Mấy người phụ nữ kia đi về phòng, tiếp tục tám chuyện chứ không đứng ở đó hóng hớt nữa
Vũ Duyệt giây phút tưởng mọi thứ của mình đều bị cướp mất thì...
Bịch.
Không biết ai đá ông ta mà ông ta đã bay thẳng vào cánh cửa, ngất mất.
Vũ Duyệt run rẩy không ngừng, không hề dám mở mắt lên.
- Được rồi, mọi thứ đều ổn rồi, không sao nữa, anh đã ở đây, mọi người đều tìm thấy em rồi.
Vũ Duyệt nghe thấy tiếng nói thân thuộc của anh hai, mọi thứ trong lòng cô bao lâu nay đều bị vỡ òa, khóc òa lên.
- Được rồi được rồi, ta nên tranh thủ thời gian để gỡ bom trên người em chứ nhỉ. Dù sao anh cũng chưa được xem loại bom này, để anh xem xét càng sớm thì càng tốt.
An Khiết ở đằng sau ló đầu ra, đỡ lấy Vũ Duyệt, Vũ Kha cùng mấy người kia xem xét quả bom được gắn chặt ở cổ chân cô.
- Được rồi, cậu đừng khóc nữa, sẽ không đẹp đó.
An Khiết cúi xuống hôn lên trán Vũ Duyệt, tay vuốt đi mấy giọt nước mắt trên mặt cô.
- Quả bom này cũng không khó bỏ kích nổ, nhưng vấn đề là...
- Là gì?
Vũ Kha nghiêm giọng lại hỏi người kia, người kia cũng sợ xanh mặt.
- Quả bom được dán chắc vào chân của tiểu thư, nên để gỡ quả bom ra khỏi chân thì sẽ rất đau, nhưng nếu không gỡ thì khi đi ra khỏi đây thì sẽ có tín hiệu vang lên, tín hiệu kia thì không thể phá được.
- Chết tiệt.
Vũ Kha nghe câu nói này, chợt nhận ra gần như chỉ có một sự lựa chọn duy nhất.
- Anh, tháo quả bom ra đi, em có thể chịu được mà.
Dù gì trong thời gian qua, đánh đập cũng đã trải qua, hành hạ về mặt tinh thần của một đứa nhóc 11 tuổi cũng đã trải qua, còn có thứ gì nữa chứ.
- Nhưng sẽ rất đau đó.
- Không sao, chỉ đau một lần thôi mà, rồi em sẽ được về với mọi người, đúng chứ?
Nụ cười lúc này của Vũ Duyệt làm cho tim mọi người như thắt lại. Vẫn là nụ cười thương hiệu của cô nhưng hôm nay lại pha chút đau xót vào đó.
- Được, anh sẽ cố không làm em đau nhiều nhất có thể.
An Khiết ở bên cạnh còn thấy sợ hãi, Vũ Duyệt cũng nắm lấy tay cô.
- Tớ sẽ không sao.
Vũ Duyệt nói như thế nhưng mắt nhắm chặt lại, tay siết chặt tay An Khiết, tay kia che miệng lại.
- Đừng sợ.
An Khiết ôm đầu cô vùi vào người mình, siết chặt vòng tay.
Roẹt.
Vũ Duyệt cắn chặt mảnh áo của mình, tay siết chặt tay An Khiết, chân dường như không còn chút cảm giác gì.
- Được rồi được rồi, em cố chịu một chút, anh sẽ băng vết thương lại, rồi ta cùng rời khỏi đây.
Vũ Duyệt run run, mỗi khi tấm gạc dán vào vết thương rộng của cô là lúc cô như muốn ngất đi, cơn đau đau nhiều đến bất ngờ.
- Quả bom này đã được phá rồi, thiếu gia, chúng ta mau đi thôi.
Vũ Duyệt được Vũ Kha cõng lên người, định rời khỏi nhưng anh lại rút súng ra chĩa về cái tên đang nằm kia.
- Vốn là Hạ Gia đã tha cho ông một con đường sống, vì ông là em của dì Lâm, nhưng đây là ông tự tìm đến cái chết rồi.
Đoàng
Không phải là tiếng súng của khẩu súng Vũ Kha đang cầm trên tay, mà là tiếng súng ở ngoài.
- Không kịp rồi, mau rút thôi, cứu người quan trọng hơn.
Vũ Kha liếc xéo tên kia một cái rồi nhảy ra cửa sổ, những người gác bên dưới do ông ta điều động đều đã bị người của Hạ Gia đánh bại cả rồi.
Thế nhưng đi được nửa đường, hai quả bom lớn phát nổ ở ngay căn nhà mà họ vừa rời khỏi.
- Chuyện gì thế này?
- Nói mới nhớ, người dân chiều nay đều không biết đi đâu cả rồi, cả thành phố chỉ còn lại có mấy căn nhà thôi.