỏ xinh xinh.
- Anh thấy bát đũa tôi mua đẹp không, chỉ có hai người không nên mua lớn sẽ lãng phí đồ ăn.
- Em tự chọn sao?
- Chứ gì nữa, đồ trong nhà đi mua với mẹ nhưng đều là tôi chọn đấy. Dù ở với nhau không nhiều nhưng tôi vẫn chọn đồ tốt, sau tôi đi rồi anh vẫn dùng được.
Khải Viễn ngưng ăn nhìn cô rồi nhắc:
- Thời gian còn lâu mà?
- Hai năm chỉ như chớp mắt thôi, mới ngày nào tôi còn nhỏ xíu vậy mà bây giờ đã 23 tuổi chưa tính tuổi mụ nữa, có lẽ sắp già đến nơi rồi ý.
Đồ ăn cô nấu rất ngon, hai người gắp qua lại cho nhau ăn nên hết bữa thì tất cả các đĩa không còn gì sót lại. Mộc Trà ôm cái bụng vì ăn no tự cảm thán:
- Công nhận đồ ăn tôi nấu ngon nhỉ, mấy nay toàn cao lương mĩ vị mà ăn chẳng thấy ngon. Cơm nhà đúng là vẫn tuyệt nhất.
- Bây giờ tôi mới phát hiện ra trình tự luyến của em cũng ở bậc cao đấy.
- Hừ… anh không thấy ngon sao? Rõ là anh ăn nhiều hơn tôi nữa.
Mộc Trà nặng mặt lườm Khải Viễn. Ăn cho rõ lắm còn bảo cô tự luyến. Sắc đẹp thì cô không dám tự luyến chứ tay nghề nấu ăn cô chỉ thua mẹ, thua đầu bếp thôi chứ cũng chẳng kém ai. Khoản này cô rất tự tin là mình làm tốt… vậy mà, đã nấu cho ăn còn chê.
Khải Viễn đến bên cạnh cô thò tay vào tráng bát, anh khẽ đánh hông đẩy cô làm hòa:
- Giận hả?
- Không có, lần sau anh ra ngoài mà ăn… thôi ra kia để tôi rửa bát.
- Hai người làm sẽ nhanh hơn không phải sao?
Mộc Trà chán chẳng buồn đôi co nữa nhưng anh cao nên việc úp bát sẽ không khiến cô bị ướt tay áo, cũng tốt. Chẳng biết rồi cô lại cười với anh từ lúc nào, vừa rửa bát, vừa chành chọe cười thành tiếng vang cả bếp.
Cô vừa ngồi vào bồn tắm chưa kịp làm gì thì Khải Viễn tự nhiên thò mặt vào:
- Tắm chung cho tiết kiệm nước nhé!
- Đại gia mà cũng biết tiết kiệm sao?
- Nước sạch của nhà nước không thể lãng phí nên tôi tiết kiệm nước là cho người khác dùng đấy.
Chẳng đợi cô đồng ý, anh tự nhiên đi vào cởi đồ bỏ vào giỏ như cô quy định rồi bước vào khiến nước trào ra lênh láng. Suốt quá trình ấy, Mộc Trà quay lưng lại phía anh coi như không nhìn. Chẳng hiểu sao, da mặt cô mãi không dầy nổi nên nhìn anh khỏa thân vẫn không quen, da mặt cứ đỏ bừng bừng.
Cô trút dầu gội ra tay vò lên tóc, nay cô phải dùng nhiều hơn vì tóc vẫn còn lưu lại gen tạo nếp vừa cứng vừa khô coi như không quan tâm đến người phía sau.
- Để tôi giúp em.
Bàn tay anh luồn vào tóc cô xoa xoa, Mộc Trà hạ tay xuống ngồi nghịch bọt xà phòng kệ cho anh làm.
- Anh gãi mạnh một chút đi mới hết ngứa.
- Bẩn cho lắm mới ngứa, khéo có chấy cũng nên.
- Vậy mà có người cứ khen tóc người ta thơm suốt ngày hít ngửi cơ.
Cô nghe tiếng anh cười nên bản thân cũng cười. Lúc đầu còn thấy anh ngượng ngùng vụng về nhưng sau cũng tạm chấp nhận được. Không mất tiền gội đầu mà được phục vụ coi như cũng không tệ.
Sau một hồi loay hoay thì tóc cô cũng được làm sạch, anh muốn cặp tóc cô lên nhưng mãi vẫn chẳng cặp được hết mà cô thì không chịu giúp.
- Trà, cặp tóc lên đi, sạch rồi đấy.
- Kệ nó đi, cặp làm gì?
Nói trêu anh vậy còn cô vẫn xoắn tóc lên kẹp cố định lại trên đỉnh đầu. Gáy cô bị ai kia phả lên hơi thở nóng hổi còn cố tình mút cái thật mạnh chắc chắn lại có phong ấn lại rồi. Mộc Trà đưa tay lên xoa xoa cổ cáu:
- Cổ tôi cũng bẩn đấy, ăn bẩn cẩn thận đau bụng.
Anh kéo cô ngồi lại áp lưng sát vào ngực mình, hai tay vòng ra trước nghiễm nhiên nắm lấy vòng một căng tròn xoa xoa vờ kì cọ nhưng thực ra là đụng chạm, nghịch ngợm khiến cô run rẩy một trận.
- Nay tân hôn chứ?
- Không muốn
- Sao em lại dọn hết đồ trong phòng đi vậy?
- Nó có ý nghĩa gì đâu chứ? Tôi đã nói không có ai thì không cần diễn cũng chẳng cần làm màu còn gì.
Khải Viễn không hài lòng, bực mình ấm ức cúi xuống. Hơi thở phả lên gáy, lên tai cô mỗi lúc một dày đặc, trước thái độ ngang như cua của Mộc Trà, anh ngậm lấy tai cô mút mạnh. Mộc Trà giật mình gắt:
- Này…
- Sao?
- Đã bảo không thích rồi.
- Việc em không thích kệ em.
- Vô duyên
Ngồi trong tư thế ôm ấp này, tay anh thoải mái động chạm vào những nơi mình muốn. Sau nhiều lần trải nghiệm thì anh đã biết có một số điểm của cô đặc biệt nhạy cảm. Chỉ một lúc, từ gáy, vai đến lưng cô đã bắt đầu xuất hiện dấu môi anh. Hai tay ôm phía trước vẫn không rời vòng một mà tận lực xoa nắn massage cho nó nở ra không ngừng. Mộc Trà dù rất cố gắng vẫn không cưỡng lại được mà không ngừng vặn vẹo. Cô còn cảm nhận được người ta cũng đang rất hưởng thụ của việc xoa nắn nên đã hứng lên từ bao giờ.