Duyên Số

Chương 6: Thư viện có



Hôm nay, thành phố Quy Nhơn đón cơn gió bấc đầu tiên những cơn gió lạnh khô, se sắt. Thành phố này rất đặc biệt, dù thời tiết thế nào vẫn có người đi tắm biển.

Thu rất thích đi dạo bên bãi biển có lẽ vì cô được sinh ra và lớn lên ở một vùng quê xa biển nên cô rất hiếu kỳ với biển. Nước biển xanh, bầu trời xanh như thanh xuân của cô đang gắn bó với vùng đất thân yêu này.

Người ta nói, bản thân thành phố này mang rất nhiều nét đặc trưng của miền trung vậy nên ai đến rồi cũng quyến luyến không muốn rời đi. Thành phố không quá phồn hoa, đô hội nhưng có chút mãnh liệt của nắng gió miền trung hòa quyện trong khát vọng to lớn của biển cả. Con người nơi đây hiền hòa, ấm áp và đậm tình.

Những buổi chiều tà, sóng biển rì rầm vỗ vào bãi cát trắng phau như lời tỏ tình mật ngọt của đôi lứa yêu nhau. Từng cặp tình nhân tay trong tay vui đùa, tiếng cười rộn vang xao xuyến, vương vấn mãi không thôi.

Sau gần hai tuần học võ, tay chân và các cơ bắp của Thu đau nhức và ê ẩm. Cánh tay Thu chẳng còn chút sức lực. Các cử động dù chỉ nhẹ thôi nhưng cũng khá khó khăn. Vì bình thường ít vận động nên việc tập võ khiến Thu bị căng cơ.

Thu cùng Nguyên đến thư viện mượn sách. Bởi mới đầu giờ chiều nên thư viện khá vắng vẻ. Thư viện được xây dựng theo kiến trúc châu Âu từ khá lâu. Cầu thang lên xuống bằng gỗ. Mỗi bước chân dù rất nhẹ nhàng cũng gây ra tiếng động lớn.

“Cộp cộp cộp.”

Tiếng bước chân vang trong không gian yên tĩnh. Nguyên đi bên cạnh cứ níu chặt tay Thu.

“Thu này nghe nói buổi trưa ở đây có ma.”

Thu nhìn Nguyên ngạc nhiên. Ánh mắt hoài nghi về mức độ tin cậy của thông tin này.

“Làm gì có. Cậu nghe ai nói vậy?”

Nguyên kéo Thu đi chậm lại rồi quan sát xung quanh. Khi đã chắc chắn không có ai, Nguyên ghé sát vào tai Thu nói nhỏ.

“Lúc trước đây là một tu viện. Một nữ tu sĩ không biết vì chuyện gì đã tự tự ở đây. Mình còn nghe nói cứ giữa trưa, các bạn ở trong ký túc xá gần đây nghe tiếng khóc của một cô gái vang ra. Vậy nên cứ đến gần trưa và đầu giờ chiều, thư viện hầu như không có ai.”

Thu bắt đầu rùng mình, chân hơi chững lại. Nguyên lại thì thầm.

“Cậu sao thế?”

Thu nghe hỏi thì ấp a ấp úng nói không nên lời.

“Mình... mình không sao chỉ thấy hơi lạnh... lạnh.”

Hai người đi nhanh lên tầng trên rồi chạy vội qua hành lang dài đến phòng mượn sách. Cô phụ trách thư viện vừa mới đến. Cả hai tranh thủ tìm cuốn sách mình cần rồi rời đi.

Buổi tối, Thu lại đi học võ nhưng cô không thể tập trung. Câu chuyện Nguyên kể lúc chiều vẫn đinh ninh trong đầu. Lúc trước có nghe các bạn kể chuyện ký túc xá có ma còn thư viện thì chưa từng.

Miên man trong dòng suy nghĩ, Thu đã để khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi trôi qua trong vô thức. Thu giật mình khi ai đó vừa lay cánh tay cô. Không biết Long đứng bên cạnh từ khi nào, cậu đưa chai nước cho cô.

“Cậu uống nước không?”

Ánh mắt Long đang chú mục vào Thu. Còn Thu lại đang suy tư về chuyện gì rất lạ.

“Mình vừa uống rồi. Cảm ơn cậu nhé.”

Thu nhìn Long ánh mắt như muốn hỏi điều gì. Thu do dự nửa muốn nửa không. Long tinh ý nhận ra nên chủ động cất lời.

“Cậu có chuyện gì sao?”

Bị đọc trúng tâm tư, Thu không còn cách nào khác phải thú nhận.

“Cậu có biết chuyện thư viện trường mình có ma không?”

Long nhìn Thu ngạc nhiên. Toàn bộ sự tò mò đang dâng hết trong ánh mắt, cử chỉ và sắc mặt của Thu. Long nhận ra điều gì liền mỉm cười rồi trả lời.

“Mình có nghe nói nhưng chuyện đó lâu rồi.”

Thu không kiềm được liền hỏi tiếp.

“Kể cho mình nghe với, con ma nó già hay trẻ, nam hay nữ, nó làm sao,...”

Long tỏ vẻ bí mật, ghé lại gần rồi kể chi tiết, tỉ mỉ.

“Lúc trước đó là nơi cho các tu nữ ở. Một nữ tu sĩ vì phải lòng một người đàn ông nên vi phạm quy định. Cuối cùng nữ tu sĩ đã tự tử. Nghe nói là treo cổ ở cái cây phía trước thư viện. Vì chết trong tư thế treo cổ nên lưỡi thè ra. Thi thoảng buổi tối, có người nhìn thấy một cô gái đứng thè lưỡi dưới gốc cây.”

Thu nghe rất chăm chú. Càng lúc Thu càng sợ vì Nguyên cũng nói giống thế.

“À, thì ra là thế.”

Long khuyên Thu không nên đến thư viện vào giờ linh để tránh bị ma nhập.

“Mình còn biết, vì chết oan nên linh hồn không được siêu thoát. Những hồn ma như vậy phải tìm được người thế thân thì mới được đầu thai.”

“Ghê vậy hả?”

“Ừ.”

Hai người nhìn nhau rồi cùng gật đầu. Thu trong lòng đang lo sợ vì bình thường cô rất hay đến thư viện.

Bảy giờ ba mươi lớp học kết thúc. Cả lớp ra về. Thu ra đến nhà xe thì phát hiện không tìm thấy chìa khóa. Thu loay hoay tìm trong cặp, trong túi áo khoác mà vẫn không thấy. Long nhìn thấy liền hỏi.

“Cậu còn chưa về nữa à.”

“Mình cũng muốn về lắm nhưng chưa về được.”

Thấy Thu đang buồn rầu, Long tới gần hỏi thêm.

“Cậu đang tìm cái gì sao?”

“Mình làm mất chìa khóa xe.”

Long cười lớn rồi tỏ ra bất lực.

“Não cá vàng. Vậy tối nay cậu đừng về nữa.”

Thu nhìn Long đăm chiêu rồi bỗng cười rất ngọt, năn nỉ tìm giúp.

“Cậu tìm giúp mình đi.”

Thu kể cho Long những nơi cô đã ghé qua chiều nay. Thu đã cùng Nguyên đi uống nước, ăn bánh tráng trộn, ngồi tám chuyện ở ghế đá trước giảng đường A3, đi căn tin gần ký túc và... ghé qua thư viện một lát.

Nói đến đây chợt Thu dừng lại. Ánh mắt lo lắng nhìn Long. Long vẫn bình thản.

“Cậu có nhớ cụ thể đã đến nơi nào của thư viện không?”

...

Sân trường mỗi lúc một vắng vẻ. Từng căn phòng tắt điện, đóng cửa, sinh viên lần lượt ra về. Nhà xe cũng giảm đi một lượng lớn. Những chiếc xe nằm thưa thớt trong khuôn viên rộng lớn.

Thu theo Long qua sân bóng phía sau hội trường B rồi vào thư viện. Khoảng sân không rộng lắm, hai người chia nhau ra tìm. Thu bật đèn flash. Vì dùng điện thoại đời cũ nên đèn cứ lúc tỏ lúc mờ. Trong ánh sáng yếu ớt, mọi thứ như ảo ảnh. Thu khom thấp người tìm kiếm. Cỏ mọc không cao nhưng cũng hơi khó tìm.

Thu đi từ từ tới gốc cây to trước mặt. Bỗng cô cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ sau lưng tới. Thu giật mình quay lại. Cô đụng trúng ai đó. Thu đưa đèn flash lên cao rồi giật mình hét lớn.

“Ma!”

Thu loạng choạng sắp ngã khi nhìn thấy hàm răng trắng tinh, quần áo trắng và khuôn mặt nửa sáng nửa tối của ai đó. Vóc dáng cao lớn hơn hẳn cô.

Người đó nắm lấy cánh tay để Thu khỏi ngã. Đôi tay khỏe mạnh ôm lấy cô. Cả hai ngã xuống thảm cỏ. Cô nằm đề lên người cậu mà không hề hay biết. Sau phút hoảng hốt Thu nhận ra Long. Cô vội vàng ngồi dậy, Long cũng thế. Cả hai ngượng ngùng nhưng cố tỏ ra bình thường.

“Cậu sợ ma tới vậy hả?”

Thu cúi mặt, ánh mắt ngại ngùng, tránh né.

“Mình xin lỗi.”

Long cầm chìa khóa đưa cho Thu. Thu nhận lấy rồi mỉm cười. Hai người mau chóng rời khỏi thư viện. Thu vội vàng đi trước. Long đi sau khẽ mỉm cười. Trong lòng cậu đang vui. Một ngày nữa đã trôi qua với nhiều điều thú vị.