Duyên Tái Sinh

Chương 6: Đế quốc sắp vong



Thời gian lặng lẽ trôi nhanh. Cái đêm mà nhà họ Đào bị tập kích đã đi qua một tháng rồi.

Có lẽ bọn họ đã đi ra khỏi trung tâm của nạn hạn hán nên càng đi cây cối càng tươi tốt. Thức ăn cũng nhiều lên.

Đoàn người vô cùng kích động. Bọn họ như thấy được ánh sáng cả rạng đông sau một đêm dài. Tất cả quyết định tăng tốc.

Không phụ sự mong đợi của mọi người. Đông Châu tươi đẹp đã hiện ra ở cuối con đường.

Đoàn người lại tăng tốc lần thứ hai. Biên giới đã gần ngay trước mắt.

Nhưng mà...

Tô Tịnh Y ngước nhìn đám binh sĩ có biểu tình hung ác phía trước. Bọn họ tuốt kiếm ra khỏi vỏ, sắc mặt vô cảm.

Cạnh đó có cái giá đặt một tờ giấy trắng. Chữ viết bên trên to và rõ ràng.

"Nghiêm cấm dân chạy nạn vào địa phận Đông Châu!"

Nạn dân ở nơi này có hơn nghìn người nhưng không có mấy ai biết chữ. Họ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Từ xưa dân thường vốn đã sợ quan binh, hơn nữa đám binh lính nhìn không quá thân thiện khiến đoàn dân chạy nạn chần chừ mãi không dám tiến.

Gia đình họ Đào cũng thấy được chữ trên tờ giấy. Tất cả đều mím môi.

Nếu quay lại chính là chui đầu vào lưới, còn nếu đi tiếp...

Nếu đi tiếp cũng chỉ có cách chuyển qua Châu khác. Phải biết thái độ của quan viên đương trị ảnh hưởng rất lớn đến người dân. Nếu kẻ cầm quyền không chào đón thì cho dù bọn họ có vào được bên trong cũng khó mà sinh tồn.

Trời nắng chang chang. Mồ hôi nhễ nhại. Có người đã ỉu xìu sắp chịu không nổi.

Đúng lúc này, nhà họ Đào quay xe. Họ đẩy xe theo hướng Đông Nam, nhằm đến biên giới Mộc Châu - Tuế Châu.

Cả biển người đứng im thì hành động của nhà họ Đào kéo theo rất nhiều sự chú ý. Mọi người tò mò, nhưng không dám tiến lên bắt chuyện. Cả đám bắt đầu xì xầm với nhau.

Đào Toàn không quan tâm. Hắn dùng sức đẩy xe về phía trước. Lúc này, giữa con đường xuất hiện người cản xe. Đào Toàn nhìn kỹ, thì ra là ông bác cho mượn cuốc lần trước. Hắn dừng xe lại ngay bên cạnh ông.

- Sao vậy bác?

Tính ra ông bác này có tuổi xấp xỉ với cha Đào Toàn nên gọi bằng bác cũng hợp lí. Ông lão đan tay thi lễ, dáng vẻ bình tĩnh không giống người thường.

- Cháu cho tôi hỏi, vì sao cháu lại không chờ vào Đông Châu mà lại đẩy xe đi hướng khác?

Đào Toàn cũng đan tay thi lễ. Hắn vẫn nhớ ơn ông cho mượn cuốc, nên nói rất là tỉ mỉ.

- Quan viên Đông Châu không cho nạn dân tiến, bọn cháu muốn quay xe đi Tuế Châu. Gia đình bác cũng nên làm vậy, cháu thấy người Đông Châu không hoan nghênh chúng ta đâu.

Ông bác đi sau nên chưa thấy được biên giới, cũng như chưa thấy được tờ giấy. Ông nghe Đào Toàn nói xong liền cảm tạ và nhường đường.

Khi trở về với gia đình, ông gọi người con trai cả chạy đi xem xét, nếu như giống những gì mà cậu thanh niên kia nói thì nhà của bọn họ cũng phải sửa đường.

Người con trai chạy đi, trong chốc lát lại thở hổn hển mà chạy về, gật đầu trước ánh mắt của cha. Không chần chừ, ông bác lập tức ra hiệu cả nhà quay xe. Từ chỗ ông còn thấy được bóng dáng của gia đình họ Đào. Thế là vội vã tăng tốc đuổi theo.

Trên đời này không thiếu kẻ thông minh. Khi thấy hai gia đình đều như vậy thì lập tức lặng lẽ đuổi kịp.

Một nhà, hai nhà, rồi ba nhà...

Cuối cùng, tất cả dân chạy nạn muốn vào Đông Châu liền đổi đường đi Tuế Châu. Đến khi bè lũ của quan viên Đông Châu định âm thầm thu mua người làm ẩn hộ thì đã không thấy một bóng nạn dân nào.

Phải biết ẩn hộ đã không là người nữa rồi. Người ở đầy tớ còn được trả công, chứ một khi làm ẩn hộ thì chỉ có nước bị bóc lột đến chết.

Người chưa cùng đường thì đâu ai muốn làm ẩn hộ nên những kẻ kia mới có thể nghĩ ra cách này. Trước tiên, họ cho quân chặn ngay biên giới, cấm nạn dân vượt Châu. Thời tiết khắc nghiệt, nếu nạn dân không vào Đông Châu được sẽ khốn cùng hoảng hốt. Lúc này, họ chỉ cần cho người vào dụ dỗ, mười lần có chín lần là thành công.

Nhưng ai ngờ...

Bọn quan lại nghiến răng nghiến lợi, không biết là ai đã phá hư chuyện tốt của mình, trong lòng nguyền rủa một trăm lần.

Nhà họ Đào cũng không biết mình bị nguyền rủa. Lúc này, họ đang phấn khởi mà hướng về trước. Phía sau lưng, gia đình ông bác cho mượn cuốc chầm chậm theo đuôi. Phía sau nữa là một dãi hàng nghìn các nạn dân khác.

Mọi người đều hy vọng sẽ tìm được một chỗ an toàn trước khi màn đêm buông xuống. Nếu không có nơi tá túc, nghỉ ngơi tại dã ngoại là việc làm vô cùng mạo hiểm. Dù cả tháng nay vẫn chưa xảy ra chuyện lớn gì, nhưng bọn họ không thể thiếu cảnh giác.

Nhưng mọi người phải thất vọng rồi, bọn họ chẳng thể tìm được chỗ mà trú ngụ sau khi những tia nắng cuối cùng tắt lịm.

Không còn cách nào khác, mọi người kể nhà nhà họ Đào đành phải ngủ ngoài trời.