Duyên Số

Chương 18: Tập bơi



Mùa thi kết thúc học phần của kì hai rồi cũng trôi qua theo đúng quy luật tự nhiên. Cuộc gặp gỡ ba người Long - Thu - Hoàng cũng ít dần đi. Mặc dù sống chung một thành phố nhưng ai cũng có công việc riêng nên hiếm khi gặp nhau. Nguyên và Thu cùng làm việc ở một cửa hiệu sách lớn từ phòng trọ đến nơi làm thêm đạp xe mất tầm hai mươi phút. Cô làm việc từ chín giờ sáng đến bảy giờ tối mỗi tuần được nghỉ một ngày nhưng không phải thứ bảy và chủ nhật.

Nghỉ hè, sinh viên các trường về quê gần hết nên thành phố ít người hơn một chút tuy nhiên khoảng thời gian này không kéo dài lâu vì Quy Nhơn là nơi được chọn để tổ chức thi tuyển sinh đại học, cao đẳng tập trung của khu vực miền trung. Mỗi năm lượng thí sinh và phụ huynh đổ về đây từ đầu đến giữa tháng sáu rất đông thành phố gần như quá tải, các khu nhà trọ, ký túc chật kín chỗ. Mỗi buổi chiều, bãi biển Quy Nhơn lại đông người, người dân ở thành phố này có thói quen tắm biển sau một ngày dài làm việc để thư giãn, xua tan những lo toan đời thường.

Thu quyết tâm tập bơi cho bằng được trong kỳ nghỉ hè này. Ở lớp các bạn hầu hết đều biết bơi, kể cả Nguyên cũng biết sơ sơ. Những buổi chiều nghỉ làm, Thu rủ Nguyên đi tắm biển để thực hiện giấc mơ được ấp ủ bao ngày. Bãi biển nằm ngay trước mặt trường đại học chỉ cách nhau một con đường. Với số tiền làm thêm ít ỏi, Thu đã cố gắng để dành một phần đầu tư cho chiếc phao bơi. Nguyên cũng hơi biết bơi nên hứa sẽ tập cho cô.

Dù đã năm giờ chiều nhưng vì mùa hè nên trời vẫn còn sớm ông mặt trời ngủ muộn. Hai cô gái hí hửng chuẩn bị hành trang cho buổi tập bơi đầu tiên. Dạo một vòng quanh bãi biển rồi cuối cùng cũng chọn được điểm dừng chân. Sóng biển không cao và cũng không mạnh nhưng vì bản chất không biết bơi nên bất cứ nơi nào có nước Thu đều sợ.

Hai người lội ra một vùng nước cao lên tới bụng.

“Cậu thả lỏng cơ thể, nằm ngang trên mặt nước rồi đạp mạnh hai chân, đạp càng mạnh càng tốt, đạp như bị ma đuổi vậy.”

Nguyên nói rồi làm mẫu cho Thu, Nguyên thả lỏng cơ thể, hai chân đạp mạnh cả thân hình nổi trên mặt nước nhẹ tênh. Thu chăm chú theo dõi không biết tại sao Nguyên lại làm được điều kỳ diệu đến vậy?

Vì lần đầu tập bơi nên cả người Thu cứ như hòn đá kiểu gì cũng chìm xuống. Giống như một người không biết đi xe thì việc dắt xe cũng trở nên quá khó. Loay hoay mãi không tìm ra cách, Thu không di chuyển được cứ ở yên một chỗ mặc dù nước không cao nhưng Thu đứng cũng rất khó khăn, cô lúc nào cũng có xu hướng muốn chúi đầu về trước, chiếc phao cứ bập bềnh trên mặt nước. Nguyên ngồi lên chiếc phao trước mặt rồi Thu vịn vào phao cứ thế đạp chân dữ dội.

Mãi tập bơi mặt trời dần xuống núi từ lúc nào không hay mọi người dần ra về. Sóng biển từng cơn, từng cơn nối tiếp nhau vỗ vào bờ bất chợt một con sóng lớn lạc lòi ập đến cuốn Thu ra khỏi chiếc phao Nguyên đang ngồi, nhanh như cắt con sóng hút cô ra xa. Trong chớp mắt đầu óc cô quay cuồng không xác định được phương hướng, cô như một vật thể bị cuốn trôi tự do không một chút kháng cự.

Rồi khi hoàn hồn lại cô chợt nhận ra mình đã ở trong vòng tay của Long. Cô mở to mắt nhìn cậu chưa kịp nói gì bất chợt nghe tiếng Nguyên thỏ thẻ hỏi trong sợ hãi.

“Cậu có sao không?”

Thu chưa hết sợ hãi, giọng nho nhỏ hỏi lại.

“Mình vẫn còn sống à?”

Nguyên thấy Thu lí nhí trả lời trong lòng đã vơi đi phần nào lo lắng, cô nhoẻn miệng cười rồi nựng mặt cô bạn thân một cái thật đau.

“Ừ. Vẫn còn cơ hội để tập bơi.”

Hoàng và Long cùng cười khi hai cô bạn trò chuyện thân mật như mọi thứ đã bình thường trở lại nhưng một chút lo lắng vẫn vương trong ánh mắt của Long. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không đến kịp? Thật kinh khủng nếu nghĩ về điều đó. Buổi tập bơi đầu tiên kết thúc trong sợ hãi chắc có lẽ sẽ mất nhiều thời gian lắm để quên chuyện này để lại bắt đầu tập bơi hay tắm biển.

Bốn người ngồi trên bờ kè gần bờ biển, ánh mắt hướng về khoảng không rộng lớn của biển cả. Khoảng không gian ấy bao la và ngút ngàn không có điểm dừng giống như cuộc đời của mỗi người. Bước tiếp, bước mãi mà không biết phía trước hạnh phúc hay nỗi buồn đang đợi mình bỗng Hoàng cất giọng hỏi phá tan không khí im lặng của bốn người.

“Trong hai cậu ai bơi giỏi hơn vậy?”

Thu nhìn qua phía Nguyên rồi ngại ngùng trả lời.

“Mình nhờ Nguyên tập bơi cho mình.”

“Nhưng mình chỉ bơi được ở trong cạn thôi.”

Hoàng tò mò hỏi thêm.

“Nếu đã biết bơi thì ở đâu chẳng được sao phải phân biệt chỗ sâu và chỗ cạn. Vậy chỗ cạn mà cậu nói là nước cao khoảng bao nhiêu?”

“Lên tới bụng luôn ấy.”

“Tầm đó thì chỉ cần lội bộ thôi chứ bơi làm gì cho tốn công.”

Từ nãy đến giờ Long không nói gì nhưng vẫn theo dõi cuộc trò chuyện cậu rất muốn cười nhưng cố nhịn. Cậu không muốn chọc quê hai cô gái thêm nữa. Nguyên đang rất ngại mặt cứ cúi xuống chẳng dám nhìn về phía Hoàng.

“Lần sau nếu tập bơi, các cậu nên tập ở bể bơi chứ tập ngoài biển nguy hiểm lắm.”

Hoàng khẽ khuyên hai cô bạn để xua tan không khí ngại ngùng đang đè nặng hai cô bạn.

“Cẩn thận chứ không bị cá mập đích thân “thăm hỏi” nha.”

Long cuối cùng cũng cất lời tham gia vào cuộc trò chuyện trên môi chễm chệ nụ cười đầy ẩn ý.

“Cá mập sẽ không ăn thịt bọn mình đâu. Ăn rồi mai mốt lại tiếc.”

Cả bọn cùng cười khúc khích. Không khí nhẹ dần và thời gian như bị lãng quên.

Gió biển nhè nhẹ, rồi thổi mạnh dần, vị mặn mòi của biển phả vào bốn gương mặt non trẻ, một vài tia nắng yếu ớt cuối ngày tắt dần, màn đêm lại đến dấu hiệu một ngày sắp hết.

Đêm nay, Thu không tài nào chợp mắt, cô đã nghĩ rất nhiều về chuyện xảy ra lúc chiều. Hóa ra người mà trước đây cô từng cố gắng cứu khi anh ta có ý định tự vẫn lại chính là người mà bấy lâu nay cô bầu bạn khoảnh khắc người đó đưa cô vào bờ thật thân quen nhắc nhớ chuyện của hai năm về trước.

Thu không hiểu tại sao Long lại như thế? Chắc hẳn đằng sau nụ cười ấm áp mỗi khi gặp nhau còn ẩn chứa nỗi lòng khó có thể giải bày. Càng nghĩ Thu lại càng muốn sang sẻ và thấu hiểu Long hơn không biết ai đã làm cậu tổn thương nhưng cô muốn dùng chân tình của mình để chữa lành vết thương ấy