Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương

Chương 7: Việc không tên



Mộc Trà lên lầu hướng thẳng phòng thay đồ của Khải Viễn. Lần đầu đứng trước núi đồ của anh thì cô hoa cả mắt. Nó như một cửa hàng thời trang nam vậy. Nhưng bây giờ thì cô đã quen rồi nên có thể chuẩn bị đồ nhanh hơn. Lấy được áo sơ mi, vest, caravat, tất, đồng hồ, giầy phối phù hợp thì cô mang ra ngoài cũng vừa lúc anh tắm xong đi sang nhận áo sơ mi, quần âu đi thay.

Gần như giữa hai người không hề có giao tiếp. Cô lấy đồ và anh nhận lấy đi thay. Ban đầu nhìn anh chỉ mặc áo tắm cô có chút ngượng nhưng sau nửa tháng nhìn đã quen và tự nhiên hơn. Đồ cô chuẩn bị anh cũng không còn bắt đổi nữa.

Anh trở lại, cô giúp anh thắt caravat. Cô đã phải tự tìm video học cách thắt mất nguyên một ngày chủ nhật sau khi biết nhiệm vụ này. Chiều cao hai người khá chênh lệch nên cô phải hơi kiễng chân mới chỉnh được cổ áo cho anh. Sau khi xong, cô vòng tay tháo chiếc áo vest trên mắc mở rộng ra để anh xỏ tay vào. Hôm nay, anh sẽ có bài phỏng vấn truyền hình nên cô chọn bộ vest màu sáng lên hình cho đẹp.

Đứng bên cạnh, mùi hương nước hoa nam thoang thoảng bay vào cánh mũi vô cùng dễ chịu. Anh thì dường như đã quen nên chẳng có bất kì biểu hiện nào. Cô cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn mà chuyên tâm vào công việc. Bây giờ cô còn đỡ run chứ lần đầu làm việc này, cô lóng ngóng run rẩy khá lâu mới có thể hoàn thành được công việc.

- Dạ, đồ tôi chọn hôm nay không tệ chứ ạ?

- Sang phòng lấy hồ sơ dự thầu trên bàn mang theo đi.

- Dạ vâng ạ.

Anh không bắt chọn lại là cô ngầm hiểu bộ quần áo cô chọn đã được duyệt. Anh mang đồng hồ, xỏ tất và đi giày rời khỏi phòng xuống nhà ăn sáng. Mộc Trà chạy sang phòng làm việc của anh lấy hồ sơ. Nhiệm vụ của cô còn ghi lại note công việc quan trọng vào ngày mai để tối sếp về sẽ thấy mà chuẩn bị.

Vừa xuống nhà, mẹ anh vời cô lại:

- Cháu lại đây ăn sáng đi.

- Dạ cháu cảm ơn bác, cháu ăn ở nhà rồi ạ.

- Từ lần sau qua đây mà ăn cũng được.



- Dạ, cháu chủ động ăn để hoàn thành công việc cho nhanh ạ.

- Cô ra xe đi.

Khải Viễn cắt ngang câu chuyện giữa hai người phụ nữ. Ông Khải nhìn con nhắc:

- Bố thấy mẹ nói đúng mà, sáng nào Mộc Trà cũng qua đây vậy chi bằng ăn sáng ở đây cho mẹ vui.

- Vậy từ mai cô qua sớm hơn một chút ăn sáng cùng mẹ tôi đi.

Lời anh nói là quân lệnh nên Mộc Trà đâu dám cãi đành đồng ý. Đến công ty là cô rẽ vào phòng pha café cho Khải Viễn. Dường như mọi việc của anh đều do thư kí là cô đảm nhiệm không ai được thò tay vào. Kể cả bữa trưa của anh cũng là cô xuống tận nhà ăn lấy lên. Lúc đầu, cô thấy hơi quái dị nhưng cũng không tiện hỏi. Lương thử việc của cô thôi cũng đã gấp ba lần lương các bạn học cùng đại học rồi. Vậy nên vì tiền… cô sẽ làm mọi việc. Thật may là cô cũng không phải tiểu thư khuê các mà chậm chạp hay vụng về.

- Mộc Trà… mang cho tôi hồ sơ đấu thầu của Việt Tín vào đây.

- Dạ..

Chưa nghe cô trả lời xong thì anh đã ngắt kết nối. Luôn là như vậy, anh chỉ mở lời khi cần và không cần nghe xem cô có gì thắc mắc không? Mộc Trà không chậm trễ mang tài liệu anh cần vào phòng. Anh chỉ với tay lấy còn mắt vẫn dán chặt trên màn hình máy tính. Mỗi lần vào phòng, cô đều đưa ánh mắt nhìn cô gái trên ảnh. Quả thực, đó là một cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại là người mẫu nên đường cong thật hoàn mĩ. Vừa đưa tay mở cửa ra khỏi phòng, cô lại nghe thấy tiếng anh nhắc:

- Soạn báo cáo buổi họp sớm mai cho tôi đi.

- Vâng ạ.



Cả ngày, Mộc Trà quay cuồng với công việc. Cô cũng chịu khó học hỏi lại được Đông Huy hướng dẫn nên nắm bắt công việc nhanh chóng và cũng quen với việc kiệm lời của sếp.

Chủ nhật là ngày duy nhất cô được nghỉ vậy mà điện thoại lại réo inh ỏi. Cô với tay ấn nghe khi mắt vẫn nhắm nghiền:

- Alo ạ…

- Ngủ nướng?

Nghe thấy giọng sếp, cô giật mình ngồi bật dậy, xoa xoa mặt cho tỉnh ngủ mới nói:

- Dạ, anh gọi có chuyện gì ạ?

- Mẹ tôi muốn mời cô qua nhà chơi với bà. Cô có rảnh không?

- Dạ có ạ, lát tôi sẽ đến ạ.

- Ừ, cảm ơn.

“Cảm ơn” anh ấy cảm ơn ư. Hai tháng nay cô làm việc như trâu và làm rất nhiều thứ có được nghe tiếng cảm ơn nào đâu mà nay vì chuyện cỏn con này lại cảm ơn. Nhìn ra ngoài, thời tiết đã vào thu, nắng hanh hao vàng, thời tiết đẹp này mà ngủ nướng nghe chừng rất phí phạm.

Thanh Di cũng đã ra khỏi nhà từ bao giờ. Mộc Trà vệ sinh cá nhân xong thì thay quần áo, tóc buộc cao rời khỏi nhà. Nay không đi làm nên cô mặc quần baggy lỡ và áo phông kết hợp với giày sneaker. Lần trước đưa bác gái đi chơi, cô lỡ đi giày cao gót mà về sưng xước cả chân.

Đứng đợi ở bến xe buýt, cô thoáng ngửi thấy mùi hoa sữa nồng nàn. Vậy mà, cô đã đi làm được hai tháng rồi. Hà Nội vào thu đẹp da diết từ tiết trời đến không khí cũng như cảnh vật. Nếu mọi thứ cứ xoay vần theo những gì cô tính toán, với mức lương ở Bạch Khải sau khi kí hợp đồng chính thức sẽ giúp cô gửi tiền về quê không còn chật vật nữa.