Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 46: 46




Cố Vũ Tùng nhìn các giáo sư và chuyên gia khoa nhi sau lưng mình.
Mọi người đều lắc đầu.
Họ có thể đề xuất ra hàng chục hàng trăm phương án điều trị, nhưng điều kiện tiên quyết là thuốc phải có hiệu quả.
Tuy nhiên, kháng thuốc có thể giết chết hết tất cả các phương án này.
“Bệnh nhân kháng thuốc có nghĩa là uống thuốc hay tiêm thuốc gì điều không có tác dụng.

Tình huống này, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thôi...”
Không khí trong phòng bệnh lâm vào sự im lặng như chết chóc, chỉ còn lại tiếng tít tít của máy móc.
Cũng may Tưởng Minh Trúc sau lần nôn ra máu kia thì đã yên tĩnh lại, các số liệu sau khi tiến hành kiểm tra cho thấy tình trạng của cô bé đã ổn định, quả tim treo lơ lửng của mọi người cũng được tạm được thả xuống.
Bầu trời bên ngoài đầy sao, Tưởng Tử Hàn mệt mỏi ấn ấn mi tâm: “Mọi người không cần phải ở đây nữa, tan làm đi.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, khẽ khàng rời khỏi phòng bệnh.

||||| Truyện đề cử: Người Cũ, Ta Còn Yêu |||||
Cố Vũ Tùng ngồi một bên, khẽ nói: “Tình trạng kháng thuốc của Minh Trúc, có thể dùng thử kháng thể từ máu người mẹ hoặc kháng thể trong máu cuống rốn để trị liệu.”
Anh ta dè dặt hỏi: “Mẹ của con bé...!vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Với tình huống này của Tưởng Minh Trúc, các chuyên gia trong và ngoài nước đã suy nghĩ không biết bao nhiêu biện pháp nhưng đều bó tay bất lực.
Một chuyên gia nước ngoài đã đưa ra suy nghĩ của mình, cho rằng có thể sử dụng kháng thể máu từ người thân hoặc kháng thể máu cuống rốn để thử.
Nhưng nhóm máu của Tưởng Tử Hàn thì không trùng khớp, mà mẹ của Tưởng Minh Trúc thì vẫn cứ như một ẩn số.
Mẹ còn chưa tìm được chứ nói chi là máu cuống rốn.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lạnh như băng: “Người đã chết rồi, không lẽ tôi phải đào mộ lên à?”

Cố Vũ Tùng: “...”
Anh ta suy nghĩ một chút để sắp xếp câu từ: “Thật ra cũng không cần thiết phải là mẹ ruột.

Nếu có thể tra ra được thân phận của người mẹ thì có thể thử xem máu của anh chị em ruột cô ấy có dùng được hay không.”
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn khó chịu đến cùng cực: “Nhóm máu Rh vốn đã hiếm rồi, cho dù có tìm được thì cậu nghĩ xem cả nhà cô ấy đều là nhóm máu Rh à?”
Nếu có một gia đình như vậy thì hẳn đã nổi tiếng khắp toàn cầu rồi.
Cố Vũ Tùng ngượng ngùng xoa mũi.
Anh ta bất lực nhìn cô gái nhỏ trên giường bệnh chịu đau đớn, ánh mắt đầy xót xa.
Phòng bệnh lại rơi vào trạng thái im lặng.
Cố Vũ Tùng chợt nhớ tới tin nhắn Zalo của Tống Hân Nghiên, vội lấy điện thoại ra trả lời.
“Không được tốt lắm, vừa mới nôn ra máu.

Trường hợp của cô nhóc hơi đặc biệt, hầu như mọi loại thuốc đều không có tác dụng.

Mặc dù trong tình huống bình thường sẽ không đến nỗi nguy hiểm tính mạng nhưng tuyệt đối không thể để cô nhóc bị bệnh được.”
Mỗi một lần bệnh là sẽ như lột mất một lớp da.
Lời này tuy có cường điệu hóa nhưng không hề sai.
Tống Hân Nghiên đang thấp thỏm lo âu vì mãi lâu sau vẫn chưa nhận được hồi âm thì tin nhắn của Cố Vũ Tùng gửi tới.
Cô vội vàng mở ra xem, vừa xem thì tâm trạng liền tụt xuống tận đáy.
Chẳng trách lúc đó Tưởng Tử Hàn lại tức giận đến như vậy.
Tống Hân Nghiên phớt lờ sự bất ngờ đó mà ngay lập tức gọi điện thoại cho Cố Vũ Tùng.

Trong phòng bệnh.
Điện thoại reo chuông, Cố Vũ Tùng liếc mắt nhìn Tưởng Tử Hàn rồi lập tức nhấn từ chối cuộc gọi.
Anh ta mở Zalo của Tống Hân Nghiên: “Không tiện nói chuyện điện thoại, hôm khác gặp mặt nói sau.”
“Được.”
Tình huống Tưởng Minh Trúc đặc biệt, Tưởng Tử Hàn không thể rời đi, Cố Vũ Tùng cũng không dám đi.
Anh ta cam chịu nằm trên chiếc sofa bên ngoài phòng bệnh, tìm số điện thoại của chuyên gia nước ngoài mà anh ta đã hỏi trước đó, hỏi thăm hướng nghiên cứu điều trị bằng kháng thể và dùng thuốc để duy trì có tiến triển gì hay không.
Trò chuyện xong, anh ta đang định chợp mắt một lát thì ánh mắt vô tình quét qua chỗ khe cửa, thấy có một tia sáng và bóng người lướt qua nhưng không để lại động tĩnh gì.
Mặt Cố Vũ Tùng đanh lại, anh ta đứng dậy đi tới cửa, bất ngờ mở cửa ra.
Tống Hân Nghiên đang đứng ở cửa bị giật mình nhảy dựng lên, Cố Vũ Tùng cũng bị cô làm cho hoảng hồn.
Vẻ mặt tàn nhẫn ban đầu giãn ra: “Chị dâu, chị...”
Cô đúng là sốt ruột thật.

Vừa mới nói khi nào gặp mặt sẽ nói cho cô tình hình của Minh Trúc là cô đã đến đây gặp anh ta luôn?
Tống Hân Nghiên nở nụ cười gượng, đưa hộp thức trong tay: “Tôi mang thức ăn đến cho hai người...”
Bây giờ đã là ba giờ sáng, trời bên ngoài đang mưa rả rích.
Đêm mùa xuân, nhiệt độ xuống rất thấp, cả người Tống Hân Nghiên ướt đẫm, run rẩy vì lạnh.
Cố Vũ Tùng bị cô làm cảm động, nhận lấy hộp thức ăn còn nóng: “Giờ là hơn nửa đêm rồi, một người phụ nữ như chị đơn độc chạy đến đây mà không sợ sao?”
Tống Hân Nghiên mỉm cười.
Cô trằn trọc trong khách sạn mãi không ngủ được, cuối cùng đành dứt khoát rời giường, mượn phòng bếp của khách sạn để nấu ít cháo rau củ.
“Lúc đi ra ngoài không để ý nên cũng không nghĩ tới.”

Cô liếc nhìn vào bên trong: “Minh Trúc thế nào rồi?”
“Chị chờ tôi chút.”
Cố Vũ Tùng cầm hộp thức ăn đi vào bên trong phòng bệnh.
Nhớ lại Tưởng Tử Hàn vẫn còn tức giận chưa tiêu, anh ta bèn nói: “Anh Hàn, y tá trưởng mua cháo.

Vẫn còn nóng, anh ăn chút đi.”
Từ khi Tưởng Minh Trúc nôn ra máu đến giờ, Tưởng Tử Hàn vẫn luôn ở đây, một ngụm nước cũng không uống huống chi là ăn.
Tưởng Tử Hàn vô cảm liếc nhìn hộp thức ăn, không nói gì.
Cố Vũ Tùng đặt hộp cháo đến trước mặt anh, tiện thể lấy chăn rồi đi ra ngoài.
Đi ra khỏi phòng bệnh, anh ta đưa chăn cho Tống Hân Nghiên: “Đổi nơi khác nói chuyện, chị đi theo tôi.”
...
Trong văn phòng của viện trưởng.
Cố Vũ Tùng rót một cốc nước nóng, sau đó gọi tài xế: “Chạy xe đến dưới lầu khoa nội trú, lát nữa đưa một người về giúp tôi.”
“Cậu Cố, không cần đâu, tôi có thể tự về được.”
“Bốn giờ sáng, dù chị có thể bắt taxi nhưng tôi cũng không dám để chị tự đi một mình.”
Tống Hân Nghiên không nói thêm gì.
Cố Vũ Tùng ngồi xuống đối diện cô, đắn đo suy nghĩ: “Anh Hàn không phải người Hải Thành, chị có biết chuyện này không?”
Tống Hân Nghiên: “...”
Cô điên lên mất thôi.
Nếu không phải Tưởng Minh Trúc bị bệnh, có lẽ đến bây giờ cô còn không biết Tưởng Tử Hàn này không phải là “Tưởng Tử Hàn” kia!
Cố Vũ Tùng cho rằng cô đã biết nên cũng không nghĩ nhiều.
“Minh Trúc có thể chất đặc biệt, cô bé bị kháng thuốc.

Cùng thành phần thuốc, người khác có thể hấp thu đến 80% nhưng đối với Minh Trúc, có lẽ tác dụng chỉ tầm 3-4%, chẳng khác nào vô hiệu.


Cô bé thì còn quá nhỏ, không thể tăng liều lượng được.

Cho nên anh Hàn mới phát cáu với chị như vậy.

Nhà anh Hàn ở thủ đô, tình hình bên đó cũng tương đối phức tạp.

Minh Trúc từ bé đã không có mẹ.

Có lần anh Hàn đi công tác, cô bé ở nhà bị người ta gây ra thương tích, suýt thì đã không cứu được vì mất máu quá nhiều...”
Tống Hân Nghiên ngồi nghe, tim đập loạn cả lên, cuối cùng thì như thể không còn đập nữa.
Cô nắm chặt tấm chăn trên người, toàn thân căng thẳng đến cứng đờ: “Sau đó...”
“Sau đó cô bé cũng dần bình phục, anh Hàn mới mang cô bé đến Hải Thành.

Từ sau lần đó anh ấy đều tự mình làm hết mọi chuyện, tự mình chăm sóc con gái, không nhờ vả người nào khác.”
Tống Hân Nghiên áy náy đến nỗi hận không thể cho mình hai cái tát.
Khi Tưởng Tử Hàn giao con gái cho cô là đã dành cho cô sự tin tưởng đến nhường nào cơ chứ!
Nhưng còn cô thì sao?
Tống Hân Nghiên vội hỏi: “Bệnh này của Minh Trúc, liệu có cách gì không?”
Cố Vũ Tùng lắc đầu, vẻ mặt bất lực: “Tạm thời chưa có, trước mắt chỉ có thể giúp cô bé nâng cao sức miễn dịch, cố gắng không để bị thương, lỡ như có đau đầu nhức óc gì đó thì cũng chỉ có thể chịu đựng.

Trong khoảng thời gian này, anh Hàn cũng có thể nhìn thấy chị hết lòng hết dạ vì Minh Trúc, cho nên mới giao con gái cho chị chăm sóc...”
Tuy Tống Hân Nghiên đã nghĩ đến điều đó rồi, nhưng khi chính tai nghe thấy thì lại là điều hoàn toàn khác..