Duyên Nợ

Chương 32: Ngoại truyện 1



Chắc hẳn mọi người đang thắc mắc vì sao tôi luôn nói mình yêu Long từ nhỏ tới lớn mà lại dễ dàng xao động với anh Hải thế đúng không? Các bạn sẽ nghĩ rằng tình cảm của tôi dễ lung lay, tôi dễ thay lòng đúng không? Tôi khẳng định mình là 1 người rất là chung thuỷ, bằng chứng là tôi đã từng gặp rất nhiều người giống Long, thậm chí tốt hơn Long và đương nhiên cũng có người hơn đứt anh Hải. Thế nhưng tôi vẫn dành tình cảm cho Long đâu có thay đổi đâu, nếu tôi là 1 người lăng nhăng thì tôi đã sớm thay lòng từ lâu chứ đâu cần chờ đến khi gặp anh Hải cơ chứ.

Có thể nói giữa tôi và anh Hải chỉ có thể là Duyên nợ, có Duyên mới gặp, có nợ mới yêu. Bời vì:

Ngày đầu tiên gặp anh là khi tôi đang mang trong đầu cái suy nghĩ sẽ làm mọi cách đề giành Long lại cho mình. Người mà tôi đã đem lòng yêu thương suốt những năm tháng ấu thơ cho tới tận khi ấy. Tôi chưa từng hỏi xem cậu ấy có yêu mình không, bởi tôi luôn mặc định cậu ấy là của riêng mình. Rằng chúng tôi đã cùng nhau lớn lên thì chắc chắn sẽ phải cùng nhau già đi. Hơn nữa cậu ấy cũng chưa từng nói cậu ấy yêu ai khác, cho đến khi con nhỏ đó xuất hiện.

Lần đầu tiên tôi gặp nó là khi nó và Long đang cùng nhau trèo tường vào trường. Cũng có lần tôi được Long chỉ cho cách này để vào trường khi tôi vô tình đi muộn, Long cũng giúp đỡ tôi như thế nên ngoài 1 chút khó chịu ra thì tôi cũng không quá bận tâm về nó.

Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, ngay buổi trưa hôm ấy tôi đã bị câu nói “ Em yêu, chờ anh với” của Long làm cho đứng hình. Câu nói đó chắc chắn không phải dành cho tôi vì Long chưa từng gọi tôi là em, vậy đứa con gái to gan đó là ai. Đưa ánh mắt tìm kiếm thì gặp ngay con nhỏ đó, thế nhưng nó vẫn đang thản nhiên bước đi, vậy là câu đó cũng không phải gọi nó. Nhưng tôi đã lầm, chỉ là nó đang giả bộ kênh kiệu để cho Long thấy thích thú thôi. Nhìn cái vẻ mặt của nó khi Long nhào tới khoác vai nó mà tôi chỉ muốn băm nát ra thôi.

Tôi đã dằn mặt không ít đứa có ý định tán tỉnh Long, thế nhưng bọn chúng mới chỉ dừng lại ở ý định, chưa 1 ai dám có cả hành động như con nhỏ này. “Vì mày dám đi xa hơn người, nên món quà tao dành tặng mày cũng phải đặc biệt hơn mới được” tôi cay cú lầm bầm.

Nói là làm, ngay chiều hôm đó tôi đã tạt nguyên 1 xô nước lạnh vào mặt nó, nhưng hình như nó không hề biết sợ mà còn thản nhiên thách thức tôi bằng câu: “ Nếu thế thì chị phải về hỏi lại người yêu chị”. Máu nóng dồn lên não tôi thằng tay túm tóc nó mà nhấn vào bể nước. Càng hành hạ nó tôi lại càng thấy hả hê sung sướng, để xem từ nay còn đứa nào dám có ý định đến gần Long của tôi không.

Điều tôi không ngờ tới nhất là Long lại ra mặt bênh vực nó, Long chưa bao giờ quát tôi trước đám đông vậy mà hôm nay vì nó cậu ấy đã làm thế. Đây không phải lần đầu tôi đánh những kẻ tiếp cận Long, nhưng lại là lần đầu tiên Long ra mặt, cậu ấy còn khẳng định cô ta mới là người yêu của cậu.

Long mãi mãi không thể biết được rằng câu nói ấy, ánh mắt ấy của cậu đã làm bùng cháy lên ngọn lửa hận thù trong tôi. Tất cả sự giận giữ ấy tôi lại đem ngược lại mà trút lên đầu cô ta, cô ta chính là kẻ gián tiếp khiến cho tôi phải mất mặt, nhất định tôi phải khiến cô ta trả giá.

Có lẽ thấy hối hận vì việc hôm trước nên Long đã mua cho tôi 1 ổ bánh mì cùng sữa và nước lọc để xin lỗi. Có điều không hiểu sao trong đó lại có cả thuốc, nhưng thôi kệ, cậu ấy quan tâm là tôi hạnh phúc rồi. Tôi biết cậu vẫn luôn quan tâm tôi, tôi tin trong lòng cậu ấy mình vẫn luôn có 1 vị trí quan trọng, tôi và cậu ấy sẽ mãi là 1 cặp như trò cô dâu chú rể ngày nhỏ bọn tôi vẫn thường chơi.

Chưa kịp vui vẻ bao lâu tôi đã thấy Long ngày ngày chạy theo con nhỏ đó, cậu còn thản nhiên đưa nó tới bữa tiệc sinh nhật tuổi 17 của tôi. Chẳng lẽ 17 năm bên nhau lại không bằng 1 vào ngày quen con nhỏ đó hay sao, tại sao hết lần này đến lần khác cậu làm tổn thương tôi, cứa vào tim tôi bằng câu nói:” với mình thì cô ấy ngàn vạn lần tốt hơn cậu”.

Còn chưa kịp nghĩ xem sẽ hành hạ cô ta bằng cách nào thì ngay lập tức Long lại khiến tôi đau khổ khi mà lớn tiếng mắng mỏ tôi trước cổng trường. Thì ra nó mới bị tai nạn, và Long nghĩ tôi là người phía sau gây ra tai nạn. Cậu ấy không 1 câu hỏi tôi mà 1 mực quy kết rằng tai nạ nó liên quan đến tôi, là do tôi gây ra. Thật nực cười, tôi ghét con nhỏ đó nhưng không bao giờ làm cái trò ném đá dấu tay bỉ ổi đó. Thế nhưng Long chọn bênh vực con nhỏ đó chứ không chọn tin tôi, tôi đoán nó đã bỏ bùa Long của tôi mất rồi.

Tôi là ai cơ chứ, là Hoàng Minh Nguyệt con gái cưng của bộ trưởng bộ giao thông cơ mà, nó chắc phải ăn gan hùm nên mới dám dây vào tôi. Cứ chờ xem, nhất định tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.

Ông trời dường như cũng muốn giúp tôi, khi mà vô tình thấy được con nhỏ đó được 1 thằng khác ôm vào lòng, do sợ chúng phát hiện nên tôi không dám lại gần. Vì thế nên không thể nghe được cuộc nói chuyện của chúng, nhưng chỉ cần những bức ảnh này cũng đủ khiến cho Long ghét nó. Chỉ cần thêm 1 vài câu nói của tôi, nhất định Long sẽ hiểu ra và rồi lại quay về bên tôi như trước đây vẫn thế.

Chỉ nghĩ thôi mà tôi đã hạnh phúc không ngừng, mà nói mới nhớ, hôm nay không biết vì sao mà Long lại nghỉ học. Sáng nay tôi cũng không thấy cậu ấy tập thể dục như mọi hôm, hay là cậu ấy ốm nhỉ. Gửi bức hình này cho Long rồi tối nay mình sẽ qua thăm Long, nhất định cậu ấy sẽ cảm động mà đón nhận tình cảm của mình cho xem.

Tôi chìm ngập trong những tưởng tượng về viễn cảnh hạnh phúc của tôi và Long, vui hơn là cậu còn chủ động hẹn gặp tôi.

Vội vàng sửa soạn để tới điểm hẹn, trong đầu chuẩn bị biết bao điều để nói cùng Long. Thế mà Long đâu chỉ gặp mình tôi, bên cạnh cậu ấy còn có 1 người khác. Người con trai này tôi chưa từng gặp mặt, thế nhưng ở anh ta lại toát ra 1 cái gì đó khiến tôi phải e dè.

Chính bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên về mình khi ấy, trước đến nay tôi chưa từng e thẹn trước bất cứ ai. Tôi vốn là con 1, được bố mẹ cưng chiều nên tôi không phủ nhận rằng mình rất hống hách và luôn làm những gì mình thích. Vậy nhưng sự xuất hiện của người con trai này lại khiến cho tôi quên sạch những gì định nói cùng Long.

Nếu như Long toát ra vẻ bất cần bụi bặm, Long công tử chịu trơi thì anh lại trái ngược hoàn toàn. Nhìn cách anh uống rượu thôi tôi cũng cảm nhận được anh là 1 người khá chững trạc và điềm đạm. Mặc dù tôi đoán anh cũng chỉ hơn bọn tôi vài tuổi nhưng mà ở anh có cái gì đó khiên người ta tin tưởng và muốn dựa vào. Vì thế tôi cứ không ngừng nhìn ngắm anh uống rượu, mỗi lần ánh mắt anh vô tình chạm vào mắt tôi, tôi lại ngượng ngùng đỏ mặt.

Mặc dù anh là con trai nhưng nhà cửa của anh khá gọn gang, ngăn nắp, đó là điều 1 đứa con gái như tôi chứ bao giờ làm được. Tôi luôn bị mẹ mắng về tội chuyên bày bừa khắp phòng, cũng may nhà tôi có giúp việc nên tôi cũng chẳng phải động tay vào mấy việc dọn dẹp ấy.

Nhìn Long của tôi say khướt nhưng miệng vẫn gọi “Hương ơi” khiến tôi đau lòng lắm, ngồi uống nước cùng anh Hải mà tôi chẳng muốn nói gì cả. Trở về nhà vỉ phép lịch sự nên tôi nhắn cho anh Hải biết mình đã về nhà an toàn. Vốn nghĩ rằng cuộc nói chuyện giữa chúng tôi chắc cũng sẽ dừng tại đây, bởi chúng tôi cũng mới gặp nhau lần đầu, lại chưa nói gì nhiều với nhau, nhưng thật bất ngờ hàng ngày anh thường nhắn tin hỏi han tôi. Đều đặn vào mỗi sáng và tối tôi đều nhận được tin nhắn của anh vào cố định 1 giờ, cứ như thể anh để cài chế độ tự động vậy.

Khi ấy tôi chỉ trả lời vì anh là bạn của Long chứ không hề suy nghĩ gì khác, trái tim tôi dù biết rõ cậu ấy không dành cho mình vẫn cố chấp dành giật.

Khi biết Long đang ở viện ngày ngày chăm sóc cô ta, tôi đã vội vã hỏi địa chỉ và đến, đã lâu rồi ngoài trừ trong lớp học tôi không còn gặp Long nữa. Dường như mọi thời gian rảnh Long đều dành hết cho cô ta vậy. Tôi thật muốn hỏi Long vì sao lại si mê cô ta đến vậy, nhưng rồi tôi lại từ cười chính bản thân mình, tôi cũng si mê Long bao nhiêu năm qua đấy thôi.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp anh tại bệnh viện, khi mà cũng đến đó để thăm Long và con nhỏ đó. Có lẽ anh đọc được nỗi buồn trong mắt tôi khi nhìn thấy Long ân cần nắm tay Hương, dùng ánh mắt chìu mến xen lẫn đau lòng mà nhìn cô ta.

Cuộc nói chuyện với anh hôm ấy đã khiến tôi hiểu ra nhiều điều, những câu nói của anh đã làm thức tỉnh tôi. Anh từng hỏi tôi rằng:

- Em nghĩ mình thật sự yêu Long?

Tôi đã không ngần ngại mà gật đầu, đương nhiên là tôi yêu cậu ấy rồi. Vì yêu cậu ấy nên tôi mới không đành lòng để ai cướp cậu ấy đi, vì yêu mà tôi mới cố chấp giữ cậu ấy cho riêng mình.

Thế nhưng anh lại nói:

- Còn anh thì nghĩ em không hề yêu Long như em vẫn nghĩ đâu. Tất cả chỉ là sự quen thuộc, vì em và Long từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, thế nên chính sự thân thuộc ấy khiến cho em nhầm tưởng là tình yêu. Và em còn ích kỉ nữa, em không muôn san sẻ bất kì điều gì mà em nghĩ là của mình cho ai khác. Vì thế khi nhìn thấy ai đó nói chuyện với Long em mới khó chịu, em sợ hãi khi nghĩ đến việc sẽ mất Long bởi từ nhỏ em đã quen với sự hiện diện của Long trong cuộc sống của em. Em đã lầm tưởng sự thân thuộc đó là tình yêu, anh biết bất cứ thói quen nào khi thay đổi cũng đều gây ra xáo động, vì vậy cái em cần bây giờ là thời gian để thích nghi.

- Em không tin, Long vốn dĩ yêu em nhưng vì con nhỏ đó xuất hiện quyến rũ Long nên cậu ấy mới thay đổi mà thôi. Nhất định 1 ngày cậu ấy sẽ nhận ra và quay về bên em.

Trái ngược với sự bướng bỉnh cố chấp của tôi là sự nhẹ nhàng thấu hiểu của anh, dùng ánh mắt trìu mến anh nhìn tôi mà nói:

- Em hãy thử đặt tay lên tim mình và cảm nhận, điều quan trọng là em phải thật tỉnh táo, vì anh tin em là người hiểu rõ thế nào là thói quen và thế nào là tình yêu. Em đang đặt tên nhầm cho mối quan hệ của chính mình, điều đó sẽ khiến cho tình bạn giữa em và Long trở nên xấu đi chứ chẳng thể nào đi đến đâu được. Em đừng nói vì Hương mà Long thay đổi, bởi trước khi Hương xuất hiện Long cũng không hề dành tình cảm cho em. Long chỉ xem em là 1 người bạn từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, em biết mà đúng không? Hãy 1 lần mạnh mẽ mà nhìn nhận lại tình cảm của mình, anh tin 1 cô gái thông minh như em sẽ biết mình nên làm gì.

Câu nói ấy như 1 gáo nước lạnh giúp tôi bừng tình, tôi yêu Long hay chỉ là thói quen bên nhau đã lâu dẫn đến ngộ nhận? Tôi thừa nhận Long chưa hề có tình cảm nào khác với tôi ngoài tình bạn, nhưng còn tôi, thứ tình cảm mà tôi dành cho Long là gì tôi cũng chẳng thể gọi tên. Chỉ biết rằng từ nhỏ tôi đã quen có Long bên cạnh chơi đùa, vậy nên nhìn Long cười đùa cùng người con gái khác tôi không thể nào chịu được. Liệu đó có phải là tình yêu hay không?

- ---*-----*-----

Sau ngày hôm ấy tôi vẫn đều đặn nhận được tin nhắn chào buổi sáng và chúc nghủ ngon mỗi ngày. Anh tuyệt nhiên không 1 lần nhắc lại chuyện hôm đó. Thế nhưng tôi đã tự mình nhìn lại tình cảm của mình, dường như anh nói đúng, là tôi đã ngộ nhận mất rồi.

Chưa 1 ai định nghĩa được thế nào là tình yêu, tôi cũng vậy. Có lẽ vì thế mà có biết bao người giống như thôi, lầm tưởng giữa sự thân thuộc và tình yêu, để rồi tự mình gieo thương nhớ.

Ngày được Long mời đi liên hoan mừng cho Hương hoàn toàn bình phục, lòng tôi đã chẳng còn nặng nề như trước nữa. Tôi đến bữa tiệc với tâm ý chân thành chúc mừng Hương, ở đó tôi lại gặp anh. Chúng tôi trò truyện suốt bữa tiệc, những câu chuyện hóm hỉnh của anh khiến tôi cười không ngớt. Tôi nhận ra hình như mình không còn đưa mắt tìm kiếm Long mà đã hoàn toàn bị câu chuyện của anh cuốn lấy. Không biết đã có ai nói cho anh biết rằng anh rất có khiếu hài hước chưa nhỉ?

- ---*-----*-----

Tôi từng nghe người ta nói rằng: “ Nếu bạn chịu buông bỏ quá khứ, mở rộng tấm lòng, cái mà bạn nhận được sẽ là 1 tình yêu nồng nàn hơn so với trước” có lẽ điều đó đúng với tôi, nhờ biết buông bỏ thứ tình cảm cố hữu trong lòng mà giờ đây tôi có thể mỉm cười hạnh phúc đến vậy.

Nhìn Long nhẹ nhàng đỡ Hương ra về, nhìn cái cách mà cậu ân cần đòi với Hương tôi thật sự thấy buồn. Tôi buồn vì sự cố chấp của bản thân thời gian qua đã gây ra đau khổ cho cả 3 người. Để chuộc lại lỗi lầm của mình từ này tôi sẽ thành tâm chúc phúc cho họ.

Dường như có ai đó phía sau đang nhìn tôi, ngoảnh đầu lại hoá ra là anh. Mỉm cười thật tươi, tôi kéo tay anh cùng ra về. Hạnh phúc của tôi giờ đây mới chỉ bắt đầu.