Duyên Số

Chương 41: Uẩn khuất



Bon bon trên con đường rải nhựa đã nhiều năm rồi bà Lan chưa một lần quay lại. Mẹ bà qua đời đã lâu nên ở quê nhà chỉ còn lại ba của bà. Đi qua hết phố sá náo nhiệt, con đường thôn quê rợp bóng dừa hiện ra. Dừa ở đây đã hơn ba mươi năm tuổi, cao vút. Mùa gió nam hàng dừa lao xao, nghiêng ngả ngẫm như cuộc đời một con người không phải bao giờ cũng bình yên.

Ông ngoại của Long đã ngoài tám mươi nhưng vẫn còn minh mẫn chỉ có điều đôi chân đã không thể đi lại.Vụ tai nạn giao thông năm đó đã khiến ông phải ngồi xe lăn vĩnh viễn. Ông không muốn lên thành phố cuộc sống bon chen ông đã quá chán ghét.

Từ sau khi biến cố xảy ra ông chỉ muốn an phận quê nhà vui thú điền viên.

Bà Lan thuê hai người chăm sóc cho ba mình. Một người nấu cơm, quét dọn nhà cửa. Một người làm vườn, thi thoảng lái xe nếu ông Thiên muốn đi đâu. Ngoài ra, còn có một bác sĩ đến thăm khám sức khỏe định kỳ.

Ngôi nhà nằm giữa vườn cây rộng lớn. Mùa giáp Tết nên cây cối nên cây cối đâm chồi ra hoa. Trước nhà có một vườn lan. Ông Thiên có thú vui tao nhã: chơi lan. Cũng chính vì lẽ đó mà ông đặt con gái mình tên là Tuyết Lan, ngụ ý sức sống mãnh liệt như loài hoa mà ông yêu thích.

Người phụ nữ giúp việc chạy vào nhà gọi lớn.

“Ông ơi, có cô chủ về thăm ông.”

Ông Thiên đang ngồi trên xe lăn chăm chút giò lan mới mua mà lòng rộn ràng, nôn nao như muốn đứng dậy tự đi. Kể từ khi ly hôn, bà Lan chưa một lần về thăm vì bà chẳng còn mặt mũi để gặp ba mình. Dù vậy ông Thiên vẫn luôn nhắc nhớ và mòn mỏi đợi chờ. Có thể trong quá khứ con gái ông đã từng phạm sai lầm nhưng tình thương yêu của một người cha vẫn luôn còn mãi.

“Ba, con về rồi.”

Vóc dáng có thể thay đổi vì đã qua bao năm tháng. Nhưng giọng nói ấm áp và đôi mắt buồn vẫn còn nguyên vẹn. Một đứa con dù cao lớn đến đâu nhưng khi đứng trước bố mẹ đều chỉ như một đứa trẻ.

Ông dang tay đón con gái “bé nhỏ” vào lòng. Những giọt nước mắt chờ đợi trên gương mặt người cha già rơi xuống nghẹn ngào. Bà Lan nức nở vì cảm thấy có lỗi. Lẽ ra bà nên về sớm hơn để được trò chuyện với người đàn ông quan trọng nhất trong đời mình.

Khi bà Lan kết hôn với ông Tuấn - ba của Long, ông Thiên quyết liệt phản đối nhưng bà bất chấp để có cuộc hôn nhân đó. Vậy nên khi hôn nhân không êm đẹp bà mặc cảm và không dám trở về. Một mình bà cô độc vượt qua sự thất bại và nỗi đau.

“Về là tốt rồi con.”

Giọng nói run run của một người đàn ông có tuổi đã sưởi ấm trái tim vốn lạnh lẽo của bà Lan.

Tài xế mang túi xách đựng hành lý của bà Lan vào trong. Bà dự định ở lại hai hôm vì bà còn nhiều chuyện cần sớm giải quyết, trong đó có hôn sự của Long.

“Sao con không ở lại lâu hơn mấy khi về nhà mà lại phải đi vội. Ba còn định nói cho con nghe rất nhiều chuyện của những năm qua.”

Ông Thiên nói trong sự hụt hẫng và một chút buồn vừa hiện lên trong đôi mắt già nua.

“Dạ, công việc thật sự nhiều lắm. Lần sau con sẽ ở lại lâu hơn.”

Bà Lan khẽ mỉm cười nhưng chỉ có thể xoa dịu đi phần nào nỗi buồn của ông Thiên.

Sau bữa cơm tối, bà Lan pha một ấm trà hoa cúc mang ra trước sân. Hai cha con từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng bất đồng quan điểm. Điểm chung duy nhất là cùng thích trà hoa cúc. Biết vậy, mỗi lần hai người cãi nhau, mẹ bà luôn pha trà hoa cúc để hai cha con làm lành. Từ ngày mẹ mất, những cuộc nói chuyện giữa hai người cũng ít đi. Lâu lắm họ mới lại cùng nhau uống trà thế này.

“Lần này con về là có chuyện muốn hỏi ba.”

Bà Lan do dự thiếu dứt khoát không giống thường ngày.

“Công ty có chuyện gì sao con?”

Ông Thiên đặt tách trà xuống bàn, lo lắng gạn hỏi kỹ hơn. Bà Lan im lặng, quan sát thái độ của ba một lúc sau bà khẽ cất lời.

“Chuyện đứa bé năm xưa ba còn nhớ không?”

Ông Thiên quay mặt đi hướng khác khi nỗi đau vừa được nhắc lại. Tách trà vẫn nóng nhưng lòng người nguội lạnh.

“Ba đã nói với con rồi. Nó mất rồi.”

Bà Lan một lần nữa rơi vào im lặng.

“Con muốn đi thăm mộ nó.”

“Trẻ con nên không thể chôn cất riêng. Ba đã gửi nó về quê ngoại con rồi. Con đừng buồn nữa. Mọi chuyện qua rồi.”

“Vậy có cần làm ngày giỗ không ba?”

“Trước đây con đâu có nhắc chuyện này nhưng sao giờ con lại hỏi. Ba đã nói quên đi rồi mà.”

Ông Thiên vừa tức giận vừa đau lòng khi con gái nhắc lại chuyện cũ. Ông nâng cốc trà lên hớp một ngụm rồi đặt xuống, tránh né ánh mắt của bà Lan. Ông không biết phải nói gì nếu cuộc trò chuyện này cứ tiếp tục. Chuyện trong quá khứ đã làm tổn thương con gái ông rất nhiều. Đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại ông vẫn rất xót xa.

Càng về khuya, làng quê càng yên bình. Bầu trời có một vài ngôi sao nhấp nháy. Ông Thiên vẫn chưa ngủ. Cuộc nói chuyện lúc tối làm ông không thể yên giấc. Tiếng khóc một đứa trẻ thơ vang vọng trong đêm tối.

Hơn ba mươi năm trước, vào một đêm mùa đông mưa to gió lớn, trước phòng cấp cứu khoa sản, ông Thiên đứng ngồi không yên. Bà Lan được cấp cứu khi trở dạ sinh con. Vì đã khuya nên hành lang vắng vẻ đến lạnh lẽo. sau vài giờ đồng hồ chờ đợi, một nữ hộ sinh báo cho ông biết con gái ông đã sinh được một bé trai kháu khỉnh. Họ sẽ chuyển hai mẹ con đến phòng bệnh để người nhà vào thăm và chăm sóc.

Bà Lan vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Ông đến bên giường nhìn đứa trẻ được quấn trong chăn gọn gàng nước mắt hạnh phúc chan hòa trong đau khổ. Đứa bé nhìn ông bằng tất cả sự ngây thơ vô tội. Làn da non nớt, đôi mắt đen lay láy giống hệt con gái ông.

Ông bế đứa trẻ trên tay, nâng niu. Đứa bé ré lên vài tiếng rồi ngủ yên trong chiếc chăn ấm áp. Con gái ông vẫn ngủ say sau hành trình vượt cạn đau đớn. Ông nhìn con gái rồi lại ngắm cháu ngoại trong tay đau đớn tột cùng.

Ông bế đứa trẻ ra cổng bệnh viện. Chiếc xe hơi đưa hai người đi một đoạn đường dài qua những con phố vắng tanh đang được bao vây bởi những cơn mưa nặng hạt. Từng mái nhà an yên trong bóng đêm tối mịt.

Ông đặt đứa bé xuống trước cửa cô nhi viện, bấm chuông rồi lên xe. Đi được một đoạn không xa thì dừng lại bởi tiếng khóc của đứa trẻ vang lên xé nát tâm can. Không gian ồn ã tiếng gió, tiếng mưa nhưng tiếng đứa trẻ mỗi lúc lại càng rõ len lỏi trong mọi ngóc ngách tâm trí ông.

Có những đêm mưa ông tỉnh giấc vì chuyện cũ. Ông đau lòng, hối hận rồi tự trách. Ông đã sống với sự dày vò mà chỉ bản thân ông hiểu. Cho đến tận hôm nay đó vẫn là bí mật ông giữ trong lòng. Ông lo lắng một ngày bà Lan biết được chắc chắn sẽ rất hận vì đã chia cắt tình mẫu tử.