Duyên Số

Chương 4: Oan gia



Thu đến, đông qua, xuân về, hè đi rồi thu lại đến thời gian cứ thế xoay vòng, cô gái bé nhỏ ngày nào giờ đã trưởng thành thêm, đôi nét bối rối, rụt rè của ngày đầu đã chìm vào ký ức.

Thu bây giờ đã biết chăm chút hơn cho bản thân, vừa học, vừa làm bận rộn là thế nhưng cô vẫn dành thời gian tập luyện thể thao. Thu tập luyện thể thao để rèn luyện sức khỏe nên một người bạn giới thiệu cho cô câu lạc bộ... Taekwondo của trường.

Mười chín tuổi mới bắt đầu học võ có vẻ hơi muộn màng nhưng không gì là không thể, biết thêm môn thể thao mới là để vừa có thêm kiến thức mới bổ ích và tạo niềm vui cho chính mình.

Mặt trời đi ngủ, tia nắng cuối cùng mất hút sau những tòa nhà, giờ cao điểm đường xá tấp nập. Sau một thời gian đi làm thêm, Thu đã tích cóp và tậu được ... xe đạp nên việc di chuyển cũng thuận tiện hơn.

Lớp võ Taekwondo tuần học ba bữa (thứ hai, thứ tư và thứ sáu) từ 18h đến 19h30. Hôm nay, Thu học buổi đầu tiên nên cô đã đến thật sớm mặc võ phục gọn gàng, tươm tất, mái tóc dài búi lên cao gần đỉnh đầu để lộ gương mặt trái xoan xinh xắn.

Thành viên của câu lạc bộ hầu hết là sinh viên của trường ở mọi lứa tuổi và đến từ nhiều khoa khác nhau. Nhưng khoa Ngữ văn dường như chưa có ai ngoại trừ Thu. Có lẽ các cô gái thường không thích các môn vận động như nam giới cho nên các chàng trai mới hay học võ để bảo vệ phái yếu. Đáng tiếc đến lúc này Thu vẫn chưa tìm được người như thế cho riêng mình.

Võ sư là một cô giáo, cô vẫn còn trẻ, hơn Thu tầm chục tuổi. Cả lớp xếp hàng ngay ngắn rồi cúi chào theo nghi thức của các môn sinh võ thuật. Thu mới đến không rõ quy cách nên chỉ làm theo không phân biệt được đúng sai.

Theo sự hướng dẫn của cô, Thu và sáu bạn nữa qua góc bên phải xếp thành một hàng ngang thẳng tắp.

“Các bạn mới qua đây xếp hàng nào. Long, em qua đây hướng dẫn cho các bạn mới vào cách thắt đai và thực hiện bài khởi động.”

Một chàng trai cao lớn, phong độ trong bộ võ phục trắng tinh, mái tóc cắt ngắn, thắt đai đen nhanh nhẹn chạy đến. Trông cậu rất điển trai, vẻ đẹp mạnh mẽ và nam tính.

Long nhìn Thu rất đỗi ngạc nhiên, sau vài giây sửng sốt cậu quay ra hướng khác để tránh sự chú ý của mọi người. Thu chẳng hiểu tình huống này là tình huống gì đây, sao lúc nào cũng phải gặp người này? Thu không ghét Long nhưng có chút ngại ngùng khi gặp lại kể từ khi xảy ra chuyện của năm học trước.

Sau gần một năm, Long thay đổi đôi chút, đẹp trai hơn và thần thái lạnh lùng cũng bớt đi đôi phần có lẽ nắng gió miền trung đã làm chàng trai thêm rắn rỏi. Mỗi cử chỉ của cậu vẫn nhanh nhẹn như lúc trước khiến Thu phải luôn để tâm.

Trong lúc hướng dẫn thắt đai, Long vòng ra sau lưng rồi nói nhỏ vào tai Thu.

“Cậu mặc áo trái rồi kìa.”

Mặt Thu đỏ bừng lên chẳng biết giấu vào đâu, thế giới như đang có hai mặt trời cùng tồn tại một cái đã đi ngủ, một cái đang ở ngay cạnh Long lúc này. Thu bẽn lẽn chạy vào nhà vệ sinh mà chưa kịp xin phép cô giáo. Soi mình trong gương, cô nhận ra mình thật ngốc nghếch và luộm thuộm làm sao.

Thu nhủ thầm chắc Long đang vui lắm, thế nào rồi chuyện này cũng được cậu nhắc đi nhắc lại. Điều đáng nói hơn hết, hôm nay chỉ mới ngày đầu tiên mà khóa học còn lâu mới kết thúc. Nghĩ đến đây, Thu cảm thấy rất hối hận vì đã tham gia câu lạc bộ này.

Trở vào lớp, Thu chưa hết xấu hổ, Long cứ thi thoảng lại nhìn Thu cười khúc khích đầy ẩn ý, cô cố tập trung vào buổi học nhưng không quên để ý động thái của Long.

Sau khi khởi động xong, Thu tập đứng tại chỗ đá chân, thoạt đầu Thu nghĩ việc này khá đơn giản, Thu cố gắng đá chân thật cao nhưng chân trụ không vững, Thu loạng choạng. Long đứng gần kịp thời giữ lại, cậu vòng tay qua eo ôm Thu vào lòng, hai gương mặt áp sát vào nhau, ngượng ngùng. Thu đẩy Long ra mỗi người nhìn một hướng để xua tan bầu không khí gượng gạo này, cậu nhắc nhở cô:

“Không cần cố quá tập từ từ thôi.”

Thu e ngại gật đầu, bất giác Thu tự mỉm cười một mình. Mọi người vẫn tập luyện hăng say còn Thu không tài nào tập trung được.

Giải lao giữa giờ, Thu tranh thủ uống nước và nghỉ ngơi. Nhìn từ trên cao, khung cảnh ngôi trường ban đêm thật đẹp nhiều phòng học sáng đèn, tiếng nói chuyện, cười đùa rộn rã.

Long đến bên cạnh, cùng Thu nhìn về phía đối diện rồi cất lời. Bình thường Long rất ít nói nhưng bất cứ khi nào gặp Thu cậu cũng chủ động bắt chuyện.

“Sao Thu lại học võ? Chắc không phải vì biết có mình nên mới đăng ký chứ? Nếu bây giờ cậu chịu khai ra hết thì sẽ được khoan hồng.”

Thu kênh kiệu đáp lại, cô đáp trả thẳng thắn lời trêu đùa của Long.

“Nếu biết trước có cậu thì mình đã học môn khác.”

Long lại trêu cô, cậu càng lúc càng hứng thú với cuộc trò chuyện này có một thứ gì đó đã lôi cuốn Long vào những cuộc trò chuyện mà trước đây từng rất ghét.

“Bây giờ cậu rút lui vẫn kịp.”

Thu mỗi ngày vẫn hay cười nhưng cứ mỗi lần gặp Long, Thu lại không thể cười nổi vì ngượng ngùng. Cô rời ánh mắt khỏi khoảng không gian trước mặt nhìn về phía cậu con trai đang trò chuyện với mình.

Thu rất hay xấu hổ và vụng về người ta hay vui khi gặp lại bạn cũ nhưng với Thu người bạn này tựa “oan gia“.

“Nhưng mình nộp học phí rồi.”

Long như vừa vỡ lẽ ra mọi chuyện, cậu làm bộ suy nghĩ nhiều hơn về tầm quan trọng của vấn đề Thu vừa nói rồi từ từ đáp lại. Cậu cố gắng chọc giận Thu mỗi lúc một nhiều hơn.

“Hóa ra cậu vì tiếc tiền nên đành phải tiếp tục gặp mình sao?”

Thu nghe thấy thế liền không thể bỏ qua mà tích cực phân bua, bộ dạng lúc này của cô vừa trẻ con, vừa đáng yêu.

“Cũng không hẳn thế, mình...”

Long cướp lời Thu, mỗi lúc niềm vui thích lại càng lộ rõ trên gương mặt cậu.

“Không lẽ còn vì đẹp trai nữa sao?”

Thu bĩu môi, chế giễu như vừa nghe được một chuyện rất hoang đường.

“Ở đây làm gì có anh nào đẹp trai chứ?”

Long vẫn không rời mắt khỏi Thu, cậu luôn dõi theo nhất cử nhất động của cô.

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Thu thật chẳng dám tin trên đời sao lại có người tự khen mình đẹp sợ mình nghe nhầm, Thu hỏi lại lần nữa. Câu hỏi chỉ có ba phần thật thà, còn bảy phần như đang trêu ngươi ai đó.

“Ý cậu là sao?”

Long rời đi nhưng vẫn còn điều muốn gửi gắm. Mỗi một câu nói, Long khuyến mãi cho Thu một nụ cười cứ như thế cậu đã cười và vui vẻ trong suốt cuộc trò chuyện.

“Mình nói rồi, nếu thành thật khai báo sẽ được khoan hồng.”

Bộ dạng phụng phịu của Thu đáng yêu hơn bội phần, sao lần nào gặp nhau, Long cũng cố tình trêu Thu.

Long rất ít khi chia sẻ về những chuyện riêng tư với bất kỳ ai, mỗi ngày Long đến lớp, luyện võ và đọc sách ... một mình. Long không có thói quen nào xấu chỉ là cậu nói quá ít và xa cách, giữa cậu và thế giới bên ngoài có một vách ngăn vô hình.

Nhưng từ khi gặp Thu, vách ngăn ấy bị mài mòn theo năm tháng. Long nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, bất cứ hành động, cử chỉ nào của cô cũng lưu lại trong trí nhớ của cậu. Cũng không biết từ khi nào cậu có thói quen bắt chước các động tác của cô một cách vô thức, cuộc sống lặng lẽ và âm trầm của cậu có thêm những mảng màu tươi sáng khắc tên cô.