Phương Phùng Chí dựa vào trong ngực Mẫn Trì thở dốc, cây dương v*t thô to đang cắm trong thân thể cậu như được khắc ở trong cơ thể, đem những nơi chưa từng bị khai phá ở bên trong mở ra, toàn bộ không hề có chút nể tình mà thăm hỏi ở trong. Thịt mềm khô khốc cố gắng bao bọc lấy nó, giống như muốn giữ nó lại, nhưng trên thực tế, chỗ đó như đã bị đâm thủng, thịt mềm mại bên trong cảm thấy đau, muốn xin cho thứ đang tàn bạo nó tha cho.
Thứ tàn bạo kia cảm nhận được sự đầu hàng, nhưng lại không hề thương hại, ngược lại, thân thể này mang đến cho hắn thứ khoái cảm sung sướng đến tê dại cả da đầu, muốn đâm vào rút ra càng thô bạo hơn nữa, đem vị trí ở trong đó nhào nặn thành bộ dạng thuộc về hình dáng của chính mình. Nhưng lý trí trong đầu Mẫn Trì vẫn còn căng chặt.
Nếu như lưu lại trên cơ thể Phương Pùng Chí lưu lại giấu vết không thể phát hủy thuộc về chính hắn, vậy thì tội của hắn vĩnh viện không thể ân xá. Giống như một kẻ ăn trộm của nhà người ta, trộm đi đồ đã đủ đê tiện rồi, đã vậy còn diễu võ dương oai lưu lại dấu vết của chính mình, chẳng thèm coi mình là người ngoài gì cả.
Mẫn Trì rũ mắt xuống, nới lỏng hai tay đang nắm chặt lấy Phương Phùng Chí, chậm chạp chẳng có bước tiếp theo. Ngửi căn phòng toàn bộ đều là pheromone mùi cam cúc của Omega, Mẫn Trì cảm thấy máu huyết của mình lưu thông càng lúc càng nhanh. Trong khoảng thời gian này số lần mà hắn đến viện nghiên cứu đã tăng vọt từ một tuần một lần biến thành mỗi ngày, mặc dù là vậy, căn bản không thể nào đảm bảo dưới tình huống thế này hắn vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo.
Hắn có thể cảm nhận được pheromone của chính mình giờ phút này đang tăng tiến cấp tốc.
Kết cục cuối cùng hoặc là hắn sẽ mất khống chế rồi lại lần nữa tạo nên một vết đánh dấu tạm thời, hoặc là hắn sẽ đâm đến khoang sinh sản của Phương Phùng Chí, biến cậu trở thành Omega của hắn.
Hắn cảm thấy khả năng thứ hai rất lớn.
Nhìn Omega xụi lơ trong ngực mình, hai má đỏ ửng, mở miệng thở dốc. Chính hắn không thể khống chế được mà phóng ra pheromone mê hoặc giống cái làm cho Phương Phùng Chí nửa tỉnh nữa mê, vách thịt khô căng lúc ban đầu cũng đã chậm rãi trở nên mềm ra, chất dịch ướt át dính ướt dương v*t của Mẫn Trì. Hắn cắn chặt răng, trên mặt cũng căng chặt.
Muốn dừng lại ngay lúc này thật sự không có khả năng.
Vì thế Mẫn Trì bóp eo Phương Phùng Chí, khống chế thân thể bắt đầu mềm như bông để phun ra nuốt vào dương v*t của mình, đối với hắn mà nói, Phương Phùng Chí rất nhẹ, dường như không hề có trọng lượng, nếu có thể, hắn có thể khiến cậu làm ra bất kì động tác nào.
Nâng lên một chút, rồi lại ấn sâu xuống, Phương Phùng Chí cảm thấy tứ chi của mình đang bị dây leo rậm rập buộc chặt mọi động tác, dây bất động cậu cũng không thể động đậy, tùy ý để cho dương v*t cứng rắn của người đàn ông chọc vào nơi sâu nhất.
Tay bóp trên eo cậu càng ngày càng gấp gáp, động tác cũng càng ngày càng nhanh, cậu dường như sắp không thở nổi nữa. Đột nhiên bị nhấc lến, lại ấn mạnh xuống, cái mông ngồi xuống bị đè ép đến biến dạng. Mỗi lần ngồi đến tận gốc Phương Phùng Chí đều có một loại cảm giác muốn nôn không thể nói, cây dương v*t nóng hổi kia dường như thọc cho lục phủ ngũ tạng của cậu dịch chuyển sai vị trí, làm cậu sợ đến phát run, nhưng tràng đạo lại có một loại khoái cảm không thể nói nên lời, cậu cảm thấy cơ thể cậu đang dần dần có thể thích ứng cảm giác đau đớn lúc đầu, sau đó lại đón nhận một cảm giác khoái cảm khác thường, cảm giác này làm cậu thấy trầm mê, không muốn dừng lại.
Cậu thong thả ôm lấy eo Enigma, trong nháy mắt, thân thể đột niên bị xoay tròn, cậu bị đè lên trên giường. Người đàn ông thong thả cúi xuống hôn môi cậu, cũng không quá kịch liệt, thậm chí rất nhẹ nhàng, nhưng Phương Phùng Chí lại cảm nhận được sự cấp bách của hắn. Động tác thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, tuyến tiền liệt bị ma sát đến nóng rát, mỗi lần thọc đều thọc đến chỗ sâu nhất.
Phương Phùng Chí sung sướng đến chịu không nỗi, thân thể cậu chiếm hữu Mẫn Trì, cả người đều là vị khói thuốc súng, dương v*t cực nóng dường như mỗi một lần đều đâm đến khoang sinh sản của cậu, cậu ráo riết nắm lấy quần áo bên sườn eo của Mẫn Trì, trái tim đập thình thịch, sợ hắn xúc động một chút thì sẽ đâm vào bên trong.
Khoái cảm càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nóng bức, mỗi một vị trí thậm chí là cả lỗ chân lông cũng triệt để co lại, chuẩn bị cho sự phóng thích hoàn toàn.
"Ưm ahhhhh!!"
Cuối cùng, cả người cậu như bị điện giật run rẩy cực mạnh, dương v*t bị đè ở phía trên bụng nhỏ bắn ra một luồng tinh dịch. Cậu cuối cùng đã lên đỉnh.
Mẫn Trì đem tiếng hét chói tai khi lên đỉnh của cậu nuốt vào trong miệng, hàm răng ở trên lưỡi cậu hung hăng ma sát, động tác dưới thân không hề ngừng nghỉ, thân thể va chạm "bạch bạch" thậm chí còn muốn át đi tiếng rên rỉ của Phương Phùng Chí, Mẫn Trì thô bạo kéo dài quá trình lên đỉnh của Phương Phùng Chí, hoặc có thể nói là khiến cậu không ngừng được mà nghênh đón lần lên đỉnh tiếp theo.
Omega bị ép chảy ra nước mắt, bị chịch đến nỗi cả người mướt mồ hôi, dường như muốn sắp ngất xỉu.
Miệng cậu vẫn còn bị Mẫn Trì ngậm lấy, cậu không thể chống cự, để đầu lưỡi của người đàn ông càn quét trong miệng cậu. Chóp mùi dường như cũng cọ xát trên làn da của người đàn ông, Phương Phùng Chí rũ mắt, nhưng cái gì cũng chẳng nhìn rõ.
Chờ cho đến khi người đàn ông hoàn toàn kết thúc thì cậu đã xụi lơ, một ngón tay cũng không cử động được. Cả người hoàn toàn giãn ra, mềm nhũn nằm liệt ra trên giường. Đèn trong phòng dường như trở nên thật mờ, cậu cỉ có thể nhìn thấy bóng người trước mặt đứng lên, sau đó cái gì cũng không thấy.
Sắc mặt Mẫn Trì rất trầm, hắn rút dương v*t của mình ra, vách thịt chặt chẽ bị động tác rút ra nhanh chóng của hắn kéo ra mốt chút, rồi lại thu vào. Thật xinh đẹp, nhưng giờ phút này hắn chẳng có tâm tình mà thưởng thức. Nếu nói cảm giác răng ngứa ngáy ngày thường là ảo giác, bây giờ đã biến thành cảm giác thật, thậm chí lợi cũng ngứa, hắn nảy ra một suy nghĩ ác độc là cắn vào tuyến thể của Omega.
Lấy ra từ trong ngăn kéo hộp thuốc ức chế thường dùng, trộn cùng vài viên thuốc ngủ rồi uống vào, răng dùng sức cắn lên, thanh âm nhai thuốc liên tục xoay chuyển trong lỗ tai, dường như nhai thuốc thành bột phấn. Hương vị đắng chát trải rộng toàn bộ khoang miệng, hoàn toàn che hết mùi hương cam cúc.
Thời điểm Phương Phùng Chí mở to mắt thì đã là buổi sáng. Không biết do ngủ không ngon hay là sao, cậu dậy sớm hơn so với báo thức vài phút. Cả người bủn rủn không có sức lực, miễn cưỡng ngồi dậy mới phát hiện bên giường còn có người khác.
Hô hấp Mẫn Trì vẫn ổn định ngủ ở phía bên cạnh, dường như ngủ rất say, không hề có chút bị Phương Phùng Chí quấy rầy, tiếng thở vẫn phát ra đều đặn.
Phương Phùng Chí dừng lại, trong lòng muốn lập tức đứng dậy, nhưng thân thể lại không nhúc nhích, đôi mắt nhìn thẳng vào người đàn ông. Cậu rất ít khi có thể quan sát Mẫn Trì như vậy, bởi vì người đàn ông rất cao, những lúc nói chuyện cùng hắn đều phải ngẩng đầu, luôn cảm thấy cho người khác một cảm giác rất áp bách, cho nên mỗi lần Phương Phùng Chí cũng chỉ nhìn một cái rồi dời tầm mắt.
Bây giờ Mẫn Trì không giống với lúc bình thường, giống như rất thả lỏng, rất nhu hòa.
Cậu vẫn luôn biết Mẫn Trì lớn lên rất đẹp, không phải, không phải kiểu đẹp phi giới tính như của Phó Bách Khải, liếc mắt một cái liền cảm thấy có cảm giác, mắt dài mày rậm, sống mũi cao, lúc cau mày khiến cho người khác cảm thấy thật hung, lúc mặt không biểu cảm cũng khiến cho người ta không dám thở mạnh, chỉ có bây giờ là đỡ hơn chút, trông bình thường, không có tính công kích.
Di động một bên vang lên, Phương Phùng Chí bị hoảng sợ, giống như làm chuyện trái với lương tâm vội vàng dời mắt đi tìm di động. Nhưng một lúc lâu sau Mẫn Trì mới mở mắt dậy, nhưng ý thức vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, rất lâu sau mới động đậy ngồi dậy.
Lúc đối diện với tầm mắt của Phương Phùng Chí rõ ràng hắn bị đơ một chút, trong lòng Phương Phùng Chí giật nảy, vội vàng chuyển hướng ánh mắt, Mẫn Trì lại vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm một lúc lâu. Uống quá nhiều tuốc, hắn bình tĩnh rất lâu, mãi đến khi liếc thấy Phương Phùng Chí cúi người nhặt quần áo rơi vãi trên mặt đất khi đó mới đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Hắn như tránh nguy mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong trạng thái cứng đờ này đại não không thể cẩn thận suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ có bản năng hé miệng: "Tôi..."
Thật ra hắn cũng chưa nghĩ ra là nên nói gì, hẳn là nên làm theo lý thường mà xin lỗi.
Nhưng Phương Phùng Chí lại đột nhiên đánh gãy lời hắn: "Mẫn tiên sinh."
Cậu mặc quần áo xong đứng ở mép giường: "Chuyện đêm qua tôi nghĩ chúng ta đều có phần xúc động." Không phải do pheromone ảnh hưởng, chỉ có xúc động, vậy xúc động vì cái gì đây?
Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, nhưng bọn họ đều không thể giải thích.
Giữa bọn họ có rất nhiều thứ, đạo nghĩa, trung thành, sự xúc động của bọn họ làm cho bọn họ có thể tạm thời vượt qua mấy ngày này bọn họ tạm thời đắm chìm vào đó, đắm chìm trong dục vọng, đây là sự vi phạm rất lớn về đạo nghĩa và sự trung thành của bọn họ, bọn họ đã phản bội sự đức tin của chính mình.
Vậy sau sự tạm thời đó thì sao.
Giữa bọn họ là quan hệ gì?
Giữa bọn họ có dục vọng, thậm chí là tình cảm không thể tha thứ, bọn họ đã tiến hành một loại tình cảm ngay từ đầu đã không nên có, một tình cảm sai lầm.
Mẫn Trì quay đầu nhìn Phương Phùng Chí, người kia đã mặc đồ xong, chuẩn bị rời khỏi phòng.
"Xin lỗi." hắn vẫn mở miệng nói như vậy, giống như nếu không mở miệng nói thì không thể làm lương tâm của mình bình an.
"Không có gì." Phương Phùng Chí hít vào một hơi, thong thả nói ra, giống như giả vờ trấn định: "Tôi đã chuẩn bị ly hôn với anh ta."
Mẫn Trì dừng lại, có thứ gì đó đã bắt lấy.
Ly hôn?
Hắn nhìn thẳng vào Phương Phùng Chí.
Hẳn là sợ hắn nghĩ nhiều, hắn lại nghe Phương Phùng Chí nói thêm một câu: "Là nguyên nhân giữa tôi và anh ta, trước đó rất lâu đã có tính toán vậy rồi." Nói xong, cậu cầm đồ của chính mình, mở cửa đi ra ngoài.
Mẫn Trì ngồi trên giường một lúc lâu cũng không động đậy.
Trên thực thế, nghe được từ "ly hôn" này, hắn cũng không có phản ứng như nhữn gì Phương Phùng Chí nghĩ, lo lắng bởi vì tình cảm bên ngoài của bọn họ mà dẫn đến kết cục của cuộc hôn nhân. Đầu tiên hắn nhẹ nhàng thở ra, nghĩ, nói như vậy thì loại chuyện này sẽ không xảy ra.
Giống như vợ giám đốc Trường và chuyện với người thứ ba.
Toàn bộ buổi sáng, Mẫn Trì đều có chút thất thần. Hắn luôn muốn nghe Phương Phùng Chí nói.
Không biết vì sao, mỗi lần tưởng tượng đến hai chữ "ly hôn", trong lòng Mẫn Trì luôn có một loại xúc động không thể nói. Sau khi ly hôn, Phương Phùng Chí chỉ có một mình, cậu không còn có bất kì quan hệ nào với một ai khác nữa. Theo lý thuyết, điều này cũng chẳng liên quan gì đến hắn, không cần thiết phải vì điều này mà xúc động.
Nhưng hắn lại không thể khống chế.
Có lẽ hắn hẳn là có chút quan hệ với Phương Phùng Chí, giữa bọn họ đã từng có nhiều sự liên quan đến như vậy, không thể nói là không có chút quan hệ nào.
Đúng vậy, nếu không có sự trói buộc của đạo đức, bọn họ có lẽ nên chịu trách nhiệm với những sự rung động không chính đáng này, bọn họ có lẽ nên đến gần nhau một chút, ít nhất là giải thích rằng trước kia đã có vài lần không vì pheromone mà vẫn hôn nhau.
Nghĩ như vậy, Mẫn Trì hoàn toàn không thể chờ đợi nỗi, hán lấy di động ra điện thoại cho Phương Phùng Chí.
Phương Phùng Chí đang ở trong văn phòng chuẩn bị cho cuộc họp buổi tối, di động trong túi lại đột nhiên rung lên, gấp gáp như vậy. Cậu móc điện thoại ra nhìn thấy người điện đến thì sửng sốt, sau đó đi ra ngoài nhận điện thoại.
"Alo?"
Bên kia truyền đến âm thanh của mẹ Phó Bách Khải: "Phùng Chí..."