Earth

Chương 12: Thú vương chi tâm (1)



Luồng sáng màu đỏ tiến gần đến hổ trắng, khí tức tử vong đập thẳng vào mặt nó, da hổ có dày thế nào đi nữa đứng trước luống sáng này cũng chẳng khác gì tờ giấy mỏng.

Luồng sáng chạm vào đầu hổ, tộc độ cực kỳ chậm rãi, trước trán hổ máu tươi ngay lập tức đổ ra, rãnh sâu 1cm xuất hiện. Chỉ phút chốc nữa thôi đầu hổ sẽ bị cắt làm hai nửa, ngay lúc này hổ trắng dãy dụa mạnh mẽ.

Rắc, rắc, rắc không khí xung quanh vang lên từng tiếng như một vật hữu hình nào đó đang rạn vỡ.

Choaang âm thanh như thủy tinh vỡ, hổ trắng kịch liệt dãy dụa, phá vỡ sự kiềm tỏa của ánh sáng xanh, ánh sáng xanh rõ ràng là ánh sáng vậy mà vỡ thành từng mãnh nhỏ bay tứ tung rồi tan biến.

Hổ trắng nhảy gấp ra phía sau tránh được luồng sáng đỏ đang cắt vào đầu mình. Nó chạy ra xa một đoạn rồi vòng lại đến gần chỗ hai con robot trên không, một quầng sáng vàng xuất hiện ở bụng, quầng sáng như con sóng lan đến miệng hổ.

Hổ trắng hít sâu, thuận thế GẦM MMMM, tiếng gầm bá đạo nhưng không giống như lần trước lan tỏa ra xung quanh mà bị quầng sáng vàng ép lại, theo quầng sáng vàng thành một đường thắng bắn đến con robot đang phun luồng sáng đỏ. Tốc độ quầng sáng rất mau lẹ, cơ bản con robot trên không, không thể né tránh.

RẦM âm thanh trầm đục vang lên, con robot bị đánh vỡ. Một kích thành công, không dừng lại, một chùm quầng sáng vàng mang theo tiếng hống của hổ trắng đánh lên con robot phun ra luồng sáng xanh, số phận của nó không khác bị chấn nát.

Thấy tình huống nguy hiểm, Áo Lôi Cách, Bối Lỗ cùng các con robot còn lại bật lên quầng quang tráo bảo vệ toàn thân, lồng quang tráo này xuất phát từ áo giáp của chúng. Hai con robot kia do diễn biến quá nhanh và bất ngờ nên không kịp bật màn bảo vệ, kết quả là bị phá hủy.

Hổ trắng sau hai kích thành công, lúc này bước đi trở nên loạng choạng, có lẽ hai đòn tấn công vừa rồi đã lấy đi quá nhiều sức lực và linh lực của nó.

Nhìn từng lồng quang tráo đang lơ lửng trên không, rướn sức bắn ra chùm ánh sáng vàng nhưng hiệu quả không như ý, luồng sáng vàng đập lên quang tráo, chỉ làm cho quang tráo gợn sóng mà không gây tổn thương gì.

Hổ trắng như đã có linh trí, thấy tính huống bất ổn, ngay lập tức bỏ chạy, nó chạy về một hang núi gần đó.

-Hừ đã đánh chết thú của ta, phá hủy điện thoại của ta, robot của ta mà đòi chạy sao.

Áo Lôi Cách nhận thấy đòn tấn công mạnh nhất của hổ trắng không có tác dụng liền cùng tám con robot còn lại đuổi theo.

Bảy luồng sáng xanh từ bảy con robot bắn vào nơi hổ trắng đang chạy, hổ trắng liên tục đảo hướng để né tránh những luồng sáng này. Tuy nhiên nó đâu thể né tránh được mãi, một luống sáng xanh chiếu trúng, hổ trắng liền trở nên chậm chạp, sau đó sáu luồng sáng khác cùng chiếu tới khiến nó triệt để đứng yên duy trì tư thế đang chạy trên mặt tuyết.

Áo Lôi Cách điều khiển một con robot còn lại bắn ra luồng sáng đỏ, không giống như đợt trước luồng sáng kéo lê trên mặt đất, lần này bắn thắng vào vị trí tim của hổ trắng.

Xoẹt, từ lưng đến bụng của hổ trắng xuất hiện một lỗ hổng lớn, nơi luồng sáng đi qua, cơ nhục, xương cốt, tim hổ đã tan biến không thấy đâu.

Ánh sáng xanh ngừng chiếu, hổ trắng từ tư thế bỏ chạy, ngã xuống mặt tuyết, máu đỏ từ vết thương lan ra nhuộm đỏ tuyết trắng xung quanh, nó đã chết. Ánh nắng chiếu vào mặt nó, gió nhẹ thổi miên man qua bộ lông của nó, một vương giả của rừng rậm đã vẫn lạc.

-Khá khen cho một con súc vật, vậy mà khiến ta mất mát nhiều đến vậy.

Áo Lôi Cách bay xuống xác hổ, từ trong túi lấy ra một thiết bị giống như cán dao. Sau khi bật công tắc cán dao phun ra một dải sảng mảnh dài khoảng 15 cm. Áo Lôi Cách dùng nó cắt đi một chiếc vuốt hổ.

-Haizzzz thôi cái vuốt hổ này xem như là vật phẩm bổ sung vào bộ sưu tập của ta cũng đáng.

Áo Lôi Cách cầm vuốt hổ, lấy từ trong túi ra một sợi râu hổ, ngắm nghía hai thứ, nhìn về phía Bối Lỗ hỏi:

Bối Lỗ ngươi xem hai vật này dùng làm đồ trang trí có phải là tuyệt phẩm không.

Còn chưa đợi Bối Lỗ trả lời, một luồng gió mạnh từ ngọn núi gần đó thổi vào người Áo Lôi Cách. Chỉ thấy trước mắt là một mảng đỏ ngòm. Một phút thất thần đi qua, Áo Lôi Cách sau lớp quang tráo nhận ra tình huống của mình, đang ở trong miệng một con mãng xà.

Hóa ra, khi hổ trắng bỏ chạy về phía ngọn núi, vô tình lại chạy đến nơi mãng xà đang nằm rình rập nhòm người Hoàng Mộc, thấy Áo Lôi Cách trong tầm ngắm của nó, mãng xà không ngần ngại mà một táp vồ lấy Áo Lôi cách.

May mắn cho Áo Lôi Cách là chưa tắt quang tráo bảo vệ toàn thân, bởi vậy tình huống bây giờ là một hình cầu màu vàng đang bị mãng xà cắn lấy.

Sức bảo vệ của quang tráo rất mạnh mẽ, đòn tấn công của hổ trắng lúc trước đã chứng minh, tuy nhiên đây là miệng rắn, là nơi tấn công mạnh nhất của mãng xà, là lực lượng huyết nhục cường đại nhất của nó. Mãng xà cắn mạnh, quang tráo đang bền vững bỗng xuất hiện những vết lách tách vụn vỡ.

Áo Lôi Cách cuống cuồng hô: Bối Lỗ cứu ta.

-Hừ chỉ một con súc vật đã kêu ta cứu sao

Nói thì nói vậy nhưng Bối Lỗ cũng hết sức kinh ngạc trước tình hình quang tráo của Áo Lôi Cách, phải biết lớp quang tráo này đại bác của nhân loại bắn không thủng, vậy mà.... Không dám chậm trễ Bối Lỗ bay đến chỗ miệng rắn. Hai tay có thiết bị đặc thù xuyên qua màn quang tráo của Áo Lôi Cách, vận sức mạnh kéo Áo Lôi Cách ra.

Áo Lôi Cách chỉ là một tri thức giả của tộc Octopieus còn Bối Lỗ là chuyện khác, đây là một chiến sĩ hàng thật của tộc Octopieus, không những sức lực lớn hơn hẳn mà trên người còn được trang bị nhiều thiết bị, vũ khí để hỗ trợ chiến đấu.

Sức lực lớn, kèm theo thiết bị đẩy ở cánh tay Bối Lỗ mạnh mẽ kéo Áo Lôi Cách ra khỏi miệng rắn.

Bụp, quang tráo của Áo Lỗi Cách bị mãng xà cắn vỡ, vừa lúc được Bối Lỗ kéo ra, cứu một mạng ngàn cân treo sợi tóc cho Áo Lối Cách, tuy nhiên một bên vai và hai xúc tu đang cầm vuôt hổ và râu hổ đã bị mãng xà cắn đứt rơi vào miệng rắn.