Ê, Tạo CP Với Ai Không?

Chương 12



Tới rồi. Phác Xán Liệt liếc thấy Biên Bá Hiền đang càng ngày càng gần mình. Và rồi ——– đi ngang qua không thèm nhìn mình lấy một cái.

“Biên Bá Hiền, không chào tôi à?”

Biên Bá Hiền giả bộ điềm tĩnh kiên cường khi nghe những lời này bèn máy móc quay sang, “Chúng ta….. hết là bạn rồi.”

Người ngồi trên sofa quả thực không lường trước câu trả lời này, bóp chặt điện thoại, ngữ điệu đã nhuốm phần tức giận: “Cậu tưởng tôi thèm? Tôi là tiền bối của cậu, chẳng lẽ cậu không nên chào tôi?”

“Chào… tiền bối Xán Liệt…” Giọng Biên Bá Hiền cũng run rẩy theo.

Phác Xán Liệt nhìn chòng chọc cậu: “Tại sao nhuộm màu giống tôi?”

“Em… em vừa tới thì thấy mấy chị đang chuẩn bị màu này, em không biết là của anh.”

Nghe được đáp án, tông giọng Phác Xán Liệt bất giác nâng cao: “Ý cậu là vốn dĩ không muốn làm giống tôi? Cậu muốn giống người khác?”

Biên Bá Hiền không biết tại sao hắn thình lình nổi cáu, chỉ có thể lẩm bẩm: “Em chỉ thấy đẹp thôi… nhưng trước khi bộ phim ghi hình em sẽ nhuộm lại.”

Nghe thấy chữ “bộ phim”, Phác Xán Liệt càng tức hơn, vơ lấy đồ của mình đứng dậy rời đi, để lại cho Biên Bá Hiền mỗi cái bóng lưng, “Tốt nhất là vậy.”

Biên Bá Hiền nhìn hắn rời đi, oan ức mở miệng: “Đụng màu thôi mà, làm gì dữ thế, có cần ghét em như vậy không……”

Nắng chiều tháng năm nhuộm vàng chân trời, ánh sáng nhu hòa tỏa khắp nhân gian.

Phác Xán Liệt ngồi ở ghế lái, nện mạnh vào vô-lăng, còi xe liền phát ra tiếng kêu chói tai.

Sao ban nãy mình lại tức giận chứ. Phác Xán Liệt bực bội vò rối tóc.

Nhất định là vì Biên Bá Hiền nhuộm màu giống mình, nhất định là vậy. Chung quy cậu ta từng nói xấu Hà Yên, mình ghét cậu ta lắm mà.

…… Đúng, nhất định là vậy.

Sắc trời tối dần, trăng treo đỉnh đầu. Ánh trăng sáng tỏ quan sát hết thảy những điều lừa mình dối người dưới nhân gian.

***

Biên Bá Hiền cơm nước xong, dựa vào ghế sofa thỏa mãn ợ một cái. Chậm rãi móc điện thoại ra, phát hiện mình và Phác Xán Liệt lại cùng lên hot search.

Mở ra xem, là bức ảnh hai người đang nói chuyện ở cửa tiệm salon bị người ta đăng lên mạng.

Rõ ràng trong thực tế là bầu không khí đối chọi gay gắt, nhưng ở trong mắt người đăng hình lại trở thành “Cùng nhuộm màu đôi, show ân ái trắng trợn”.

Biên Bá Hiền khóa màn hình úp di động xuống, mệt mỏi nằm trên ghế.

Lần nào cũng thế, mãi mãi dính với tên của Phác Xán Liệt mới leo lên nổi hot search.

Biên Bá Hiền cảm thấy kiệt sức, có phần khó chịu, tới bao giờ mới không xuất hiện chung với cái tên đó đây?

***

“Cảm ơn thầy! Thầy vất vả rồi, tạm biệt!” Biên Bá Hiền tập nhảy xong tiễn giáo viên đi, ngồi phịch xuống sàn uống nước.

Sau một hồi nghỉ ngơi bèn cầm lấy đồ đạc đi ra ngoài. Sắp đến giờ hẹn với Chung Nhân rồi, phải ra cổng chờ thôi.

Ngay lúc này Phác Xán Liệt đang chuẩn bị tới công ty trao đổi về chuyện album solo mới của mình thì trông thấy xe của Kim Chung Nhân đậu ở cửa.

“Cộc cộc.” Phác Xán Liệt cong hai đốt ngón tay gõ kính xe, đợi cửa sổ hạ xuống bèn thắc mắc hỏi: “Công ty cho cậu nghỉ ngơi một tháng mà, tới đây chi?”

“Em tới đón anh Bá Hiền á.”

Vừa khéo Biên Bá Hiền bắt gặp một màn này, căng thẳng nuốt nước bọt, giả vờ vô tư tiến tới mở cửa ghế lái phụ ngồi vào.

Phác Xán Liệt lại lần nữa bị quăng cục lơ liền kỳ quái cất tiếng: “Tứ chi cậu thiếu à? Không biết tự đi học lái xe đi? Tay chân không ổn còn làm thần tượng chi? Vả lại người đưa đón cậu có phải tự nguyện đâu, sao cứ làm như lẽ đương nhiên thế nhỉ?”

Biên Bá Hiền găm sâu móng tay vào da thịt, bạo dạn nhìn Phác Xán Liệt đăm đăm, “Lẽ nào trước đây tiền bối Xán Liệt tới đón em cũng phiền lắm sao?”

Phác Xán Liệt thoáng kinh ngạc nhưng vẫn mạnh miệng: “… Ờ, rất phiền, mỗi ngày tới đón cậu thật sự rất phiền, cho nên mau đi học lái xe đi.”

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt từ từ đỏ lên, nỗi oan ức tích lũy từ chiều hôm qua bắt đầu bộc phát toàn bộ, “Em không học! Em chỉ thích người khác đưa đón thôi! Anh quản được em à! Chung Nhân, đi.”

“Dạ dạ.” Kim Chung Nhân ở bên cạnh không rõ tình hình, bất ngờ nghe thấy đích danh lập tức hoàn hồn, đạp ga vọt đi. Để lại Phác Xán Liệt hít mùi khói xe mà nghiến răng ken két.

“Ừm, anh Bá Hiền cãi lộn với anh Xán Liệt thật đúng không…” Kim Chung Nhân nhìn Biên Bá Hiền đang cúi đầu, dè dặt mở miệng.

“Chung Nhân, anh mệt lắm, để anh nghỉ ngơi chút.”

“Haiz…”

Một tháng tiếp theo, mỗi ngày Biên Bá Hiền đều đúng giờ đến công ty luyện tập, đúng giờ về nhà, hai điểm một đường. Ngày ngày mệt lả nhưng rất phong phú. Vả lại…… không gặp Phác Xán Liệt nữa.

Bản bán trước của tạp chí được tung vào ngày mai, Biên Bá Hiền mới tắm xong vừa lau tóc vừa lướt điện thoại chia sẻ tin tạp chí chính thức, rồi xem phản ứng của người hâm mộ.

Từ sau khi bức ảnh phòng tắm kia được công khai, nhiệt huyết tậu goods của fan dâng cao chưa từng thấy. Ngay cả bản thân cậu coi đến tấm hình cũng thấy mắc cỡ, bị xem như tư liệu sống để viết thành đủ loại fanfic bậy bạ. Biên Bá Hiền đỏ mặt, hấp tấp nhấn tắt điện thoại.

Thời gian bán trước là mười giờ sáng đến bốn giờ chiều, bắt đầu từ buổi sáng Biên Bá Hiền đã miệt mài ở phòng tập nên chưa đi tìm hiểu tình hình tiêu thụ.

Đương lúc chuẩn bị xách đồ rời đi, Lý Túc hớn hở tới chặn cậu.

Dọc đường lắng nghe gã phấn khởi bàn luận về lượng tiêu thụ cao bao nhiêu, phá kỷ lục gì, Biên Bá Hiền mới biết tạp chí bán tốt nhường nào.

Đẩy cửa phòng họp, thứ cậu trông thấy đầu tiên là Phác Xán Liệt ngồi bắt chéo chân xem di động.

Lâu không gặp, người này vẫn…… đẹp như thế.

Đang ngây ngẩn, chợt thấy người nọ ngẩng mái đầu hồng hồng lên, đối mắt với mình.

Biên Bá Hiền lúng túng ho khan, vệt đỏ hây hây cấp tốc leo lên vành tai, bèn kéo ghế một bên ra ngồi xuống.

Phác đại minh tinh biểu thị hết sức hài lòng khi nhìn thấy bạn fan Biên. Cảm giác bực dọc vốn có nhất thời biến mất bặt vô âm tín.

Nội dung họp hành cũng rất đơn giản, trước tiên là tuyên dương nỗ lực của hai người, sau đó đề tài từ từ dẫn tới bộ phim mới của Biên Bá Hiền và Kim Chung Nhân.

“Bá Hiền à, chắc là ngày mai cần cậu đăng Weibo, thông báo tin đóng phim với Chung Nhân.”

“Em biết ạ.” Biên Bá Hiền khéo léo gật đầu.

“Có lẽ Xán Liệt cũng phải đăng bài bày tỏ mong đợi gì gì đó.” Lý Túc quay đầu nói với Phác Xán Liệt.

“Em không…” Chẳng rõ làm sao, Phác Xán Liệt cực kỳ bài xích chuyện liên quan đến phim ảnh, giống như thứ vốn thuộc về mình lại bị kẻ khác cướp đi vậy. Sắc mặt mới tốt hơn bỗng lạnh xuống ngay tức khắc, cuối cùng bổ sung một câu: “Em không đăng được.”

“Các cậu là bạn mà, PR thôi. Huống chi cũng là để CP của Bá Hiền và Chung Nhân sớm được mọi người biết đến mà.”

“Mắc gì!” Phác Xán Liệt đứng phắt dậy đập bàn, trong mắt ngập tràn cơn thịnh nộ. Mắc gì tôi phải đi PR cho Biên Bá Hiền… với người khác.

Đi kèm với tiếng vang lớn, trong căn phòng cũng dày đặc sự lúng túng.

“Không cần… Không sao đâu.” Nhằm hóa giải bầu không khí căng thẳng, vẫn là Biên Bá Hiền mở lời trước.

“Hừ.” Quản lý phùng mang trợn mắt mang toàn bộ nhân viên rời đi.

“Quay phim với Kim Chung Nhân vui lắm nhỉ.”

“Cái gì?” Biên Bá Hiền định ra ngoài thì nghe nói vậy, cau mày nhìn chằm chằm người đang nói chuyện.

“Rõ ràng là nhờ tôi nên mọi người mới biết cậu! Biên Bá Hiền! Không có tôi thì cậu chẳng là ai! Giờ thì sao? Mọi người biết cậu rồi, cậu dùng tôi xong là vứt à?”

Biên Bá Hiền nhìn hắn chòng chọc với ánh mắt khó tin.

Xán Liệt mà mình thích nhất, một người lương thiện như vậy, sao có thể…… thốt ra những lời này.

Phác Xán Liệt bị cậu làm cho mất tự nhiên, nhưng vẫn cất tiếng: “Lợi dụng tôi xong rồi? Muốn đi lợi dụng Kim Chung Nhân? Không có đàn ông giúp thì cậu không sống nổi phải không!”

Phác Xán Liệt cảm thấy đầu óc mình đã ngu muội bởi một loại tức giận vô danh. Hắn vừa nghĩ tới Biên Bá Hiền sắp diễn những phân cảnh dính dính xà nẹo cùng Kim Chung Nhân là không thể kiềm chế được câu chữ tổn thương người ta. Rõ ràng… người đóng phim với Biên Bá Hiền phải là mình.

Biên Bá Hiền siết balo, gắng sức hít mũi, lớn tiếng nói: “Em chưa bao giờ muốn ỷ vào ai! Xin lỗi rất nhiều vì tiêu tốn fame của tiền bối! Sau này em sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với tiền bối nữa!”

Y hệt bị bóp cổ, đường hô hấp của Biên Bá Hiền chẳng hề thông thuận. Cảm nhận được nước mắt sắp trào ra, cậu bèn chạy thẳng đi không thèm ngoảnh đầu lại.

Xán Liệt của mình, sao lại là người như vậy, sao có thể…… đối xử với mình như vậy.

Phác Xán Liệt đứng một mình trong phòng họp thở hồng hộc, tầm mắt dán vào bóng lưng xa dần của Biên Bá Hiền.

Cậu ấy nói… sau này chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ nào nữa. Phác Xán Liệt siết áo, cảm thấy tim nhoi nhói.

“Cốc cốc.” Nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn phục hồi tinh thần, cố gắng sửa nét mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười, chào hỏi người vừa tới.

“Chị Yên.”

“Tôi vào được không?” Mặc dù là câu hỏi nhưng cô đã tiến đến trước mặt Phác Xán Liệt, “Xin lỗi, tôi nghe thấy hết rồi.”

“…” Hắn im lặng, chỉ cúi đầu.

“Xán Liệt, cậu thích Bá Hiền đúng không?”

“Em không thích!” Hai mắt Phác Xán Liệt đỏ au, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hà Yên. Tựa hồ cảm thấy giọng mình hơi cáu, lại cúi gằm mở miệng: “Xin lỗi.”

“Không sao, cậu không cần xin lỗi tôi.”

“……” Phác Xán Liệt lại trầm mặc.

“Thế Xán Liệt nghĩ xem, cậu có thích tôi không?”