Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 56: 56




Khương Thu Mộc chột dạ: “Chuyện đó là ngoài ý muốn thôi mà… Với lại ai mà chẳng mắc sai lầm một hai lần, sao cậu cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này mãi vậy?”
“Rồi rồi rồi.”
Tống Hân Nghiên nói cho có lệ: “Tớ sai, sau này tớ sẽ là vợ của người thừa kế của gia tộc tài phiệt số một, cô Khương, cô đã hài lòng chưa?”
Cô nguýt mắt liếc bạn thân một cái, tức giận, nói: “Sao không thử nghĩ xem thủ đô là nơi như thế nào? Người thừa kế của gia tộc tài phiệt số một sẽ đưa con gái tới chỗ này của chúng ta chắc? Cho dù có đến thật thì anh ấy cũng phải có đầu óc chứ, lại để tớ thoắt cái đã lấy được giấy đăng ký kết hôn à? Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì thế hả?”
Khương Thu Mộc: “...”
Quả thực có rất nhiều nghi vấn, nhưng cô ấy tin lần này mình điều tra chắc chắn không có sai sót.
Có điều bây giờ không có chứng cứ xác thực, có nói thêm gì đi chăng nữa thì cũng là vô nghĩa.
Khương Thu Mộc chuyển chủ đề câu chuyện: “Tớ có một tin tốt này, có muốn nghe không?”
“Nói.”
“Chẳng phải cậu đưa “Nghiên Mị” và “Thiên Mị” cho Tống Mỹ Như sao? Cậu biết kết quả thế nào không? Bây giờ mới có mấy ngày thôi mà thành tích của hai công ty nhà cậu giảm mạnh, cổ phiếu cũng tụt dốc, liên tục rớt giá luôn.”
Tống Hân Nghiên trầm mặc.
Tuy vẫn hơi đau lòng nhưng cô đã có thể bình tĩnh nghe tiếp.
Chợt có ai đó gõ cửa phòng bệnh.
“Vào đi.” Tống Hân Nghiên lên tiếng.
Cửa mở ra, một người đàn ông trung niên xách theo túi công văn bước vào: “Giám đốc Tống.”
Người vừa tới không phải ai khác, chính là luật sư Triệu Bảo Lâm mà Tống Hân Nghiên vẫn dùng khi còn ở nhà họ Tống.
“Luật sư Triệu?”
Tống Hân Nghiên rất ngạc nhiên: “Có việc gì?”

Triệu Bảo Lâm là người đã giải quyết việc chung thì sẽ tuân theo nguyên tắc chung, đưa một tập tài liệu ra: “Chắc giám đốc Tống không lạ gì tập tài liệu này phải không?”
Tống Hân Nghiên nhận lấy, lật lật, là hợp đồng chuyển nhượng công ty mà Tống Quốc Dũng mang tới cho cô ký trước cổng viện dưỡng lão.
Triệu Bảo Lâm nói: “Trên hợp đồng quy định, trong thời gian bảy ngày làm việc kể từ sau khi cô ký tên, cô sẽ phải giao lại tất cả tài liệu và dự án nghiên cứu trong tay cho nhà họ Tống.

Nhưng đến tận bây giờ cô vẫn chưa giao lại, bên phía Sếp Tống đã chính thức nộp đơn khởi tố lên tòa án.”
Khương Thu Mộc nghe vậy liền nổi cơn tam bành: “Các người không biết xấu hổ nó vừa vừa thôi chứ.

Lấy hết các thứ chưa thỏa, giờ còn muốn cướp cả dự án đang tiến hành trong tay Hân Nghiên.

Làm người đi chứ! Hân Nghiên đã tách khỏi hộ khẩu rồi, bọn họ còn muốn như thế nào?”
“Đầu Gỗ.”
Tống Hân Nghiên ngăn Khương Thu Mộc lại, bình tĩnh vứt hợp đồng sang một bên: “Ông ta muốn kiện thì cứ để ông ta kiện.

Tôi chưa từng đồng ý với cái yêu cầu vô lý như thế, cũng không ngại đối chất với bọn họ trước tòa.

Bọn họ muốn ra tòa, tôi tiếp tới cùng.”
Dù sao cũng là cô chủ nhỏ của mình nhiều năm, Triệu Bảo Lâm khuyên: “Giám đốc Tống, cô đừng cứng đầu với Sếp Tống nữa, mềm mỏng với ông ấy một lần đi, đưa đồ cho ông ấy thì cô cũng chẳng thiệt chỗ nào cả.


Bản hợp đồng này giấy trắng mực đen, đúng là cô ký, không có bất cứ vấn đề gì.

Nếu thực sự ra tòa, cô không có cơ hội thắng đâu.

Bản sao hợp đồng ở chỗ tôi, cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi.”
Sau khi Triệu Bảo Lâm đi, Khương Thu Mộc tức giận cầm bản hợp đồng ném lên cửa.
“Đầu Gỗ, nhặt giúp tớ bản hợp đồng lại đây.”
Tống Hân Nghiên nhớ tới lời nhắc nhở của Hoắc Tấn Trung ở quán lẩu, trong lòng dấy lên sự nghi ngờ.
Khương Thu Mộc nhặt bản hợp đồng về, đưa cho cô, nói với vẻ lo lắng: “Trời ạ, bản hợp đồng này thật sự có vấn đề ư?”
Vừa nãy Tống Hân Nghiên mới chỉ xem qua, vẫn chưa xem kỹ.
Lúc này mới lật từng tờ một, thầm kinh hãi.
Hợp đồng thì vẫn là bản hợp đồng này, nhưng đúng như Hoắc Tấn Trung nói, ở giữa có hai trang bị thay thế.
Bàn tay cầm hợp đồng của Tống Hân Nghiên không nhịn được mà run lên.
Lòng Khương Thu Mộc trĩu xuống: “Có vấn đề thật à?”
Tống Hân Nghiên rầu rĩ nghiến răng nghiến lợi: “Là do tớ quá sơ suất, sau khi tớ ký tên, bọn họ cầm về thay đổi nội dung ở hai trang giữa sau đó mới ký tên đóng dấu.

Lúc đó tớ nên để bọn họ ký tên đóng dấu trước!”
“Bà mẹ nó! Bọn họ có còn là người không? Hổ dữ còn không ăn thịt con, ba mẹ cậu đúng là còn không bằng súc sinh!”

“Cái gì mà không bằng súc sinh?” Tưởng Tử Hàn đẩy cửa bước vào, hỏi Khương Thu Mộc đang giận dữ chửi to.
Tống Hân Nghiên còn chưa kịp ngăn thì Khương Thu Mộc đã nhanh mồm nhanh miệng nói toẹt hết mọi chuyện ra, không chút giấu diếm.
“Ba của Hân Nghiên đúng là không phải người, ép cô ấy giao công ty ra còn đã đành, vậy mà còn bẫy cô ấy, thay đổi hợp đồng mà cô ấy đã ký tên, để cô ấy phải giao lại tất cả tài liệu cơ mật và các dự án cho lão ấy.

Không đưa thì sẽ khởi kiện.”
Khương Thu Mộc nhớ tới thân phận có lẽ rất trâu bò của Tưởng Tử Hàn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tràn đầy sự lấy lòng.
“Anh Tưởng, anh là chồng của Hân Nghiên, không thể cứ nhìn vợ mình bị người ta bắt nạt như thế được! Tuy rằng sự nghiệp của anh rất thành công, chắc cũng chướng mắt Hân Nghiên kiếm ba cọc ba đồng, nhưng tục ngữ nói rất chuẩn, phụ nữ vì sự nghiệp là có sức hút nhất.

Sự nghiệp chính là lẽ sống của Hân Nghiên, không thể để người khác bóp cổ, ép buộc cô ấy như vậy được.

Chắc anh cũng sẽ không đứng nhìn cô ấy chịu uất ức phải không? Thế chẳng phải như tát vào mặt anh sao! Thế nên, anh nhất định phải xả giận cho Hân Nghiên!”
Tưởng Tử Hàn liếc cô gái nhỏ từ đầu đến cuối vẫn luôn giả làm chim cút, hỏi Khương Thu Mộc: “Thế cô Khương nghĩ nên làm thế nào?”
Khương Thu Mộc cười đầy nịnh nọt: “Hầy, tôi chỉ là một cô gái chưa trải sự đời, đâu có hiểu mấy chuyện đánh đánh giết giết trên thương trường.

Anh Tưởng, anh là người lõi đời, mấy màn gió tanh mưa máu đâu làm khó được anh? Cái cô Hân Nghiên này ngoan cố ngốc nghếch lắm, anh xem, chỉ cần làm chỗ dựa cho cô ấy là được.”
Nếu anh ta thực sự là người của nhà họ Tưởng ở thủ đô, tùy tiện đánh tiếng một cái cũng có thể xoay chuyển trời đất ở Hải Thành này.
Nhà họ Tống là cái lông!
“Ồ?”
Tưởng Tử Hàn nhìn về phía Tống Hân Nghiên đầy hứng thú: “Cô cũng nghĩ vậy sao?”
Tống Hân Nghiên tức giận trừng mắt với cô bạn thân.
Khương Thu Mộc coi như không thấy, những gì cần nói cô ấy đã nói xong rồi, bây giờ nên xử lý như thế nào là chuyện của hai vợ chồng nhà họ.

Cô ấy giả vờ liếc nhìn đồng hồ: “Ôi chao, tôi có có cuộc hẹn, sắp muộn giờ mất rồi, đi trước nhé.

Anh Tưởng, giao lại chị Tưởng nhà anh cho anh đấy.”
Nói xong liền chuồn lẹ như bôi mỡ lên chân.
Tống Hân Nghiên nghiến răng, con ranh chết tiệt kia!
Tưởng Tử Hàn rút bản hợp đồng trong tay Tống Hân Nghiên ra, lật lật, châm chọc không thương tiếc: “Đúng là ngu hết đường cứu chữa, lúc trước cô có thể duy trì được công ty, số cô đỏ phết nhỉ?”
Tống Hân Nghiên ỉu xìu biện bạch: “Lúc trước tôi toàn làm bên A, ai dám giở mấy trò mờ ám này trước mặt tôi? Hơn nữa, bọn tôi làm kinh doanh hợp pháp, ai rảnh mà đi làm mấy hành vi phạm pháp này?”
Tưởng Tử Hàn nhìn cô bằng ánh mắt “hết thuốc chữa”, gọi điện cho luật sư.
Chính là luật sư Lưu mà lúc trước anh từng đưa số điện thoại của người này cho Tống Hân Nghiên.
Luật sư Lưu tới rất nhanh, cung kính đứng trước giường bệnh của Tống Hân Nghiên: “Xin chào mợ chủ, tôi là Lưu Quang Minh, rất hân hạnh được gặp cô.”
Lưu Quang Minh?
Tống Hân Nghiên khiếp sợ, không ngờ anh ta chính là luật sư có tiếng chuyên xử lý án kiện về thương mại ở thủ đô.
Những vụ kiện qua tay anh ta, gần như không thua bao giờ.

Những người muốn anh ta nhận đơn kiện không những phải có tiền mà còn phải có quyền mới được.
Nhưng bây giờ, người này lại bị Tưởng Tử Hàn gọi là tới bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tống Hân Nghiên liếc về phía Tưởng Tử Hàn.

Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ đúng là người nhà họ Tưởng - gia tộc tài phiệt đứng đầu thủ đô sao?.