*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 34: Giai nhân bên tường.
Trong đại viện Tang gia, có một rừng cây.
Loại cây này rất cao lớn, mùa xuân là lúc lá non nảy mầm, đến mùa hạ cành lá sum xuê, còn có thể nở thành từng đám hoa tím nhỏ. Mùa thu là lúc lá cây chuyển sang vàng rồi rơi xuống, đến mùa đông thì cành trơ lá, lặng im dường như ngủ say. Là loài cây bốn mùa rõ ràng. Tư Đồ Ngu không biết tên của nó là gì, nhưng, nàng rất thích.
Lần trước đến mảnh rừng này, là giữa hè. Tư Đồ Ngu nhớ lúc ấy hoa nhỏ tử sắc kết thành đám bay bay, tiểu cô nương xinh đẹp thanh tú đứng dưới tàng cây dùng tay đón lấy cánh hoa, dáng vẻ tươi cười rực rỡ. Mà bây giờ đã vào đông, lá trên cây vẫn còn chưa rụng hết, tất cả đều biến thành sắc vàng khô, đọng ở đầu cành, thỉnh thoảng theo gió sẽ bay xuống một ít.
Tư Đồ Ngu ngồi trên một thân cây, lấy tay nhẹ nhàng chạm một chiếc lá, vừa chạm lá liền thoát khỏi cành, dường như còn có âm thanh như có như không, giống như vật gì vừa đứt đoạn, rất giòn. Tâm tình Tiên quân cũng trở nên tốt hơn. Xuyên thấu cành lá, nàng có thể nhìn thấy phòng ốc cách đó không xa. Rừng cây vẫn kéo dài đến cửa phòng, trên nóc nhà xanh đen cũng có một đám cây che phủ, có mấy con chim tước ( chim sẻ) đậu trên mái ngói, đưa móng vuốt ở trong tầng lá rụng bới cái gì đó, thỉnh thoảng lại cúi đầu mổ.
"Thật sự là một nơi ở rất ưu nhã độc đáo." Tư Đồ Ngu chống cằm, nghĩ thầm có nên ở trong phủ Tiên quân làm một cái tiểu viện có bóng râm như vậy không. Lúc này cửa sổ ở dưới mái hiên hướng về rừng cây mở ra, một nữ tử dáng vẻ như nha hoàn đem màn che cuốn lên, sau đó quay người về, không lâu sau thì thấy nàng đỡ một thiếu nữ khác đến trước cửa sổ. Nữ tử kia mặc một thân váy thêu xanh nhạt nền trắng. Dáng dấp thanh lệ, da thịt trắng noãn, xem ra là tiểu thư Tang gia - Tang Du rồi.
Đã lớn như vậy nha... Tư Đồ Ngu cảm thấy có chút thân thiết, dường như nhìn thấy cố nhân, nhưng ánh mắt chạm đến băng gạt che mắt trên mặt nàng, chân mày nhíu lại.
"Tiểu thư, có muốn ta đuổi đám chim sẻ đi không, chi chi chít chít, thật đáng ghét." Nha hoàn nói với tiểu thư nhà mình.
"Không cần, bây giờ ta không nhìn thấy, có chút thanh âm náo nhiệt ở bên tai một chút cũng tốt, như vậy sẽ không cảm thấy quá buồn bực." Tang Du khẽ gật đầu, thanh âm bình tĩnh ôn nhu, khóe miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên. Tư Đồ Ngu cảm thấy trong lòng mềm mại, có chút không nỡ. Thiếu nữ đứng bên cửa sổ, như mặt nước tĩnh lặng, không chút rung động nào.
Thân làm người kế nghiệp Tang gia, nàng so với nữ hài bình thường trưởng thành sớm và hiểu chuyện hơn, nhưng trải qua biến cố lớn như vậy vẫn có thể thản nhiên, xem nhẹ, hay là nhẫn nhịn bất đắc dĩ, chấp nhận hiện thực đây? Ở cái tuổi này, không nên gánh chịu nhiều chuyện như vậy a.
Tư Đồ Ngu thở dài, nha hoàn kia cũng vậy. Nha hoàn nhìn tiểu thư nhà mình trên mặt đạm nhiên, trong bụng càng khó chịu. Nàng so với tiểu thư lớn hơn năm tuổi, mười lăm tuổi vào Tang gia liền theo bên cạnh tiểu thư, bây giờ đã trôi qua sáu năm rồi, xem như là nhìn tiểu thư nhà mình lớn lên. Tiểu thư không giống những thiên kim nhà giàu khác điêu ngoa tùy hứng, vẫn luôn nhu thuận hiểu ý người, tính tình tốt, chưa từng đánh chửi hạ nhân, trên dưới Tang gia đều yêu thích nàng. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cũng không thấy nàng khóc nháo qua, còn an ủi người xung quanh đừng thương tâm khổ sở. Aiz... nha hoàn len lén lau nước mắt bên khóe mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào, "Tiểu thư, nên thay thuốc rồi."
Tang Du gật đầu, tùy ý nha hoàn đỡ trở về giường.
✂━━━━━━
Sau giờ ngọ ánh mặt trời tươi đẹp ấm áp.
Trong phủ Tiên quân, Mộ Dung Tương học theo dáng vẻ Tiên quân đại nhân, hai tay gối sau ót, nằm trên nóc nhà Phồn Vụ Các phơi nắng, bên cạnh là Đại Cẩu hoàng kim híp mắt ngủ gật.
"Cự khuyển, ta phát hiện gần đây ngươi càng lúc càng vàng." Mộ Dung Tương liếc mắt nhìn Tiểu Tam lóng lánh ánh vàng, cười trêu ghẹo. Sau đó chợt cảm thấy những lời này có ý nghĩa khác, lại bổ sung một câu: "Ở dưới ánh mặt trời lòe lòe như tôn đại phật." Đại Cẩu nhắm mắt ngủ gật nghe ca ngợi, một chút vui vẻ cũng không có, miễn cưỡng liếc mắt nhìn nàng rồi lại nhắm mắt lại, quay đầu hướng phía khác tiếp tục ngủ gật.
Ah, có đôi khi cảm thấy dáng vẻ Cự khuyển này cùng chủ nhân Tư Đồ Ngu của nàng rất giống nha. Hồng y quyến rũ ý cười càng sâu, đưa tay sờ sờ bộ lông như tơ vàng của nó, mắt Hồ Ly nheo lại, than dài cảm thán: "Bộ lông thật tốt a..."
Ở phía dưới các nàng, bên trong Phồn Vụ Các, ánh sáng đầy đủ, sáng sủa rộng mở.
Bạch y mỹ nhân thong thả ngồi trước án chỉnh lý sổ sách. Trong nghiên mực tản ra nhàn nhạt mặc hương, trong phòng an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng lật sách sàn sạt. Phía sau mỹ nhân, trưng bày mấy hàng giá sách. Công chúa đại nhân trường váy hạnh hoàng sắc ( màu đỏ vàng) đang ưu nhã dạo quanh giá sách, thong thả đi dạo, thỉnh thoảng lấy một quyển sách lật xem, khuôn mặt mỉm cười. Cảnh tượng cỡ nào hài hòa tốt đẹp a.
Nhưng trên thực tế, trong phòng lúc này, cuồn cuộn sóng ngầm.
Thanh Trạc cầm một quyển sách mở ra, bên trong là ghi chép một phần nội dung nhân duyên trăm năm của Phong Lâm quốc. Phía trên ghi lại tường tận cụ thể, trật tự rõ ràng, làm người ta chú ý nhất là chữ viết, thanh tuyển * phiêu dật, đường nét lưu loát như nước chảy mây trôi, đại khí đường hoàng, xác thật có ý nhị. Công chúa đại nhân nhịn không được tán thưởng trong lòng, lại tìm một quyển khác mới hơn mở ra, là một loại chữ viết khác. So với trước, chữ viết này càng cứng cáp tuấn khí, Thanh Trạc mặt mày cong cong, phỏng đoán chữ này nhất định là của Tư Đồ Ngu rồi.
( * ) Thanh tuyển: Rõ ràng, sâu sắc.
Nhưng nhìn xuống một chút, nụ cười của Công chúa đại nhân liền biến mất không còn. Nàng phát hiện bên cạnh chữ viết của Tư Đồ Ngu, có nhiều chỗ còn thêm vào phê bình chú giải hoặc là sửa chữa, đúng là chữ viết thanh tuyển lúc nãy nhìn qua. Hai loại chữ viết này mỗi người một phong cách, viết chung một chỗ lại hòa hợp kì dị, kết hợp càng tăng thêm sức mạnh. Trong đầu Thanh Trạc không khỏi hiện ra một bức tranh:
Ánh trăng đầu cành, bên trong phòng lớn, dưới ánh nến vàng. Tiên quân tuấn dật ngồi trước án chỉnh lý sách, thần tình chuyên chú. Bỗng mở một trang giấy trắng, giơ bút mài mực, động tác tiêu sái lưu loát, múa bút trên giấy như mây bay. Bạch y mỹ nhân ở một bên mỉm cười nhìn chăm chú, sau đó chầm chậm tiến lên trước, nghiêng người dựa sát phía sau Tư Đồ Ngu, cằm gối lên đầu vai nàng, cầm lấy tay nàng, cùng nàng ở hàng bên cạnh nội dung lưu lại một chút câu chữ. Đêm trăng vắng vẻ, chỉ có gió nhẹ hiu hiu thổi, mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt không rõ. Ánh nến nhuộm trên áo bào hai người, ấm áp nhu hòa. Một trang giấy viết xong, hai người ngừng bút, nhìn nhau cười, ẩn tình chân thành, không cần ngôn ngữ...
Thật sự là, hình ảnh tốt đẹp khiến người ta giận sôi...
Công chúa đại nhân cắn môi dưới, quyển sách trên tay nắm đến có dấu. Hít sâu một hơi, Thanh Trạc cất sách lại, chậm rãi đến gần án thư kia. Mộ Dung Ly Túc khép gối quỳ ngồi trước án, lưng thẳng tắp, đang cầm bút viết trên giấy. Tóc đen như suối nhẹ nhàng rủ ở sau lưng, eo nhỏ nhắn xinh đẹp, thần sắc người kia đạm nhiên, trầm tĩnh ưu nhã, làn váy trắng thuần trải mềm mại trên nệm, giống như tuyết liên nở rộ. Công chúa đại nhân vô cùng không muốn thừa nhận, Bạch y Tiên tử trước mắt, tình địch của nàng, rất xinh đẹp.
"Chữ viết của Ly Túc tiên tử rất đẹp." Thanh Trạc đến gần nhìn thấy Mộ Dung Ly Túc viết chữ, lên tiếng ca ngợi. Như phỏng đoán trước đó, chữ viết thanh tuyển là xuất từ tay nàng.
"Công chúa khen lầm rồi." Mộ Dung Ly Túc cười nhạt một tiếng, tiếp tục công việc trên tay. Mặt của Công chúa đại nhân cũng mỉm cười, ý tứ lại hàm súc không rõ: "Thế nhưng ta rất hâm mộ ngươi nha, có thể cùng cộng sự với Tư Đồ Ngu, cùng nhau ở nơi này an tĩnh đọc sách viết chữ." Hừ, quả thật không khác gì hoa tiền nguyệt hạ *.
( * ) Hoa tiền nguyệt hạ: trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu.
"Đọc sách viết chữ?" Mộ Dung Ly Túc nhớ đến bộ dạng Tư Đồ Ngu ngồi trước án xem lén hí bản từ nhân gian mang về, nhếch miệng lên: "Tư Đồ Ngu nàng bị ta ép buộc mới chịu đến đây làm việc. Nàng rất ghét viết chữ, nếu như có thể, nàng nhất định tình nguyện ở bên ngoài kết dây cũng không muốn đến Phồn Vụ Các." Nói đến người kia, khóe miệng Mộ Dung Ly Túc phát ra độ cung nhu hòa, nàng không có phát hiện lúc này nụ cười mình như gió xuân, sáng rỡ động lòng người.
Cái không khí mùa xuân này... Công chúa đại nhân bị nụ cười kia đâm vào trong lòng chua chát, giọng nói cũng mơ hồ mang theo không cam lòng: "Ly Túc Tiên tử, thế nhưng lại rất hiểu rõ Tư Đồ Ngu nha."
Tiên tử im lặng.
"Ta và tên kia từ nhỏ đã biết nhau. Chỉ là thời gian trước nàng biến mất lâu như vậy, đến lúc gặp lại, nàng dường như quên mất ta rồi." Thanh Trạc cong cong chân mày lá liễu, chậm rãi nhíu lại, nụ cười xinh đẹp cũng trở nên khổ não không cam lòng. Mộ Dung Ly Túc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng mở ra một trang giấy mới.
Lại nói, chuyện của Tư Đồ Ngu và Thanh Trạc, Mộ Dung Ly Túc cũng có nghe nói qua. Lúc trước sẽ cho rằng hai người các nàng rất có duyên phận, là một đôi oan gia vui vẻ. Nghe người ta nói các nàng xứng đôi thế nào cũng sẽ cười trừ. Nhưng hiện tại... Mộ Dung Ly Túc phát hiện, nàng để ý. Bắt đầu từ lúc nào, lại bất tri bất giác đối với người kia sản sinh loại tình cảm muốn chiếm làm của riêng đây? Ah, Tư Đồ Ngu...
Bạch y mỹ nhân nhìn trang giấy trắng, tâm tư bay xa. Dường như... có chút nhớ nàng.
"Mộ Dung Ly Túc, rốt cuộc ngươi có thích nàng hay không a?" Cuối cùng Thanh Trạc cũng không nhịn được hỏi ra miệng. Những lời này cắt đứt tâm tư Mộ Dung Ly Túc, tay cầm bút nắm thật chặt.
"Ta... còn chưa xác định."
"Đã như vậy, ta muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng!" Thanh Trạc mặt mày cong cong, đáy mắt hiện ra tia sáng. Mộ Dung Ly Túc đem bút đặt trên gác bút ở trên án, giương mắt nhìn về phía nàng, con ngươi sâu như đàm thủy. Chậm rãi mở miệng: "Nhưng mà, về mặt tình cảm, trước nay cũng không có công bằng."
Ánh mắt giao nhau, trong không khí phảng phất như có điện quang.
✂━━━━━━
Lần này Tư Đồ Ngu đi đến Đồng Hương trấn, còn phải giúp mấy đôi nam nữ kết tơ hồng. Trong đó có hai đôi nam nữ đã ở Duyên tiền sinh Tình cây, là thời điểm an bài nhân duyên rồi. Bọn họ đều là người trên phố nam. Tư Đồ Ngu đi quan sát một phen, không có trở ngại gì mà kết tơ hồng, liếc nhìn mặt trời đã ngã về phía tây, quyết định có nên đi một chuyến đến Tang gia hay không.
Lúc đi ngang qua một sân viện, nàng không khỏi dừng bước. Nơi này có một bức tường chắn hai cái tiểu viện, tiểu viện bên trái tương đối tinh xảo, chắc là hậu viện của đại hộ ( nhà giàu), lá sen bên trong hồ hơn phân nửa đã khô héo, chòi nghỉ mát đối diện giả sơn thấp thoáng có một bàn đu dây. Có nữ tử đang chơi trên bàn đu dây, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn trong sân, làm cho trong mùa này, địa phương có chút tiêu điều nhất thời sinh động.
Nhưng chân chính hấp dẫn ánh mắt Tiên quân đại nhân là tiểu viện bên phải, so với bên trái thì cũ nát hơn, chỉ là gia viện một nhà bình thường. Mà lúc này ở chỗ đó có một nam tử bộ dáng thư sinh nửa người dựa vào bức tường tách ra hai viện, tựa hồ đang say sưa nhìn cái gì đó. Tư Đồ Ngu nhìn hắn, lại nhìn mỹ nữ xinh đẹp cười đùa ở bên kia, nhếch miệng lên.
Chỉ chốc lát sau, nhìn thấy thư sinh kia vội vàng chạy vào phòng, cầm một quyển sách đi ra, sau đó tìm kiếm ở phía trên, cuối cùng dừng ở một trang giấy, nụ cười thỏa mãn. Thư sinh cầm sách, đến gần bờ tường, cố ý lớn tiếng chầm chậm đọc một bài thơ viết trong sách:
Tường ngoại hành nhân, tường lý giai nhân tiếu." Tư Đồ Ngu đứng trên tường rào, suy nghĩ một chút bài thơ hắn đọc, cảm thấy không tệ lắm. Bên kia nha hoàn, tiểu thư chơi đu dây ngừng cười đùa. Nha hoàn nghiêng tai nghe thanh âm của thư sinh, cười xùy ra tiếng: "Hì hì, tiểu thư a, thư sinh kia đang đọc thư tình kìa."
"Đừng có nói bậy." Tiểu thư trách nha hoàn một câu, trên mặt lại có ý cười ngượng ngùng: "Trương công tử tài hoa xuất chúng, lại chăm chỉ khắc khổ, không chừng sang năm khoa khảo sẽ đạt được danh thứ."
Ai nha, đây là mối tình đầu sao? Tư Đồ Ngu xuất ra sổ nhân duyên. Ah, thì ra tiểu thư này là thiên kim Liễu phủ, Liễu Oanh Oanh nha. Còn nam tử kia --- Là tú tài Trương Sinh.
Tiên quân đại nhân sờ càm một cái, nhìn thấy nội dung phía trên, chân mày cau lại. Trương Sinh là người huyện lân cận, năm nay đến đây thuê nhà chuẩn bị năm sau đi thi, nhưng lại từ một cái động lớn bên tường rào nhìn thấy tướng mạo tiểu thư sát vách, trong lòng liền sinh nhớ nhung. Trương Sinh ở quê nhà đã có hôn phối, trời sinh tính tình phong lưu, thích trêu hoa ghẹo nguyệt... Loại nam nhân này là đáng ghét nhất rồi. Huống chi Liễu Oanh Oanh lại có nhân duyên mệnh định! Tiên quân đại nhân khép sổ nhân duyên lại, một tay chống cằm. Chậc chậc, phải nghĩ biện pháp ngăn cản mới được a...
"Tiểu thư, không bằng chúng ta đến cái lỗ bên tường len lén nhìn một chút đi?" Tiểu nha hoàn cười giật dây tiểu thư nhà mình. Oanh Oanh nghe vậy mặt nhuộm hồng: "Chúng ta làm sao có thể đi nhìn trộm nam tử, vậy, vậy liền giống... đăng đồ tử."
"Ai nha, nam nhân nhìn trộm mới là đăng đồ tử nha." Nha hoàn nhỏ giọng cười nói, lôi tay áo tiểu như nhà mình đi về phía giả sơn. Trương Sinh bên này một mực lắng nghe trong lòng vui vẻ, vội vàng sửa sang y quan, cố ý đứng cách cái động gần một chút, để tiểu thư kia có thể nhìn thấy dáng dấp tuấn lãng cầm sách chăm chú xem. Mà người đứng ở trên tường, có vài phần tà ác cong môi. Tư Đồ Ngu giơ tay niệm một phù quyết.
Một đạo tia sáng mắt thường không thể nhìn thấy vô thanh vô tức rơi vào trong mắt Liễu Oanh Oanh. Nàng theo nha hoàn đi đến bên tường, có chút xấu hổ mà đẩy ra cỏ xanh bám trên tường, nghiêng người đến gần cửa động. Đập vào mắt nàng là một ngôi nhà xa lạ có chút cũ nát, ánh mắt nhìn sang bên phải, thấy một thư sinh đưa lưng về phía nàng, cầm một quyển sách, nhìn đến nhập thần, thi thoảng còn thấp giọng tán thưởng nội dung trong sách viết.
Trong lòng Oanh Oanh khẽ động, có chút khẩn trương, đẩy cỏ dại ra thêm để có thể nhìn rõ hơn một chút. Lúc này ở đầu kia, người cầm sách chậm rãi nghiêng người thoáng qua bên này. Oanh Oanh rốt cuộc nhìn thấy được bên mặt hắn, ừm... dáng dấp tạm được a! Chỉ là vì sao trên mặt hắn lại nở nụ cười kì quái? Trong đầu Oanh Oanh bỗng nảy sinh một từ: Dâm tà.
Kỳ quái, vì sao cười đến khiến người ta chán ghét? Ánh mắt Oanh Oanh dời về phía quyển sách trên tay hắn, thình lình phát hiện, đúng là một quyển xuân cung đồ hết sức lộ liễu!
Bên này Trương Sinh vẫn đang cố gắng bày ra nụ cười ôn hòa, cố ý để cho bên mặt mình đối diện cửa động, trong lòng lại nghĩ đến tốt đẹp, tiểu thư kia chắc chắn bị bên mặt anh tuấn của hắn, mỉm cười mê người làm động lòng, đến lúc đó... Hắc hắc, Trương Sinh lật một trang kế tiếp, lại ra vẻ tán thưởng: "Ừ, thật sự sinh động động lòng người! Ta phải học tập thật tốt tinh túy trong sách này. Đại trượng phu phải nên đọc nhiều sách này hơn!"
Nha hoàn đứng bên cạnh tiểu thư nhà mình, phát hiện sự tình có chút không đúng. Chỉ thấy tiểu thư nhà mình trên mặt ửng hồng, thần sắc thì lại có chút cắn răng nghiến lợi? -- A, thật kỳ quái. Trong lúc đang suy tư, Liễu Oanh Oanh đã lùi người về, xoay người bước nhanh đi xa. Nha hoàn kinh ngạc đuổi theo sau: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
"Hồng Nghi, lập tức gọi người đến lấp cửa động kia. Còn có đừng để ta lại nhìn thấy tên bại hoạn sát vách kia nữa!" Oanh Oanh vung tay áo một cái, đi ra khỏi sân. Nha hoàn nghiêng đầu, không hiểu làm sao. Chưa từng thấy tiểu thư nhà mình như vậy. Lẽ nào dung mạo người kia không đẹp? Sao lại tức giận a, huống chi nghe người ta nói Trương Sinh cách vách bộ dáng rất tuấn tú nha... Tiểu nha đầu lắc lắc đầu, cũng chạy theo. Trương Sinh bên này thấy nửa ngày không có động tĩnh, thử thăm dò đến gần tường, phát hiện sát vách không một bóng người. Mà Tiên quân đại nhân đứng trên tường suýt chút nữa cười đau cả bụng.
Lấy tay lau đi đôi mắt hoa đào vì cười đến ra nước mắt, Tiên quân đại nhân thở phào một hơi, giơ ta hướng chỗ Liễu Oanh Oanh ly khai đưa đến một sợi tơ hồng. Người trong mệnh định của nàng không tệ lắm, là một nữ thương nhân trong nóng ngoài lạnh có tiền có thế, hẳn là sang năm hai người sẽ chạm mặt trong đại hội giám rượu, nhưng --- vẫn phải phòng ngừa vạn nhất a. Nhìn tơ hồng biến mất, Tư Đồ Ngu ở trên sổ nhân duyên ghi một câu, sau đó tâm tình thật tốt cảm thán: "Hôm nay, thời tiết không tệ."
✂━━━━━
Trương Sinh: [ u oán ∑( ;°Д°) ]Tiên quân, sao người có thể làm như vậy?
Tư Đồ Ngu: (︶︹︺) Bổn tiên trước nay đều thích chia rẻ CP ( couple).
Trương Sinh: (。•́︿•̀。) Ta và Oanh Oanh là xứng đôi!
Tư Đồ Ngu: [ tức giận (*'д'*) ] Xứng đôi? Đừng nói với ta xứng đôi cái gì! Hiện tại lão nương còn độc thân đây!
Tư Đồ Ngu: [ cười nhạt (`▽') ] Ngươi thật để nàng ở trong lòng, vì nàng nóng ruột nóng gan sao, sẽ không chân trong chân ngoài, trêu hoa ghẹo nguyệt sao, luôn ở bên nàng, dỗ nàng vui vẻ không để cho nàng khó chịu sao, cho dù nàng không phải thiên kim nhà giàu, cũng không phải khanh thì không cưới sao? Quan trọng hơn là, ngươi còn độc thân sao???
Trương Sinh: [ mắt rưng rưng o(╥﹏╥)o ] Tiên quân, người thất tình sao?
✂━━━━━━
P/S: Các bạn có mua sách bách hợp không? Đừng ủng hộ cho bọn in lậu nhé! Mình nói thế thôi. Ptu shop sống dai lắm, dù bao nhiêu người ghét vẫn vững như thái sơn, report hoài không chết.