Vừa bước chân vào phòng khách cậu đã nhìn thấy mẹ - bà Lan. Bà đang xem tivi và dường như cũng đang… đợi cậu. Nhìn thấy Long bà cất giọng hỏi. Bà quay về phía cậu, một chút lo lắng vừa hiện lên trên gương mặt người phụ nữ trưởng thành. Tiếng tivi như nhỏ dần.
“Long, con đi đâu mà giờ này mới về? Hôm nay là thứ bảy không được nghỉ học à?”
Long dừng lại khi đi ngang qua chỗ bà đang ngồi rồi trả lời. Cậu bắt gặp ánh mắt của mẹ như đang soi từng chi tiết trên gương mặt cậu.
“Dạ, con đi chơi với bạn ạ.”
Mẹ cậu gạn hỏi kỹ hơn trong sự hoài nghi. Đã từ lâu bà không muốn con mình có bất cứ một người bạn nào mà bà không vừa ý. Mặc dù con trai đã trưởng thành nhưng bà luôn lấy tư cách một người mẹ để ép cậu làm theo ý mình.
“Bạn nào? Bạn gái hay bạn trai?”
Long bước về phía bà. Cậu biết mẹ lo lắng nhưng cậu cũng cảm nhận được mẹ đã xen vào việc riêng tư của mình quá nhiều nên cậu đôi phần khó chịu.
“Bạn gái hay bạn trai chuyện đó có gì quan trọng đâu mẹ. Chỉ cần bạn tốt thôi là được rồi.”
Bà chú mục vào cậu càng lúc càng kỹ hơn như mong muốn cậu hiểu được nỗi lòng của người làm mẹ.
“Mẹ hỏi chỉ vì mẹ quan tâm và lo lắng cho con thôi.”
Long bắt đầu mất bình tĩnh và giọng nói đã thay đổi như chẳng thể là của cậu nữa.
“Cái mẹ nói không phải là sự quan tâm mà mẹ chỉ muốn giam con lại trong một phạm vi nhỏ để dễ dàng giám sát mà thôi. Con lớn rồi mẹ hãy cho con một chút riêng tư đi. Như vậy có được không hả mẹ?”
“Thôi được. Con phải biết chọn bạn mà chơi đấy. Đừng có mà giao du với mấy đứa nhà nghèo?”
Bà ném ánh mắt sắc bén như viên đạn về phía cậu. Bà luôn lo lắng người khác có thể tiếp cận con bà vì mục đích vụ lợi. Bà chẳng bao giờ tin vào bất cứ ai. Có lẽ vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc với ba cậu đã làm bà thay đổi.
Khi một người phụ nữ thất bại trong hôn nhân chúng ta không thể biết được họ có thể thay đổi đến thế nào. Giống như một con chim sợ cành cong, họ sẽ gồng mình để tự vệ và cũng chính hành động đó đã nhốt họ trong những suy nghĩ bi quan. Từ khi bố cậu dọn đi mẹ cậu đã trở nên nhạy cảm hơn. Những mối quan hệ xung quanh cũng được bà giới hạn và cảnh giác hơn.
Long bước đến gần mẹ rồi nhìn bà. Một chút tức giận, một chút cảm thông hiện rõ trong đôi mắt long lanh của cậu.
“Mẹ, ba đã từng nói với con: Nghèo tiền bạc không phải là tội, nhưng nghèo nhân cách là tội không thể tha thứ được.”
Long nói như đang cầu xin mẹ hiểu cậu hơn dù một chút thôi cũng được. Ánh mắt cậu nhìn bà như nài nỉ, van xin.
“Ông ấy cũng là người xuất thân nghèo khổ.”
Mẹ cậu dường như cũng đã không còn bình tĩnh nữa và to tiếng với cậu. Ánh mắt từ lo lắng đã chuyển sang tức giận.
Rồi bà vội quay mặt đi, một chút hối hận thoảng qua trên gương mặt bà sau câu nói vội vàng đó. Dường như bà đã nhận ra mình quá lời khi nói về ba cậu như thế. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi chẳng lấy lại trọn vẹn được bao giờ. Chắc có lẽ bà cũng rất buồn khi hôn nhân không hạnh phúc nhưng dù thế nào bà cũng nên giữ lại hình ảnh người ba tốt cho con bà.
Câu không thể nán lại để tiếp tục trò chuyện với mẹ được nữa, cậu bước nhanh về phòng mình. Cậu rất thất vọng về mẹ khi bà đã nói những lời không hay về người ba mà cậu luôn yêu thương. Không biết lúc kết hôn họ đã nói với nhau những gì mà giờ khi không bên nhau nữa những lời khó nghe đến thế lại được nói ra một cách dễ dàng. Tình yêu và hôn nhân liệu có phải là trò đùa của số phận. Yêu đó rồi hận đó khoảng cách thật mong manh đôi khi chỉ bằng bề dày một sợi tóc.
Cậu úp mặt xuống giường, không nghe tiếng khóc nhưng liệu nước mắt có rơi? Từ khi ba mẹ đưa nhau ra tòa, cuộc sống của Long chỉ có tổn thương, tổn thương và tổn thưởng. Khi còn nhỏ, những lần ba mẹ cãi nhau cậu chỉ biết trốn vào một góc phòng khóc nức nở. Rồi khi cậu lớn lên, hiểu chuyện hơn, không khóc nữa thì cũng là lúc những tổn thương đã lớn lên thật nhiều.
Nếu phải khóc vì nó thì không biết phải khóc đến bao giờ? Long muốn được ba mẹ cùng nhau đến đón mỗi khi tan trường. Điều ước tuy giản đơn nhưng chưa bao giờ thành sự thật. Cậu chỉ gặp được một trong hai, rồi những ngày họ bận thì chỉ có chú lái xe đến đón. Cậu đã thôi nghĩ về những chuyện đó lâu rồi. Nhưng hôm nay ký ức buồn lại ùa về lần nữa khi mẹ cậu nhắc về ba với những lời cay đắng. Có những ký ức người ta chỉ muốn quên đi sau một giấc ngủ. Nhưng tuyệt nhiên nó lại là những ký ức chẳng thể nào quên được.
Ngoài trời, mưa đang rơi. Những cơn mưa đầu mùa không nặng hạt nhưng cứ rả rích mãi không thôi. Giống như những vết thương trong lòng cậu cứ âm ỉ mãi không thể chữa lành. Gió đã đưa những hạt mưa tạt vào khung cửa sổ rồi lăn dài như nước mắt của một ai đó lăn trên gương mặt rồi đầm đìa ở cổ. Lại một đêm nữa cậu không ngủ với những nỗi đau chẳng thể gọi tên. Miên man trong những ký ức buồn, Long đã để đêm dài trôi qua trong vô thức.
Ngày qua ngày cứ thế trôi đi. Mỗi buổi sớm khi thức giấc bình minh lại đến, một ngày mới lại gõ cửa. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có buổi sáng hôm nào lại giống hôm nào. Hôm nay, bầu trời nhuộm chút trong xanh dư âm cuối cùng khi mùa đông lạnh lẽo và u tối từng bước ùa về. Chỉ sau một đêm mưa mà những viên đá lát đã nhuốm màu rêu phong hay tại cậu đang buồn nên cảnh vật cũng cũ kỹ và u sầu theo cậu.
Long đã sống trong ngôi nhà này kể từ khi sinh ra. Số phận ưu ái đặt cậu trong một tòa biệt thự cao sang. Rồi sau đó lấy đi những hạnh phúc mà cậu ao ước được một lần chạm tay vào. Ai đó đã từng nói, người sống trong túp lều tranh không bao giờ biết được người sống trong tòa lâu đài nghĩ gì. Những xa hoa mà người ta nghĩ đến khi biết về cuộc sống của cậu lại không phải là những gì cậu muốn. Dù vậy cậu vẫn phải cố gắng cho đến ngày mọi thứ đổi thay