Hôm nay, Long đi làm thật sớm. Cậu đứng đợi Thu dưới đại sảnh tòa nhà. Ánh mắt tìm kiếm trong dòng người đông đúc nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng bé nhỏ của cô gái cậu yêu. Liệu có khi nào giữa dòng đời vạn biến họ đã vô tình lạc mất nhau?
Bỗng từ phía sau, Anne chạy tới đụng nhẹ cánh tay cậu. Long giật mình quay lại gương mặt thất vọng khi nhìn thấy Anne. Cậu vội bước đi. Anne cũng vội vàng chạy theo không quên khoác vào cánh tay cậu. Cậu gỡ tay cô ra rồi bỗng chững lại khi nhìn thấy Thu đang đứng trước mặt.
“Sao từ hôm qua đến giờ anh không liên lạc được với em? Anh lo lắng lắm em biết không?”
Long lo lắng cho Thu mà quên hẳn Anne đang đứng cạnh mình. Ánh mắt cậu chú mục vào Thu không dứt.
“Anh đừng giả vờ quan tâm em nữa. Em đã biết hết rồi.”
Cô cười chua xót, ánh mắt đờ đẫn sau đêm dài không ngủ. Đôi mắt long lanh ngày nào đã bị một màn mây nhẹ kéo qua che khuất. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy không khó để nhận ra cô rất buồn và rất khổ đau.
“Cô biết rồi sao biết sớm sẽ tốt hơn cho cô. Giờ cô tin rồi chứ tôi không có bốc phét.”
Anne cười ngạo nghễ bởi lẽ cô đang là người thắng thế. Nhìn thấy Thu trong tình cảnh thế này Anne vui lắm. Với tính cách hiếu chiến hiếu thắng của mình, cô sẽ tìm mọi cách để chiến thắng.
Long gạt hẳn tay Anne ra khỏi cánh tay mình. Cậu muốn tiến lại gần Thu hơn để nói với cô nhiều điều. Nhưng bước chân chợt chững lại khi nhìn thấy bàn tay của ai đó đã nắm lấy tay Thu. Những ngón tay đan vào nhau thắm thiết như họ đã quen biết tự bao giờ.
“Chúng ta đi thôi, người ta đã không cần em nữa rồi.”
Trí nắm lấy tay Thu và kéo cô đi. Lòng cô không muốn rời đi nhưng con tim đã mỏi mệt chỉ muốn buông xuôi. Ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Long như muốn nghe cậu nói đôi lời. Cô chẳng thể mở miệng bảo cậu giải thích chỉ biết im lặng và gánh lấy những tổn thương Trí nắm chặt tay và tiếp tục kéo cô đi. Cô quay bước nhưng một bàn tay khác đã nắm lấy và giữ cô lại. Cô phân vân nhưng rồi đã gạt tay cậu và bước đi cùng người đàn ông kia.
Anne đứng đó vẫn chưa hết thắc mắc. Tại sao anh trai cô lại ở đây? Trí và Thu từ lúc nào đã trở nên quen biết? Và anh cô đã đóng vai trò gì trong chuyện này?
Long nhìn theo cho đến khi họ đi hết hành lang trước mặt không còn dấu vết. Ánh mắt trũng xuống niềm đau như đang đè nặng trái tim cậu. Người cậu luôn nghĩ rằng sẽ thông cảm và ở bên khi cậu khó khăn nay đã chẳng hiểu cậu. Có lẽ tin đồn về việc ai đó đang theo đuổi Thu là sự thật. Trái tim của một con người cũng bằng xương máu nên cũng có thể thay đổi. Tìm thấy tình yêu là một điều khó khăn, vun đắp và giữ lửa cho yêu thương luôn đượm nồng lại càng không dễ.
Vừa về đến nhà, Trí đã bị Anne chặn lại ở phòng khách. Cô nhìn anh trai với ánh mắt săm soi khó hiểu. Cô cứ đi qua đi lại và không rời mắt khỏi anh trai mình một giây phút nào. Minh Trí lấy làm lạ nhưng vốn tính thông minh phút chốc cậu đã nhìn thấu cô em gái của mình.
“Em muốn nói gì thì nói đi. Hôm nay anh còn phải trực ca đêm nữa.”
Anne dừng lại, ngồi trên ghế sô pha rồi từ từ cất giọng.
“Anh quen với Thu khi nào vậy sao em lại không biết nhỉ?”
Trí cười khẩy một cái rồi buông lời nhẹ nhàng.
“Em là em gái anh chứ có phải là bảo mẫu của anh mà cái gì cũng biết.”
Anne thiếu kiên nhẫn trước những lời dửng dưng nửa thật nửa đùa của ông anh trai.
“Thế quan hệ của hai người là sao?”
Trí ngồi thẳng người lên, cố tình tiến tới gần Anne rồi nói.
“Nếu anh bảo cô ấy là chị dâu tương lai của em thì em có tin không?”
Anne đứng dậ, cô bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
“Đừng có mơ.”
Trí cũng đứng dậy bước lên cầu thang. Cậu quay đầu nói với Anne.
“Sau này em sẽ phải cảm ơn anh vì chuyện này đấy.”
Trí hất mặt một cái nhìn Anne. Còn Anne vẫn đứng đó như trời trồng và chẳng hiểu những gì mình vừa nghe thấy.
Đi làm - mỗi khi nghĩ đến Thu đều cảm thấy chán nản. Cô không biết mình sẽ phải đối mặt hay làm gì tiếp theo. Đi làm cô sẽ phải gặp Long và nhất là Anne. Anne chưa bao giờ ngừng gây khó dễ cho cô. Sau chuyện này khó khăn sẽ còn chồng chất hơn nữa.
“Thu, cô phụ trách viết lời mở đầu cho cuốn sách mà chúng ta sắp xuất bản nhé. Hôm nay tôi có cuộc hẹn nên phải về sớm. Mẹ của anh Long đã hẹn gặp gia đình tôi để chúng tôi chính thức ra mắt gia đình hai bên và định ngày tổ chức lễ đính hôn xem ra hôm nay cô phải vất vả rồi.”
Anne mỉm cười bước đi. Cô đang sống trong niềm vui chiến thắng. Cô chẳng để tâm đến việc mình đã làm người khác tổn thương. Cô chỉ cần có được điều mình muốn mặc kệ việc đó phải thực hiện cách thức hay phương pháp gì.
Một mình Thu trong văn phòng rộng lớn trống rỗng và cô đơn. Không gian lạnh lẽo đang bao trùm lấy cô. Những giọt nước mắt chẳng biết vâng lời cứ chực chờ trào ra. Điện thoại reo báo hiệu tin nhắn đến. Long đã gửi cho cô rất nhiều dòng hỏi thăm, lo lắng và quan tâm. Cô biết nhưng từ chối trả lời tất cả. Cô hiểu rằng chuyện tình cảm của hai người thật khó để tiến xa hơn khi có nhiều trắc trở nhưng thật chẳng đành lòng nếu dừng lại ở đây. Cô đã yêu và mong chờ thế nào về cuộc tình này.
Đắng cay là những gì cô đang nếm trải trong lần đầu rung động nỗi thương yêu.