Vì hầu như tất cả quan viên đều có mặt, hoàng đế lại hay tới trễ nên giờ bọn họ đành nói chuyện trong lúc đợi người.
Triệu Hòa Thanh và Hạ Thầm không đi đến trò chuyện với bọn họ. Lý do đầu tiên là Triệu Hòa Thanh vốn không quen biết bọn họ, mà dù biết thì giữa họ cũng không có chuyện gì để nói; hai là vì Hạ Thầm quanh năm đều ở biên cương, tính tình lại lạnh nhạt nên họ không biết phải nói gì với hắn.
Vì vậy, hai người cứ ngồi vào chỗ của mình… Và không nói gì.
Mặc dù có một số người đang nói về họ nhưng cả hai lại như đã âm thầm quyết định giữ im lặng.
Cách đó không xa, Tể tướng đại nhân cũng đã tới, nhưng lần này không có cô nương kia.
Khi tể tướng ngồi vào chỗ của mình, một nhóm người trong điện cũng đi theo và trò chuyện với y; một nhóm viên quan khác thì cười mỉa, vừa nhìn là đã biết hai nhóm này đối đầu với nhau rồi.
Triệu Hòa Thanh nhìn một lát, sau đó lại đưa mắt về phía Hạ Thầm.
Vì nàng thường xuyên nhàn rỗi dạo phố, sau đó giả làm dân thường hòa lẫn vào trong đám người để nghe bọn họ kể chuyện nên cũng biết đôi chút về ba thế lực lớn ở Sở quốc.
Ba thế lực ấy chính là: Đương kim hoàng thượng – Triệu Văn Trác, Tể tướng đương triều – Tiêu Chinh và Đại tướng quân của Sở quốc – Hạ Thầm.
Tuy họ không đối phó nhau, nhưng… Triệu Hòa Thanh lại không thấy viên quan nào bắt chuyện với Hạ Thầm trong yến tiệc cả.
Vì ánh mắt của nàng lồ lộ nên Hạ Thầm tự rót rượu cũng phải mở miệng hỏi: “… Sao vậy?”
Triệu Hòa Thanh mím môi, cuối cùng cũng bị đánh bại bởi sự tò mò.
Nàng hỏi: “Sao những quan viên đó không bắt chuyện với ngươi?”
Hạ Thầm ngửa đầu uống một ly rồi nói: “Ta không thích quan văn.”
“Vậy còn quan võ?”
“Không phải người ở biên cương thì ta đều không thích.”
“…”
Bá… Bá đạo quá!
Triệu Hòa Thanh không còn lời nào để nói, chỉ phải ngồi nghiêm chỉnh chờ vị hoàng huynh đến muộn kia.
…
Không biết qua bao lâu, Triệu Văn Trác mới dẫn theo một đám phi tần rồi ngồi xuống.
Tất cả mọi người đứng lên hành lễ, chờ Triệu Văn Trác miễn lễ mới ngồi xuống.
Lúc này bữa tiệc mới bắt đầu.
Hôm nay, Triệu Văn Trác còn mời một nhóm múa ngoài cung đến biểu diễn cho mọi người.
Những quan viên còn chưa vợ đều xem vô cùng vui vẻ, những viên quan đã có vợ con thì kiềm chế hơn, còn hoàng đế thì thẳng thắn thể hiện sự thích thú.
Thấy vậy, phi tần của hắn ta đều không vui, cứ mải mê cách suy nghĩ để giải quyết những vũ nữ này.
Triệu Hòa Thanh xem một chút liền không hứng thú nữa, kịch nói trong trà lâu hay hơn những vũ nương này nhiều lắm.
Các món ăn lần lượt được mang lên, những vũ nữ múa xong cũng lui xuống.
Có người đứng dậy kính Triệu Văn Trác một ly, những viên quan khác thuộc về phe Triệu Văn Trác cũng lần lượt đứng dậy kính rượu theo.
Tuy vậy, những người ủng hộ Tiêu Chinh lại không đứng lên, Hạ Thầm cũng vậy.
Lúc Triệu Hòa Thanh đang do dự mình có nên kính rượu, thì Hạ Thầm lại cứ thảnh thơi dùng bữa và uống rượu.
Bữa tiệc bỗng dưng yên lặng, ngay sau đó liền có một số người nhỏ giọng khiển trách Tiêu Chinh và Hạ Thầm vì đã trắng trợn bất kính với hoàng đế.
Vào lúc này, Tiêu Chinh nâng ly rượu lên, lạnh nhạt nói: “Vì gần đây chuyển mùa nên bệnh ở chân lại tái phát, mong bệ hạ sẽ không trách tội thần.”
Nghe vậy, âm thanh nghị luận ngày càng càng to.
Triệu Văn Trác ngồi trên long ỷ, mỉm cười nhìn Tiêu Chinh, nói với vẻ thông cảm: “Sao có thể chứ.”
Ai nấy đều biết chân của Tiêu Chinh bị tật là vì Triệu Văn Trác.
Năm đó Triệu Văn Trác còn chưa lên ngôi, Tiêu Chinh bị trừng phạt bằng nghiêm hình vì một tội gì đấy, thậm chí hắn ta còn muốn dồn y vào chỗ chết.
Năm đó, Tể tướng tiền nhiệm phải tự mình cầu xin Triệu Văn Trác thì hắn ta mới chịu buông tha cho Tiêu Chinh.
Triệu Hòa Thanh không rõ vì sao bọn họ lại thở dài.
Nhưng nếu Tiêu Chinh ngồi kính rượu với Triệu Văn Trác vì đôi chân bị tật, thì giờ chỉ còn lại… Hạ Thầm.
Lúc này, nàng cũng đang nhìn về phía vị tướng quân đang ngồi uống rượu như những người khác.
Vậy mà Hạ Thầm vẫn ung dưng ngồi uống rượu một mình.
Có lẽ là vì họ nhìn hắn ăn nên khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, lông mày Hạ Thầm dần cau lại, ánh mắt càng thêm đáng sợ.
Triệu Hòa Thanh không dám nhìn nữa, bèn tự mình đứng dậy nâng ly về phía Triệu Văn Trác đang ngồi phía trên cao: “Gần đây công việc của phu quân quá vất vả, thân thể không khỏe nên không thể kính rượu, để Hòa Thanh thay chàng kính hoàng huynh ly rượu này vậy.”
Triệu Văn Trác nhìn Triệu Hòa Thanh thay Hạ Thầm kính rượu bằng sắc mặt u ám, nhưng vẫn kiên trì nói: “Nếu tướng quân đã không khoẻ thì thôi.”
Lúc bầu không khí trở nên cực kỳ xấu hổ, một phi tần liền xin phép hoàng thượng để mình góp vui cho mọi người.
Triệu Hòa Thanh đặt ly rượu còn nguyên xuống, nhịn không được mà liếc nhìn Hạ Thầm, ai dè lại thấy hắn lộ ra vẻ mặt còn tàn nhẫn hơn ban nãy.
Triệu Hòa Thanh chợt rùng mình.
…
Bữa tiệc cứ vậy mà kết thúc.
Mặc dù trên đường trở về họ vẫn không nói gì như trước, nhưng bầu không khí lại nặng nề hơn so với lúc đến, giống như nàng đã làm việc hắn không thích vậy.
Nhưng không phải đây là điều nên làm sao?
Nàng cẩn thận hỏi: “Ừm… Tướng quân, ta đã làm ra chuyện gì khiến ngươi không vui sao?”
Hạ Thầm trả lời: “Không có.” Nói vậy nhưng sắc mặt hắn vẫn không tốt hơn là bao.
Triệu Hòa Thanh nói tiếp: “Có phải là vì ta kính rượu không? Nhưng nếu ta không kính ly rượu này thì bữa tiệc sẽ rất khó để bắt đầu…”
Không chờ nàng nói xong, Hạ Thầm đã ngắt lời: “Sau này đừng xen vào chuyện của người khác, cũng đừng tự cho mình là thông minh. ”
Dứt lời, hắn liền bảo xa phu dừng lại rồi tự mình xuống xe.
…
Mãi đến tận khuya hắn cũng chưa trở về.
Sau khi Triệu Hòa Thanh rửa mặt xong cũng không ngủ mà đi loanh quanh trong sân, nàng không hiểu vì sao Hạ Thầm lại có phản ứng dữ dội đến vậy.
Rõ ràng nàng chỉ muốn để bữa tiệc tiếp tục, ai dè cả Triệu Văn Trác và Hạ Thầm đều không vui.
Là do nàng làm sai sao?
Tại sao lại như vậy?
Triệu Hòa Thanh đến dưới một tán cây, ban đêm gió hơi lạnh khiến nàng đột nhiên nhớ tới cái đêm Hạ Thầm dẫn mình ra khỏi “Rừng cây”…
Ôi, sao nàng lại nhớ tới chuyện này vậy!
Không nên nhớ tới những chuyện này nữa, sau này họ chỉ cần tôn trọng nhau là được rồi!
Nàng buộc chặt lại quần áo của mình rồi chuẩn bị trở về phòng.
Nàng bỗng dưng cảm thấy choáng váng, chân đứng không vững liền ngã xuống gốc cây, bên tai như đang có người trách mắng mình vậy.
“Đừng tự cho mình là thông minh… Ta đều biết những thủ đoạn đó của ngươi…”
Triệu Hòa Thanh bám chặt lấy thân cây, những ngón tay bị cọ mạnh lên thân cây.
“Ngươi tưởng bản thân có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao… Là ngươi giết! Chính là ngươi giết!”
Đầu nàng đau dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra, chóng mặt đến mức hoa cả mắt.
“… Hắn! Chính là do ngươi giết!”
Nàng không thể chống đỡ được nữa, liền ngất đi.
***
Tại trà lâu.
Quân sư tự rót cho mình một tách trà, nhã nhặn nói: “Thật là, sao ngươi lại có thể làm như vậy? Dù nàng ấy là muội muội của Triệu Văn Trác, nhưng nàng ấy cũng đã bị mất trí nhớ, không thì nàng ấy cũng không làm vậy.”
Hạ Thầm chỉ vào ly của mình ý bảo y cũng rót cho mình một ly: “Dù nàng có mất trí nhớ hay không thì ta cũng định tạo ra cục diện khó xử cho Triệu Văn Trác, sao có thể để cho nàng thay ta kính rượu được.”
“Thật là, sao nàng ấy biết được suy nghĩ của ngươi chứ? Ngươi còn nói “Đừng tự cho là thông minh” với một cô nương yếu đuối lại còn bị mất trí nhớ vậy nữa! Trời ạ, ngươi là đầu đất sao!” Quân sư lại tiếp tục nói: “Không phải ta đã nói chỉ mong trong lòng mọi người hiểu rõ mà không cần nói ra và tôn trọng nhau là được rồi sao.”
“Vả lại, sau khi bị mất trí nhớ thì nàng ấy không còn giống như trong lời đồn… Ngươi chỉ cần để ý một chút, đừng để nàng tiếp xúc Triệu Văn Trác thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Hạ Thầm không nói, uống trà như rượu.
Quân sư: Lãng phí lá trà.
***
Sáng sớm, Triệu Hòa Thanh tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Rốt cuộc thì những âm thanh bên tai nàng đêm hôm qua là gì? Chẳng lẽ là ký ức trước kia?
Nàng… Đã giết ai?
Tuy Triệu Hòa Thanh muốn biết nhiều hơn, nhưng nàng lại không nhớ ra được bất cứ chuyện gì.
Nha hoàn tiến vào thay quần áo cho nàng, khiến nàng đành gác lại suy nghĩ này,
Sau khi nàng ăn xong bữa sáng thì bị nha hoàn ép uống một bát thuốc đắng nghét, các nàng cứ lải nhải rằng vì hôm qua Triệu Hòa Thanh ngủ ở ngoài sân nên phải uống để không bị cảm.
Triệu Hòa Thanh: “…”
Một lúc sau, có người báo Triệu Văn Trác muốn truyền Triệu Hòa Thanh tiến cung.
Lần này Triệu Văn Trác không nói chuyện với nàng ở trong nội điện, mà nói rằng ở bên ngoài mát mẻ nên ra ngoài đi dạo cũng được.
Tuy Triệu Hòa Thanh đi dạo trong cung với hắn ta nhưng họ cũng không có gì để nói.
Triệu Văn Trác nói vài chuyện linh tinh, cứ như hắn ta chỉ muốn trò chuyện với nàng về những việc thường ngày, nhưng trực giác của Triệu Hòa Thanh lại mách bảo rằng chuyện không chỉ có như vậy.
Trên đường Triệu Hòa Thanh còn gặp được một phi tần nào đó, mà người này lại còn hành lễ với nàng nữa.
Dù vậy, Triệu Hòa Thanh vẫn không muốn ở lại trong cung. Dù nàng cảm thấy nhàm chán khi ở phủ tướng quân nhưng không muốn tiến cung nói chuyện với hắn ta chút nào.
Vào mùa thu, cây cối trong Ngự Hoa Viên đều khô héo, rất nhiều lá vàng khô rơi rụng, khiến từng bước đi của Triệu Hòa Thanh phát ra âm thanh giòn giã rất vui tai.
Triệu Văn Trác lại không thích âm thanh đó, hắn ta nổi giận kêu cung nhân tới dọn dẹp.
Hắn gọi nàng một tiếng “Hoàng muội” rồi dừng bước.
Triệu Hòa Thanh nhìn hắn ta với vẻ dò hỏi.
Hắn ta bỗng dưng hỏi: “Chắc muội đã biết nhỉ?”
Triệu Hòa Thanh hỏi ngược lại: “Biết cái gì?”
“Lập trường.”
Triệu Hòa Thanh vẫn không biết hắn ta đang nói gì cả.
“Muội chọn ai?” Triệu Văn Trác đi về phía trước hai bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn nàng chăm chú.
Triệu Hòa Thanh hơi hoảng hốt, đầu khẽ nhói đau khiến nàng cau mày, bàn tay nằm trong tay áo vô thức siết chặt, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay.
Hình như nàng đã nghe thấy những lời tương tự thế này, người đó cũng bắt nàng phải đưa ra lập trường gì đó, y hệt như Triệu Văn Trác ngay lúc này vậy.
Nàng nhếch miệng, miễn cưỡng nở nụ cười thật tươi: “Hoàng huynh… Muội không hiểu huynh đang nói gì.”
Cách đó không xa, những cung nhân do Triệu Văn Trác gọi cũng đã tới, chỉ chờ họ rời đi là sẽ quét dọn đám lá khô ngay.
Triệu Văn Trác nhìn về phía đám cung nhân ở bên kia, hắn ta không còn vẻ hùng hổ khi nãy nữa, chỉ ôn hòa nói với nàng: “Không sao, không cần vội, ta sẽ đợi đến lúc muội chịu nói.”
Sau đó, họ liền rời khỏi Ngự Hoa Viên.
***
Đêm hôm qua quân sư và Hạ Thầm cùng nhau uống vài ly trà, sau lại uống thêm vài ly rượu.
Đến cuối cùng, họ lại uống suốt đêm trong sương phòng của trà lâu.
Hạ Thầm: Mình sẽ không bao giờ uống rượu với Lý Cảnh Lâm nữa!
Hắn về lại phủ nhưng không thấy Triệu Hòa Thanh đâu, bèn chuyển hướng sang thư phòng
Hai ba canh giờ sau, Triệu Hòa Thanh vẫn chưa trở về. Dựa theo sự hiểu biết của Hạ Thầm, nàng ra phố chưa tới hai canh giờ đã trở về, mà bây giờ đã qua ba canh giờ rồi.
Lẽ nào do những lời tàn nhẫn mà hắn nói ngày hôm qua đã khiến nàng tổn thương?
Sao nàng có thể bị tổn thương được chứ? Xưa kia nàng là trợ tá đắc lực của Triệu Văn Trác, dù nàng có bị mất trí nhớ thì tính cách cũng không thể thay đổi nhiều đến thế.
Có lẽ nàng đã tiến cung gặp Triệu Văn Trác rồi.
Hạ Thầm không đoán ra được lý do nên hiếm khi lại hỏi tung tích của Triệu Hòa Thanh.
Đúng là nàng đã đi vào cung thật rồi.
…
Thật ra Hạ Thầm là một người rất mâu thuẫn. Hắn cảm thấy Triệu Hòa Thanh bị ép phải tứ hôn cho hắn, nên hắn mới nói thay nàng khi nghe thấy những người khác mỉa mai nàng sau lưng mình; nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy đây là một bàn cờ do chính Triệu Văn Trác bày ra. Hắn ta cố ý tuyên bố với bên ngoài rằng Triệu Hòa Thanh đã bị mất trí nhớ, sau đó cài nàng vào cạnh hắn để đánh cắp tình báo với mục đích là tóm gọn hắn.
Hai lối suy nghĩ này cứ liên tục giằng co trong đầu hắn.
Tuy quân sư tin Triệu Hòa Thanh bị mất trí nhớ, nhưng Hạ Thầm lại nửa tin nửa ngờ.
Hắn không những không tin nàng bị mất trí nhớ, mà còn không tin nàng không được Triệu Văn Trác tín nhiệm.
Vì để nắm được sơ hở, nên hắn thuận theo ý của Triệu Văn Trác. Tuy hắn đã đề phòng cẩn thận, nhưng tình báo lại nói rằng nàng chưa từng làm ra chuyện gì.
Hoặc là nàng thật sự không biết gì, hoặc là do nàng diễn quá tốt.