Gần đây, mỗi lần trong lòng có chuyện không vui Long lại đến quán bar nhưng hôm nay người làm bạn với cậu không phải Hoàng mà là người xưa nay cậu không có thiện cảm - Anne.
Anne làm ra vẻ vô tình gặp Long rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh một cách tùy tiện.
“Sao thế, “thanh niên nghiêm túc” sao khuya rồi không về nhà mà lân la ở nơi ồn ào, phức tạp thế này?”
Long nhìn Anne không một chút cảm xúc, đôi mắt mỏi mệt và khuôn miệng cũng chẳng buồn trả lời. Cậu trầm tư một lúc rồi nặng nề buông lời.
“Không có chuyện gì thì không được đến đây sao?”
Anne nhìn Long với ánh mắt ngạc nhiên rồi lắc nhẹ ly rượu trên tay, hớp một ngụm từ tốn trả lời.
“Là chuyện của anh em.”
Long cười chua xót.
“Là anh tôi.”
Anne chậc lưỡi cười như đang xát muối vào vết thương của người đàn ông đang trò chuyện cùng cô.
“Cũng phải, đời thật nhiều bất ngờ.”
Họ vừa nói vừa uống rượu chẳng biết từ khi nào mà chai rượu đã cạn nhưng cuộc chuyện trò vẫn chưa có hồi kết, họ như đôi bạn thân lâu ngày gặp lại. Trước đây, Long chưa từng có hứng thú nói chuyện với Anne nhưng hôm nay cậu đã tạo ra một tiền lệ mới. Họ rời khỏi quán bar khi Long đã say khướt nhưng miệng vẫn luôn nói “uống tiếp đi”. Về đến nhà, Anne đỡ Long nằm xuống giường, cô cởi áo khoác, cởi giày rồi ánh mắt dừng lại trên cơ thể đàn ông rắn rỏi, gương mặt thanh tú và đôi môi khô rất cần được mơn trớn.
Long cứ như thể là chàng trai được sinh ra là để cho các cô gái khao khát chiếm hữu. Bộ sevin này mặc lên người cậu chẳng khác nào là thiết kế dành riêng cho mỗi cậu. Một chiếc cúc phía trên cùng vô tình bị bung ra để lộ cơ ngực cuồn cuộn nóng bỏng đến nao lòng. Anne không kìm được lòng khẽ chạm những đầu ngón tay lên cổ cậu rồi vuốt dọc theo xuống dưới. Cô nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nâng niu nhưng ánh mắt như đang muốn nuốt chửng người đàn ông trước mặt mình. Bỗng cô dừng lại, đôi môi gợi cảm cong lên, ánh mắt lóe lên suy nghĩ chẳng mấy trong sáng, cô tự độc thoại rồi bước vào phòng tắm.
“Đây là nơi anh sống sao, cũng được đấy. Anh tưởng sẽ dễ dàng thoát khỏi tay tôi sao, sau đêm nay mọi chuyện sẽ khác đã đến lúc anh phải rời xa “người tình bé nhỏ” thật rồi.”
Tiếng nước chảy ào ạt phá tan không khí im ắng trong ngôi nhà hiu quạnh này. Anne thỏa sức tận hưởng cảm giác sắp đạt được điều bấy lâu mình mong muốn, cô cảm thấy vô cùng phấn khích.
Tắm xong Anne bước ra với đôi chân trần và cả thân hình rực lửa chỉ được quấn quanh bởi độc nhất một chiếc khăn. Khuôn ngực căng đầy, nõn nà được phô ra hết cỡ. Chiếc khăn rất ngắn để lộ đôi chân dài miên man cùng làn da trắng sứ, mịn màng đang khiêu khích sự chịu đựng của một người đàn ông trưởng thành. Cô tiến lại gần chiếc giường của Long, cởi bỏ khăn tắm, đôi bàn tay mơn trớn trên những vị trí trọng yếu của cậu. Theo phản xạ tự nhiên, hai cơ thể quyện vào nhau, đêm dài đã đưa họ chìm vào giấc ngủ sâu.
***
Kể từ khi hiểu lầm xảy ra, Long chưa từng cho cô một cơ hội để làm sáng tỏ mọi việc kể cả tin nhắn và cuộc gọi của cô cậu cũng từ chối hết. Đêm nào Thu cũng thức đến khuya chỉ mong lúc nào đó Long nghĩ lại và trả lời tin nhắn của cô nhưng tất cả mọi hy vọng đều khiến cô phải thất vọng.
Thu thật sự không biết phải làm thế nào, Nguyên khuyên cô đến nhà tìm Long một chuyến vì nếu không có ở văn phòng thì chỉ có thể là đang nghỉ ngơi ở nhà. Đàn ông khi thấy người mình yêu có mối quan hệ thân thiết với một người đàn ông khác thì ai cũng sẽ nổi lòng ghen, Long cũng chỉ là một người đàn ông bình thường như bao nhiêu người khác mà thôi. Ngẫm đi ngẫm lại cô thấy lời Nguyên nói không phải không có lý nên đành một lần chủ động làm lành biết đâu sẽ thành công.
Trời còn chưa kịp sáng, Thu đã thức dậy chuẩn bị một ít đồ ăn mang đến nhà Long vì hôm nay là cuối tuần nên cơ hội gặp được sẽ cao hơn. Sắp xếp mọi thứ vào trong hộp cô hồi hộp rời khỏi nhà. Đứng trước cánh cửa có đánh dấu số nhà của người yêu, Thu do dự vì sợ sớm quá cậu vẫn còn chưa dậy. Sau một hồi chờ đợi, Thu nhấn chuông nhưng không ai trả lời hay ra mở cửa. Bất giác trong lòng bất an, cô nhấn thêm hai tiếng nữa. Từ bên trong vọng ra tiếng một người phụ nữ:
“Ra ngay đây.”
Thu chết lặng khi người đứng trước mặt mình là một cô gái mà mình rất quen thuộc, cô ấy đang khoác trên người mỗi chiếc sơ mi của người đàn ông mà cô luôn yêu thương. Trái tim cô như đang bị ai đó bóp chặt, gào thét không ngừng trong lòng ngực. Thu đau đớn cất lời:
“Sao cô lại ở đây?”
Anne như đã đoán trước được tình huống, cô chẳng bất ngờ cũng chẳng sợ sệt hay hối lỗi thản nhiên chỉ tay vào trong nhà.
“Cô muốn biết thì vào xem.”
Theo hướng tay của Anne những gì đang hiện ra trước mắt Thu thật quá sức chịu đựng, quần áo đàn ông và phụ nữ vẫn còn vương vãi trên sàn nhà, một thân đàn ông mà cô rất yêu thương và tôn trọng vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu dường như anh ta vừa trải qua một đêm rất tuyệt.
Những giọt nước mắt khổ đau bắt đầu lăn dài trên đôi má ửng hồng có chút phấn son nhẹ nhàng, tiếng nấc nghẹn ngào bị chặn lại trong cổ họng mãi không thể thốt ra. Khi sự đau khổ đã lên đến tột cùng người ta dường như không thể khóc thành tiếng nhưng càng như thế lại càng đau.
Chiếc túi đựng đồ ăn bất giác rơi xuống khi đôi tay cô đã trở nên vô thức, nó yếu đuối không thể cầm nắm được bất cứ cái gì mà chỉ muốn buông xuôi. Long tỉnh giấc khi vừa nghe thấy tiếng động, cậu hoảng hốt khi nhìn thấy người mình yêu đang đau khổ đứng trước mặt mình.
“Em…”
Thu không dám tin vào mắt mình chỉ cách đây ít lâu cô vẫn đang nghĩ đến lúc gặp lại sau mấy ngày không liên lạc cảm giác hạnh phúc biết bao vậy mà giờ đây đứng đối diện rồi lại chẳng biết nói gì ngoài hai từ “chết lặng”. Nếu có ai hỏi cô, trên đời điều gì khiến người ta chua xót nhất có lẽ đó chính là sự phản bội.
Thu chạy nhanh ra khỏi nơi tăm tối này, chạy được một đoạn cô ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở. Con hẻm này cô từng rất vui khi đến nhưng giờ nó lại là nhân chứng cho nỗi đau của cô. Cùng một con đường nhưng mỗi lúc mỗi khác giống như một cuộc tình lúc nồng thắm lúc khổ đau, lời người nói ra lúc thật lòng lúc dối trá.
Khi anh đang hạnh phúc cùng người khác nào biết được cô đang trằn trọc vì nhớ nhung.
Những lời hẹn ước anh từng trao cứ hiện ra trong đầu cô rõ mồn một không dứt vì càng nhớ rõ nên lại càng đau đớn. Cô lấy đôi tay không còn chút sức lực cô che đi đôi tai của mình để không nghe thấy bất cứ điều gì nhưng tất cả đều thất bại. Mặc kệ bao người đi qua, bao người đi lại, kẻ chỉ trỏ, người thương hại, cô cứ như thế cho đến khi không còn biết gì nữa.
Long đuổi theo sau nhưng bóng Thu đã khuất trong giữa biển người tấp nập, một chút gió thoáng qua cũng vô tình che giấu hình ảnh tiều tụy của cô. Anh gọi tên cô đến khàn cả giọng nhưng hoàn toàn không có hồi âm.
Giữa phố xá đông vui mấy ai biết được vẫn có người đang buồn, đang khổ đau?