Duyên Phận Đã Đưa Ta Đến Bên Nhau

Chương 147: Chuyện quan trọng



Vũ Duyệt lúc đó chỉ mới có chưa được 3 tuổi, nên hoàn toàn không hiểu người lớn đang nói gì, cũng chỉ tươi cười.

- Nếu đã có duyên như thế chi bằng hợp tác cho hai đứa nó xem sao?

Thế nên chuyện này Vũ Duyệt không nhớ vì lúc đó còn nhỏ quá, Lãnh Hàn thì vẫn nhớ, nhưng không gặp cô lần nào sau khi nghe tin " vị hôn thê kia " kia thì vừa không biết mặt, vừa không biết tên.

Cạch

Điện thoại trên tay Lãnh Hàn rơi xuống, ánh mắt đầy sự bất ngờ.

" Sao mình lại... không nhớ chuyện quan trọng như thế chứ... "

Ở bên đầu dây bên kia, bà nghe âm thanh đó cũng đủ để hiểu là chuyện gì.

Anh định thần lại, nhặt điện thoại lên, may mà mẹ anh vẫn chưa tắt.

- Chuyện mẹ nói là thật sao? Không phải là may mắn đến thế chứ?

- Ta rảnh để nói đùa với con à. Đúng thật là hai đứa rất may mắn đó.

Cả đời này chắc anh cũng không nghĩ tới chuyện như thế này.

Cúp điện thoại rồi mà trong đầu anh vẫn còn vang lên câu nói lúc nãy của mẹ anh, anh còn có thể nhận ra tim mình đập nhanh đến lạ thường.

" Chắc là... kiếp trước mình phải... cứu cả thế giới đấy nhỉ "

Anh mỉm cười, chưa bao giờ lại có thể sốc đến như thế.

Anh mở cửa, nhẹ nhàng bước đến bên giường của cô, tay nghịch ngợm đùa mấy sợi tóc.

" Nếu như em biết được chuyện này, không biết phản ứng của em sẽ như thế nào nhỉ "

Nghĩ tới là lại muốn thấy, nhưng lúc nãy anh và mẹ anh đồng ý giữ bí mật này. Hai bên sẽ nói chuyện và tìm cách gây bất ngờ sau với cô.

Sáng sớm dậy, Vũ Duyệt thấy anh đã nằm cạnh mình từ lúc nào, cô vừa dậy thì anh cũng mở mắt ra.

- Chào buổi sáng, vợ.

Vũ Duyệt đơ, lại nhéo mình một cái xem có phải là đang mơ hay không. Tự dưng lại gọi cô là vợ?

Anh nhìn phản ứng của cô có chút buồn cười nhưng cố nén lại.

Anh hôn lên má cô.

- Sáng rồi, em dậy đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng, sau đó sẽ đưa em đi học.

Vũ Duyệt bước vào phòng tắm, nhìn mình qua tấm gương treo trên tường.

" Ôi má ơi, mới dậy mà, chuyện gì xảy ra thế này "

Mặt cô đỏ như quả cà chua chín, chắc là anh thấy hết rồi.

Tâm trạng vui vẻ của anh kéo dài từ lúc nhận được tin vui cho đến bây giờ còn chưa tan hết, Vũ Duyệt thấy anh vui như thế không hiểu chuyện gì.

Bây giờ người ngoài mà nhìn vào có khi tưởng là anh vì yêu nên mới điên điên khùng khùng thế này ấy chứ.

Vũ Duyệt thấy anh vui như thế cũng nhẹ lòng, cũng không cần biết lí do đằng sau

Suốt bữa ăn anh cứ nhìn cô không rời mắt, làm cho Vũ Duyệt ít nhiều cũng cảm thấy ngại.

- Anh nhìn gì em thế?

- Đột nhiên lại muốn ngay lập tức rước em về nhà.

Anh vừa nói vừa cười, chưa bao giờ Vũ Duyệt có ý nghĩ rằng anh vừa uống nhầm thuốc thế này.

Vũ Duyệt vừa đi vào lớp, lại bị An Khiết nhào ra ôm lấy.

- Cậu vào đây.

Vũ Duyệt lại được một hồi hoang mang nữa.

- Hôm qua như thế nào? Lục phu nhân có làm khó gì cậu không?

- Cũng không có gì, chắc có thể gọi là tạm yên ổn rồi.

Vũ Duyệt cũng không thể biết được trong lòng bà nghĩ gì, nhưng nhìn vào thái độ và hành động thì chắc có lẽ là ổn.

Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, anh nén lại niềm vui của mình, nghiêm túc bước vào phòng họp, lấy lại vẻ nghiêm nghị lạnh lùng hằng ngày.

Thế nhưng tuy đã như thế rồi mà người khác vẫn có thể nhận ra anh khác với hằng ngày.

- Cậu nói xem, Lục Thiếu có phải là vừa được tỏ tình xong hay không? Vui ra mặt như thế kìa.

- Cũng có thể đó.

Mấy nhân viên bàn tán không ngớt, mà lại không thấy anh đang đứng đằng sau mình, nên không hề có tín hiệu dừng lại.