Duyên Tới Là Lang Quân

Chương 83: Phiên ngoại 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



duyen-toi-la-lang-quan-83-0

Phiên ngoại 5: Hoa hảo nguyệt viên ( đoàn tụ sum vầy).

Trăng tròn nhô lên cao, lê hoa cả vườn, hương thơm phe phẩy.

Sau khi hai người dỗ nữ nhi đi ngủ rồi khoác một kiện áo khoác đi ra ngoài cửa, bước chân làm những cánh hoa bạch sắc bị hất lên lộn xộn. Tựa hồ thật lâu không có ở dưới trời đêm yên lặng, cùng nhau tản bộ, thế nên Tiên Quân đại nhân ngửi thấy mùi hoa lê cùng với mùi hương cơ thể sau khi tắm của người bên cạnh, nhịn không được tâm viên ý mã ( suy nghĩ vẩn vơ).

"Đêm nay... là đêm trăng tròn kìa." Tư Đồ Ngu ngẩng đầu nhìn phía chân trời nhẹ giọng thì thào. Ánh trăng sáng rọi, trong trẻo như sương tuyết, phủ lên người hai nàng, như nhuộm một tầng hàn ý. Mộ Dung Ly Túc nhích gần về phía người bên cạnh, bên môi câu lấy độ cong xinh đẹp nhàn nhạt, nàng nhẹ giọng nói: "Chớ không phải phu quân đang nhớ đến vị Tiên Tử nào đó nơi nguyệt cung sao?"

"Ha ha, nguyệt cung đúng thật có hai vị Tiên Tử xinh đẹp, nhưng các nàng là một đôi luyến nhân, ân ái như ta và ngươi vậy." Tiên Quân hôn một cái lên mi tâm Hồ Ly nhà mình, đổi lấy người kia dáng vẻ thuận theo cười nhẹ. Chùm sáng màu ngân bạch xuyên thấu qua cành cây kéo dài đến tảng đá trên mặt đường. Từng cánh lê hoa ở dưới ánh sáng lập lòe, nhẹ nhàng bay, có vài cánh lơ đãng nhiễm lên tóc đen mỹ nhân. Tư Đồ Ngu nhẹ nhàng nắm tay người bên cạnh, xúc cảm hơi lạnh khiến người ta nhịn không được đem tay của mình ủ ấm. Mộ Dung Ly Túc cảm thấy ấm áp đến gần, khóe miệng cong lên, chủ động đem tay của mình phóng đến lòng bàn tay người kia.

Một khắc khi mười ngón giao nhau, một tia rung động từ lòng bàn tay hai người lan rộng, cảm giác vi diệu tựa như mối tình đầu. Chẳng biết thế nào, hai người nhất thời không nói chuyện, chỉ an tĩnh tựa vào nhau, nhàn nhã dạo bước, trầm mặc nhưng không xấu hổ, ngược lại yên tĩnh ôn nhu. Có lẽ, đây là sự ăn ý của lão phu thê, Tư Đồ Ngu nghĩ.

Đêm mười lăm, hương u lan trên người Mộ Dung Ly Túc so với ngày thường đều nồng nặc hơn, mơ hồ có thể làm say lòng người. Tư Đồ Ngu bỗng lộ ra chút hoảng hốt. Ánh mắt nàng không tự chủ hướng về người bên cạnh trong ánh sáng nhạt lộ ra khuôn mặt thanh lãnh, dọc theo đường nét mê người chuyển đến cái cổ trắng nõn. Tóc đen nửa che, da thịt trắng nõn không tì vết, dưới ánh trăng như ngọc thạch trơn bóng, có phần trong suốt.

Tiên Quân đại nhân cảm thấy có chút miệng lưỡi khô khốc, bỗng dưng dừng bước.

"Làm sao vậy?" Mộ Dung Ly Túc ngẩng đầu nghi ngờ hỏi, không ngờ lại đối mặt với một đôi con ngươi dịu dàng như nước, ánh mắt sáng quắc. Trong mắt Tư Đồ Ngu không che giấu dục vọng, hai tay ôm lấy eo nhỏ mỹ nhân, trán kề sát, hơi thở mềm mại: "Ta...ta muốn ngươi."

"Ngươi..." Khí tức ấm áp lướt nhẹ qua tai, Mộ Dung Ly Túc run lên. Nghe nàng nói trắng ra như vậy, trong lòng có chút rung động, má hương bỗng hiện ra e thẹn nhàn nhạt, ửng đỏ như say. Tư Đồ Ngu cứ thế nhìn thẳng nàng, ánh mắt kia như đang nhìn một món ăn ngon trước mặt.

Cứ như vậy tiếp tục, không chừng sắc lang này sẽ ở dưới tàng cây mà làm ra chuyện gì quá phận. Mộ Dung Ly Túc cắn môi, trầm mặt một lát, cuối cùng lại quay mặt sang chỗ khác, dưới ánh mắt vô cùng nóng rực của mỗ lang khẽ sẳng giọng: "Trước ôm ta về phòng." Đêm trăng tròn mười lăm, nàng vốn dễ động tình, bị Tư Đồ Ngu trêu chọc như vậy, thân thể nàng cũng sinh ra khát vọng khó nói, dần dần có chút kìm lòng không đậu...

Vì vậy, hai tay Mộ Dung Ly Túc ôm lấy cổ Tư Đồ Ngu, đem gương mặt có chút nóng vùi vào lòng nàng, như một tiểu nữ nhân vô cùn dịu ngoan nghe lời.

Trong lòng nhiệt độ khác thường, Tiên Quân đại nhân cũng cảm thấy được. Nàng cười tà mị, đem nương tử nhà mình ôm ngang lấy, một người xoay thân, hai người về đến phòng ngủ.

Tư Đồ Ngu buông mỹ nhân xuống, cũng không có đi thắp hai ngọn phù đăng, chỉ chừa một tiểu hoa đăng hơi sáng bên bệ cửa sổ, khuynh thế tuyệt sắc mông lung trước mắt. "Thật sự... nhìn thế nào cũng không đủ a." Cùng mỹ nhân ẩn tình nhìn nhau một hồi, nàng thở dài, cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi anh đào trước mắt. Động tác ôn nhu khẽ mút vài cái, liền cảm thấy đối phương hô hấp loạn nhịp, thân thể nhẹ nhàng run rẩy. Nàng biết người trong lòng tối nay vô cùng nhạy cảm. Vì vậy càng thêm chậm rãi ở trên môi chậm rãi liếm mút, dụ dỗ người kia mở hàm răng.

Mộ Dung Ly Túc hô hấp triệt để rối loạn, tay đặt sau cổ Tư Đồ Ngu nắm chặt lấy cổ áo, chỉ thấy hai chân mềm nhũn, hầu như mất khí lực. Tư Đồ Ngu giữ lấy eo nàng, một tay chậm rãi dọc theo đường cong, ở trên người nàng dao động, nơi nơi châm lửa.

Cũng không lâu lắm, mỹ nhân trong lòng liền mềm nhũn như nước, y phục xốc xếch tựa vào người Tư Đồ Ngu, vô lực thở phì phò, mặc nàng giở trò với mình.

Hô hấp của Tư Đồ Ngu cũng gấp gáp hơn. Nàng dùng lực đem Mộ Dung Ly Túc ôm đến trên bàn, nhẹ nhàng đẩy vạt áo ra. Tiết y ( áo lót) màu lam nhạt tuột xuống góc bàn, Mộ Dung Ly Túc cảm thấy trước ngực mát lạnh sau đó liền bị xúc cảm ấm áp bao bọc. Đột nhiên tới kích thích cường liệt khiến nàng ức chế không được than nhẹ một tiếng hoảng loạn ôm lấy đầu Tư Đồ Ngu, đầu ngón tay vùi vào mái tóc.

Môi lưỡi nóng bỏng từ từ di chuyển, chui vào cần cổ mỹ nhân, vành tai tóc mai chạm nhau. Mộ Dung Ly Túc bị ép ngửa cằm lên, lộ ra dáng cổ xinh đẹp. Hô hấp nóng rực dồn dập lướt nhẹ qua da thịt, mang đến từng trận run run. "Ngu... ưm..." Trong mê loạn, quyến rũ rên rỉ tràn ra, đôi mắt mỹ nhân đóng chặt, xung quanh lông mày thỉnh thoảng khẽ nhíu, tựa như khó nhịn. Tư Đồ Ngu cảm giác được hai chân nàng quấn trên lưng mình đã bắt đầu kìm lòng không đậu mà ma sát, liền đem một tay chuyển đến giữa hai chân nàng, chậm rãi trượt đến bắp đùi, cách tiết khố như có như không trêu chọc.

"A... Ngu...Đừng, đừng..." Mộ Dung Ly Túc ức chế không được rên rỉ thành tiếng, thanh âm nhiễm tình dục có chút khàn khàn, lại lộ ra quyến rũ khó tả. Nàng nắm chặt cổ áo Tư Đồ Ngu, cắn môi dưới, động tình cực hạn, ngay cả hương khí trên người cũng lộ ra cổ mùi vị xa hoa, tựa như cây thuốc phiện đong đưa trong đêm tối, là một loại mê hoặc trí mạng.

"Hồ Ly, ngươi dùng mị thuật phải không?" Bằng không thì sao quyến rũ tận xương như vậy chứ. Đầu lưỡi Tư Đồ Ngu trượt đến vai mỹ nhân, nhấm nháp từng tấc, khí tức càng thêm nặng nề, con ngươi thâm trầm như vực sâu yên tĩnh.

"...Ừm? Không có a..." Người đang mê loạn nghe thấy câu này, mạnh mẽ kéo lại chút thanh minh: "Ta...ta chỉ dùng Hồ hỏa...", "Ách, Hồ hỏa?" Nghe nàng thành thật nhu thuận trả lời, Tư Đồ Ngu dừng động tác lại, đột nhiên cảm thấy nương tử nhà mình vô cùng khả ái, nàng hôn vành tai Mộ Dung Ly Túc, khóe miệng cong lên: "Chậc chậc, ngươi thật sự là Hồ Ly đặc biệt nhất ta từng gặp a."

Nhưng những lời này của Tiên Quân đại nhân hiển nhiên bị hiểu lầm. Mỹ nhân trong lòng chống lấy vai nàng, ngẩng mặt lên hỏi: "Tư Đồ Ngu, lời này của ngươi có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ a, ha ha, mị thuật gì đó ta không để ý đâu..." Thấy mỹ nhân khẩu khí không đúng, Tiên Quân cười sáp tới lại bị ngón tay ngọc đặt trên môi. Mộ Dung Ly Túc nghiêm túc nhìn nàng, con ngươi như nước phản chiếu ánh sáng nhạt, ngoài ý muốn lộ ra vài phần... ách, u oán? Tư Đồ Ngu ngơ ngẩn, lại nghe người kia nói: "Ngươi cứ vậy thích nhìn nữ nhân khác sao?"

"Ôi? Ta lúc nào nhìn nữ nhân khác rồi?" Từ đâu nói vậy nha! Tiên Quân đại nhân vẻ mặt không hiểu, đôi mắt hoa đào vô tội trợn to. Mộ Dung Ly Túc nhìn chòng chọc nàng một lát, cắn cắn môi quay mặt sang một bên: "Hừ, có phải ngươi nói với Tương nhi ta không giống như nữ tử Hồ tộc khác kiều mị động lòng người phải không?"

"Hử? Nữ nhân chết bầm kia nói ngươi cũng tin sao!"

"Không có lửa làm sao có khói..."

Tư Đồ Ngu giận tái mặt không nói. Nàng nâng cằm Mộ Dung Ly Túc, cúi người đến gần, thanh âm trầm tối: "Hồ Ly, ngươi chọc ta tức giận."

Mộ Dung Ly Túc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đột nhiên trầm xuống. Sự vật chung quanh bỗng biến hóa, trong chớp mắt thân thể đã ở trong nước. Trong hồ sen vô biên vô tận, mùi hoa thơm khắp nơi, một vòng trăng tròn treo trên lá sen kéo dài đến tận cùng, ánh sáng bàng bạc bao phủ trên mặt nước lăn tăn gợn sóng.

Đây là ảo cảnh của Tư Đồ Ngu.

"Ngươi đây là làm gì?" Mộ Dung Ly Túc không biết bơi, lúc này chỉ có thể mặc cho Tư Đồ Ngu ôm trong nước, hai thân thể dính sát cùng một chỗ, thỉnh thoảng lơ lãng ma sát cũng có thể khiến thân thể nhạy cảm của nàng phát sinh biến hóa vi diệu. Người ôm lấy nàng lại thản nhiên tự tại, ở trong nước kéo xuống y phục cuối cùng trên người nàng, ở trên cao nhìn xuống nàng, nói: "Còn cần phải hỏi sao, đương nhiên là trừng phạt ngươi rồi."

Theo bá đạo cường thế, còn mang theo tà mị đầu độc lòng người. Ngược sáng, Mộ Dung Ly Túc chỉ nhìn thấy đường nét tuấn tú bên mặt của người kia dưới ánh trăng, nhưng tim, không khỏi đập rối loạn. "Sau này còn dám nói như vậy, lung tung hoài nghi ta không, hử?" Tư Đồ Ngu nhìn người trong lòng không lên tiếng, xấu xa đem tay đặt trên đỉnh ngực nhẵn bóng của nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

"A, ngươi!" Thân thể Mộ Dung Ly Túc run lên, ở trong nước không dám giãy giụa quá nhiều, chỉ có thể đỏ mặt, xấu hổ đập vào vai Tư Đồ Ngu một cái: "Được một tấc lại muốn tiến một thước!"

"Hừ! Rõ ràng là ngươi sai." Tiên Quân đại nhân vừa ôm mỹ nhân sờ soạng, vừa giả bộ tức giận nói: "Còn có lần sau, ta liền trực tiếp đem ngươi ném vào trong nước." Lời này nói đến có chút khí thế, người trong lòng híp mắt phượng liếc nàng nói: "Ngươi nỡ sao?"

"Ha ha, cùng lắm thì bổn tiên cùng ngươi nhảy xuống." Mỗ Lang nghe vậy cười sung sướng, sau đó cúi đầu trán tựa trán mỹ nhân, than thở nhẹ giọng nói: "Hồ Ly, ta ngày càng thích ngươi, làm sao bây giờ?!"

"Chỉ biết nói ngon ngọt dỗ ta." Mỹ nhân khẽ cáu.

"Thì ra nói yêu ngươi là nói ngon ngọt nha? Vậy ngươi cảm thấy - ngọt sao?"

"Ngươi... vô lại."

"Được được, ta không nói, chúng ta...làm..." Tiên Quân đại nhân cười xấu xa ôm mỹ nhân, toàn thân bay lên, nhảy xuống một cái lá sen lớn.

Đem người đặt trên thảm sen mềm mại như bông, Tư Đồ Ngu theo đó cúi người, hai tay đặt hai bên đầu nàng, đem nàng vây ở dưới thân. Liếm liếm môi, mắt hiện lục quang, dáng vẻ như dã thú chuẩn bị hưởng dụng bữa ăn ngon. Xung quanh lá sen là Liên hoa bạch sắc cao hơn mặt nước, chậm rãi chập chờn, hình thành một vòng chắn, mùi thơm thoang thoảng gộp lại. Ánh nhìn của Mộ Dung Ly Túc chỉ còn dáng vẻ tà mị của Tư Đồ Ngu, còn có phía sau nàng, hoa vây thành một bầu trời sao.

"Cũng được..." Mỹ nhân thở dài một tiếng, ôm lấy cổ Tư Đồ Ngu, kéo xuống, chủ động dâng lên môi anh đào...

Tinh quang lấp lánh, từ xa bạch quang hoa phủ xuống càng phát ra ánh sáng chói mắt, bao bọc lấy thiên địa nhỏ này. Lá sen hơi rung động, mang theo từng gợn sóng lăn tăn. Từ trong bụi hương truyền đến tiếng rên rĩ ẩn nhẫn, nữ tử triền miên ôm nhau như hai đóa tịnh đế liên hoa nở rộ, sáng trong như tuyết.

( * ) Tịnh đế liên hoa: là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống.

duyen-toi-la-lang-quan-83-1

Mộ Dung Ly Túc ôm chặt lấy Tư Đồ Ngu, lướt qua vai nàng, thất thần nhìn bầu trời đêm, trong con ngươi sương mù một mảnh. Nàng thật hoài nghi không biết Tư Đồ Ngu có phải đem ánh trăng kéo đến nơi đây, tia sáng rực rỡ chiếu lên trên người, phảng phất biến thành từng đóa hỏa diễm, đem mỗi một tấc da thịt đều đốt lấy nóng hổi, lá sen dưới thân còn xuyên thấu qua hồ nước lạnh mát, hai tầng băng hỏa, nàng bị vây bên trong, như chiếc thuyền nhỏ lên đênh trong cuồng phong bão táp.

Tay phải Tư Đồ Ngu từ chậm rãi chuyển sang tăng tốc. Người dưới thân thở gấp, theo động tác của nàng phập phồng, rốt cuộc ức chế không được, phóng xuất ra âm thanh động lòng người, tình sóng triều động, má thơm đỏ bừng, hoàn toàn không còn dáng vẻ thanh lãnh ngày thường. "Ừm... Ngu... ách...a..." Từ giữa răng môi tràn ra thanh âm càng khó nhịn, Mộ Dung Ly Túc lộ ra thần sắc nhu nhược vô lực, nhắm mắt cũng không có sức, hai tay bám ở sau lưng Tư Đồ Ngu, móng tay bấm vào thịt mềm.

Cảm thấy vách tường nóng ướt bao vây lấy tay bắt đầu co rút, còn có tay bám lấy sau lưng mình càng chặt, Tư Đồ Ngu gia tăng lực ngón tay, mỗi một lần hạ xuống đều hết lóng tay, chuẩn xác đánh trúng một vị trí bí ẩn, ngập chìm trong cuồn cuộn vui thích. "Hồ Ly, ta yêu ngươi." Một khắc kia đến, nàng cúi người ở bên tai Mộ Dung Ly Túc nói khẽ.

Vầng trăng sáng nơi xa cũng cuồn cuộn nổi lên một mảnh mây mỏng, bình yêu tiến nhập mộng đẹp. Đem Hồ Ly nhà mình ăn sạch sẽ, Tiên Quân đại nhân hài lòng nằm trên lá sen, ôm lấy người đã chìm vào giấc ngủ, hạnh phúc nhắm mắt lại.

Chậc chậc, cảm tạ ánh trăng đêm nay còn có Hằng Nga Tiên Tử - người thủ hộ ánh trăng.

✂━━━━━━

Một góc ở Thiên Cung:

Quan Thế Âm: ( ˘・ᴗ・˘)Phật tổ a, đến ngươi ra bài, nhanh lên một chút a.

Thỏ ngọc: ( 。ì _ í。) Haiz, chờ đến hoa cũng rụng luôn.

Phật tổ: (。◝‿◜。) Gấp cái gì...Đây, thuận tử*.

Quan Thế Âm: ( *˙︶˙*) Quản thượng*.

Thỏ ngọc: (⑅ ˘͈ ᵕ ˘͈)Đại nhĩ*.

Hằng Nga: ( *′☉.̫☉)Nếu không đi... Hắt xì! - Đêm nay thế nào nhảy mũi, ai đang nhắc đến ta sao?

Thỏ ngọc: (≖ ‿ ≖) Tỷ tỷ, là ai đang nhớ ngươi sao, hả?

( *) Thuận tử, quản thượng, đại nhĩ: Tên quân bài.