Duyên Số

Chương 29: Anh trai



Từ ngày Anne đến nhà xuất bản, công việc của Thu nhiều như núi cứ như thể toàn bộ công việc đều do một mình cô đảm nhiệm. Thu phải làm việc quên ăn quên ngủ thì mới kịp tiến độ. Cũng từ sau cuộc gặp ở nhà hàng hôm ấy, Thu luôn tìm cách né tránh Long nên những cuộc gặp gỡ ít dần đi. Hai người đã bao năm rồi không gặp nhưng nay mới vừa gặp lại đã xảy ra hiểu lầm điều này khiến cả hai rất khó xử. Rất nhiều chuyện đã xảy ra với mỗi người trong ngần ấy thời gian nhất thời không thể nói rõ hết. Họ hẳn là rất muốn biết về cuộc sống của đối phương nhưng chẳng có cách nào mở lời.

Thu đang do dự liệu mình có nên tin một người mà mình chưa hiểu rõ về họ. Nếu không có cô gái ấy có lẽ cô đã chẳng nghĩ nhiều thế này. Vừa đi vừa nghĩ ngợi cô đến con hẻm đầu xóm trọ từ lúc nào không biết.

Cô ngẩng mặt lên khi ánh đèn ô tô chiếu thẳng về phía mình làm cho tất cả mọi thứ trước mặt phút chốc bị nhòe đi. Cô đưa tay lên mặt cản bớt ánh đèn rồi từ từ nhận ra người đang đứng trước mặt mình chính là người mình đang ngày đêm mong nhớ. Người đó tiến lại gần hơn về phía cô. Cô vẫn chưa hiểu tại sao cậu lại ở đây lúc này, lại càng không biết lý do vì sao cậu biết cô ở đây.

Khi đã đứng đối diện nhau rất gần thì bỗng cánh tay rộng lớn của ai kia đã ôm cô vào lòng. Thu rất bất ngờ nhưng rồi nhận ra đó chính là điều bấy lâu cô luôn cần. Đôi bờ vai rộng và ấm áp của cậu như vừa cho cô hơi ấm, cho cô sức mạnh vượt qua những áp lực cuộc sống mà cô đang gồng gánh từng ngày.

“Hãy tin anh rằng chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”

Long khẽ hôn lên mái tóc đen dài của cô gái anh yêu. Siết nhẹ vòng tay để hai tâm hồn gần nhau hơn. Mùi hương tỏa ra từ mái tóc cô không phải hương hoa hồng hay bất cứ một loại hoa nào khác mà đó là hương thơm của hạnh phúc.

Thu ở yên trong vòng tay của cậu thật lâu. Cô ngẩng đầu nhìn thật kỹ gương mặt hạnh phúc của cậu rồi khẽ gật đầu. Thời gian như vô hình với hai con người đang chìm đắm trong hạnh phúc. Bóng đèn đầu con hẻm vẫn sáng nhưng chẳng ai buồn để ý. Từng cơn gió thoảng nhẹ qua như đang trêu ghẹo đôi lứa yêu nhau. Họ cứ bên nhau như thế không cần phải nói điều gì khi hai trái tim đã hòa chung một nhịp đập.

...

Tin ...tin…

Chuông điện thoại reo báo hiệu một tin nhắn đến. Trong phòng làm việc chẳng có ai. Anne đang cặm cùi kiểm tra mail và những việc cần chuẩn bị khi thời gian tổ chức cuộc họp báo chỉ còn lại một ngày. Chuông điện thoại reo làm gián đoạn công việc của cô. Cô bước tới gần hóa ra đó là điện thoại của Thu.

Tin … tin …

Lại một tin nhắn nữa được gửi tới. Anne tò mò mở máy ra xem.

“Hôm nay chúng ta cùng đi xem phim và ăn tối để đánh dấu sự kiện một tháng kể từ ngày tái ngộ nhé. Yêu em.”

Vứt điện thoại xuống bàn, Anne quay về bàn làm việc của mình trong lòng đầy bực tức. Cô nhìn chằm chằm vào phía bàn làm việc của Thu với ánh mắt đầy căm phẫn. Cô bây giờ như đang sẵn sàng xé tan kẻ thù bất cứ lúc nào. Cô đứng dậy cầm túi xách rồi tan ca sớm bỏ lại những công việc còn dang dở.

Nhạc chuông điện thoại vang lên. Long vội vàng nhất máy khi thấy người gọi là Thu.

“Alo! Nhớ anh rồi sao? Còn hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn sao em lại gọi sớm vậy?”

Long rất vui khi Thu chủ động gọi cho cậu nhưng niềm vui ấy lại chẳng thể tồn tại lâu.

“Em xin lỗi hôm nay em phải tăng ca nên hẹn anh cuối tuần nhé.”

Thu ngại ngùng thỏ thẻ vì biết cậu sẽ buồn. Mới lần hẹn gần đây cô đều để người yêu leo cây.

“Không sao, anh cũng định gọi báo cho em biết anh có một cuộc gặp mặt đột xuất với khách hàng nên không thể đến được.”

Nụ cười tươi tắn trên môi cậu bỗng chốc biến mất thay vào đó đôi mắt ánh lên sự thất vọng. Có lẽ cậu đang rất buồn khi mọi sự chuẩn bị của mình đều trở nên vô ích.

“Vậy thôi anh đi gặp khách hàng đi nhé. Em còn nhiều công việc cần làm lắm. Hẹn gặp lại anh sau.”

Thu vội vàng cúp máy để tập trung làm nốt số công việc còn lại.

“Em…”

Tút… tút… tút…

Long cầm điện thoại trên tay hụt hẫng, một lời tạm biệt, một câu nói yêu thương, một lời dặn dò cũng chưa kịp nói hết. Cậu đứng dậy bước ra khỏi văn phòng thì bỗng nghe ai đó gọi mình.

“Anh làm gì ở đây giờ này?”

Giọng nói lanh lảnh của cô gái như làm gián đoạn sự hụt hẫng trong cậu.

“Anne, em làm gì ở đây?”

Long hỏi với thái độ hết sức bất ngờ khi gặp lại Anne ở chỗ này.

“Anh đang đứng trước nhà xuất bản của em đó. Nếu ai không biết lại nghĩ anh là bạn trai của em đến đón em tan ca.”

Vừa nói cô vừa cười vừa khoác tay Long như một cặp tình nhân trước mặt bao người.

“Em thôi đi.”

Long gạt tay Anne nhưng không quên để ý những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình. Cậu lạnh lùng bước đi. Anne mất mặt trước thái độ dứt khoát của Long nên thu tay lại. Cô bước đi nhưng không quên mang theo sự tức giận.

Về nhà Anne vứt chiếc túi xách lên giường rồi ngồi xuống ghế. Gương mặt phụng phịu rất khó coi.

Cốc… cốc….cốc…

“Vào đi.”

Anne cáu gắt như muốn hét vào mặt người khác.

“Ai lại có bản lĩnh làm em gái tôi giận thế này cơ chứ?”

Một người đàn ông chững chạc mở cửa bước vào, trên tay mang theo một ly sữa nóng. Cậu đặt ly sữa lên bàn trước mặt cô em gái đang giận dữ rồi cười nhẹ nhàng, trìu mến.

“Còn ai nữa cơ chứ đồ xấu xa.”

Anne lại càng giận hơn. Cô vừa nói vừa lườm mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.

“Là cái cậu mà em thích đó sao?

Người anh trai tiến gần cô em gái hơn rồi hỏi kỹ.

“Không, là đứa con gái mà anh ấy thích.”

Như hiểu được tâm ý của em mình người anh khẽ nghĩ ngợi rồi ân cần.

“Có cần anh giúp em không?”

Anne vẫn chưa hiểu được tâm ý sâu xa của anh trai nhưng vốn là người cao ngạo xưa nay cô chưa từng nhờ vả ai việc gì, Anne cười lạnh phớt lờ những gì anh trai vừa nói.

“Thôi em uống sữa đi kẻo nguội mất ngon.”

Cậu xoa đầu Anne ân cần rồi bước ra ngoài với nụ cười đầy ẩn ý trên môi.

Anh trai của Anne tên là Lưu Minh Trí. Cậu là một bác sĩ trẻ tài năng. Từ hồi trung học phổ thông đã được gia đình đưa sang Mỹ du học bởi bố mẹ muốn cậu sớm học tập cách sống tự lập của người phương Tây. Cuộc sống của cậu ít được biết đến vì cậu hầu như không xuất hiện trong những dịp trọng đại của gia đình và bố mẹ cũng rất ít khi nhắc đến cậu con trai này với bạn bè, đối tác. Cậu không hoạt động trong lĩnh vực kinh doanh nên công việc gia đình ít liên quan đến cậu. Cậu yêu thương cô em gái Anne hết mực bởi cậu chỉ có mỗi cô em gái này và phần ít cũng vì bố mẹ.

Dù không sống cùng nhau từ nhỏ nhưng chưa bao giờ Trí thôi quan tâm đến em gái của mình. Mỗi năm vào ngày sinh nhật cậu đều là người đầu tiên tặng quà cho Anne. Những món quà dù đơn giản hay cầu kỳ vẫn luôn là món quà mà Anne thích nhất bởi không ai hiểu cô hơn ông anh trai này.