Rồi Huệ Lan đứng lên chạy ra ngoài. An Diệp đứng trong bếp, nước trong nồi sôi tràn ra bên ngoài, chị Lan chạy tới tắt bếp kịp thời.
- Xin lỗi chị, em bận cho bé ăn nên quên nồi canh.
An Diệp tức giận bởi sự phiền nhiễu lặp đi lặp lại của Huệ Lan, bà phản ứng cáu kỉnh, chỉ tay vào nồi canh trên bếp.
- Tràn hết ra ngoài rồi kìa! Mốt cho con nhỏ ăn uống đồ xong đi rồi hẳn ra đây lo bữa tối!
Chị Lan cúi đầu nhận lỗi.
- Dạ em biết rồi, xin lỗi chị Diệp.
Phương Điền bên ngoài đi vào nói với An Diệp:
- Anh ra ngoài một chút, khỏi đợi cơm!
Bà quay ra sau nhìn chồng.
- Em biết rồi.
Phương Điền mặc áo khoác lên rời khỏi bếp. Nói xong bà Diệp quay lại nhìn Huệ Lan với ánh mắt chán ghét.
- Dọn sạch sẽ chổ đó đi!
......o0o......
Ngồi đợi nãy giờ vẫn không thấy bảo mẫu quay lại, con bé nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở khay thức ăn dặm trên bàn phía trước giường.
- Neh... Nèh...
Con bé nằm xuống giường bên quẫy đạp, lăn lộn đòi ăn.
Lúc này vợ chồng Lâm Dao cũng vừa tan làm trở về nhà, bà Diệp từ trong bếp cầm đĩa dưa hấu bước ra vừa hay thấy họ. Lâm Dao cúi đầu chào:
- Thưa mẹ con mới về.
An Diệp gật đầu.
- Ừ, về sớm vậy?
Lâm Dao không đáp lại, đi trước vào phòng để lại Phương Viên một mình, bà Diệp nhìn theo con dâu, trong lòng đặt ra nghi vấn.
Phương Viên đi đến gần, ân cần hỏi thăm:
- Lưng mẹ còn đau không?
Bà bật cười hòa nhã.
- Mẹ đỡ rồi, Lâm Dao nó bị sao vậy? Đừng nói với mẹ là hai đứa cãi nhau đó nha?
Phương Viên cúi đầu cười nhạt, dáng bộ, âm thanh nghe bạc bẽo.
- Ngày nào chẳng vậy hả mẹ.
Thay vì động viên để hai người làm lành, An Diệp còn thỏ thẻ xúi giục:
- Đúng rồi đó! Đàn ông là phải vậy, phải ra oai một chút để người ta nhìn vào còn biết mình là trụ cột, đừng có suốt ngày để vợ đè đầu cưỡi cổ, có gì không thuận mắt là bật lại cho mẹ!
Phương Viên nhoẻn miệng cười.
- Thật ra... Cô ấy là người giận con trước, chứ không phải con giận cô ấy đâu!
Nụ cười trên môi bà tắt lịm, đánh yêu vào bắp tay con trai.
- Thằng này! Suốt ngày cứ để vợ trèo đầu cỡi cổ.
Anh xoa đầu cười trừ, bà chỉ tay vào đĩa trái cây, trước sau như một, sủng ái anh như một đứa trẻ hỏi:
- Con ăn trái cây không? Dưa ngọt lắm, còn nhiều nước nữa.
Phương Viên xua tay, kêu bà ấy ăn trước, anh phải vào phòng tắm cái đã.
- Ừ, tắm đi rồi xuống ăn cơm, nay mẹ nấu toàn mấy món hai đứa thích thôi!
......o0o......
Sau một hồi lật qua, đạp lại, Phương Nguyệt đạp luôn cả chiếc gối chặn xuống đất. Con bé vẫn tiếp tục lật và rồi cuối cùng ngã xuống sàn nhà, bật khóc.
- Oa oa... Oa oa...
Phương Viên đi tới phòng, đúng lúc Lâm Dao bên trong đi ra, cô bỏ quên tài liệu bên ngoài xe định ra lấy, vừa mở cửa đã nghe tiếng khóc của con, bốn mắt nhìn nhau, họ linh cảm có chuyện không lành, hai người đồng thanh cùng lúc:
- Phương Nguyệt?
Không ai bảo ai, lập tức chạy bạc mạng đến phòng con gái, thót tim cảnh con gái bị ngã xuống giường, Phương Viên như ngừng thở khi thấy con nằm dưới đất, con bé vẫn còn tỉnh táo, nước mắt chảy đầy mặt, miệng cứ bật khóc:
- Oa... oa... Oa...
- Phương Nguyệt?
Anh lao ngay về phía con gái, ôm con bế lên giường. May mắn là dưới sàn có lót thảm, Phương Viên cẩn thận kiểm tra tay chân, khắp cơ thể vẫn cử động bình thường, con bé chỉ đang sợ hãi mà thôi.
- Ouin... Ouin...
Toàn bộ cơ thể của Phương Nguyệt căng cứng và không có gì có vẻ diễn ra bình thường. Phương Viên ôm lấy con gái thật nhẹ nhàng để vỗ về, trấn tĩnh, âu yếm để con bình tĩnh lại.
- Con gái ngoan của ba ngoan đừng khóc! Ba thương nhiều mà.
Lâm Dao xót xa nhìn con gái, cú ngã làm trán con bé sẽ nổi một cục u to tướng. Cô tức giận nhìn ra cửa hét to gọi tên Huệ Lan:
- Chị Lan đâu rồi? Chị Lan!
Sau khi con bé ổn, Phương Viên đặt bé trở lại chỗ ngủ và tiếp tục kiểm tra những tổn thương có thể xuất hiện trên cơ thể con sau khi ngã từ trên giường xuống đất.
- Nằm xuống để ba kiểm tra xem có bị gì không! Ngoan đừng khóc nữa nha!
Huệ Lan và An Diệp từ ngoài vội vã chạy vào.
- Chuyện gì vậy?
Nhìn thấy Huệ Lan là tức đến nổi không thể kiềm chế được, liền nặng lời mắng:
- Chị trông con nhỏ kiểu gì mà để nó té vậy hả?
An Diệp ngạc nhiên một cách tức giận.
- Cái gì? Phương Nguyệt bị té hả?
Huệ Lan sửng sốt nhìn sang Phương Nguyệt, Phương Viên nhăn mặt bật lưỡi, đắng lòng nhìn vết thương trên trán con gái.
- Chậc, chậc, bầm tím hết trơn rồi nè!
Bà Diệp bước qua giường an ủi, xoa dịu cháu nội.
- Đâu để bà coi nào Phương Nguyệt!
Hôm nay tâm trạng Phương Viên không được tốt, sáng đến cuộc họp khách hàng, khách hàng đưa ra một số yêu cầu ngoài hợp đồng, nhẫn nhịn không được trực tiếp chọc khách hàng tức giận.
Sau chuyện đó, khách hàng trực tiếp đem sự việc này báo cho cấp trên anh, chính là Lâm Dao, phản ánh năng lực của anh không được, dự án cũng xém chút vì anh mà thất bại. Lâm Dao mắng anh ấy một trận, thực ra trình độ chuyện nghiệp của Phương Viên rất mạnh, nhưng trong công việc và cuộc sống, không phải nỗ lực bao nhiêu thì có thể thực hiện được.
Giờ còn gặp phải chuyện của con gái, bao nhiêu ức chế trong người phút chốc bộc phát. Phương Viên la hét, trở nên mất kiểm soát với lời nói, nói to và có thể ở âm vực cao hơn:
- Chị làm cái gì mà để con nhỏ té từ trên giường xuống như vậy? Chị có biết trẻ con té từ trên giường xuống nguy hiểm thế nào không? Nhẹ thì gãi xương trật khớp, bị thương ngoài da, nặng hơn có thể gây tử vong đó biết không hả?
Vì sơ suất của mình, đáng lẽ khi đi ra ngoài nên để Phương Nguyệt trở lại vào nôi, con bé té do Huệ Lan mà ra, chị không trốn tránh trách nhiệm, cũng rất hối hận vì hành động nông nổi nên đã cúi đầu xám hối:
- Xin lỗi, xin lỗi.
Lâm Dao trừng mắt nhìn chị Lan.
- Xin lỗi là được hả? Cũng may con bé không có mệnh hệ gì, nếu không tôi sẽ giết chị đó!
An Diệp cực kỳ tức giận, chửi thêm:
- Con người cô làm việc không có trách nhiệm, cái tâm bị chó tha rồi hả? Cô làm bảo mẫu mà không lo giữ trẻ, đi đâu vậy?
Đáng lẽ Huệ Lan sẽ im đến cuối cùng, nhưng vì An Diệp đâm chọt vào nên cô ấy mới oan ức lên tiếng:
- Chị nói như vậy nghe được hả? Nếu không phải chị gọi tôi có bỏ con bé chạy ra không?
Bà Diệp mỉa mai, coi thường:
- Nấu canh mà không trông chừng đó là lỗi của ai? Cô lớn giọng cái gì chứ?
Người có thể biến sai thành đúng chỉ có thể là An Diệp thôi.
- Chị có ở đó mà? Tắt dùm một cái không được, nhất quyết phải gọi em ra, đây là lỗi của chị!
An Diệp sỉ nhục, chê bai theo cách xúc phạm, gây tổn thương hơn là giải quyết vấn đề.
- Ai có biết cô đặt con bé ngay giường luôn, nếu tôi biết cô ẩu tả như vậy làm gì kêu chứ?
Huệ Lan phản đối, gia tăng những bất đồng:
- Chăm trẻ con làm gì không có lúc nọ lúc kia! Đây cũng là tai nạn không may xảy ra, em rút kinh nghiệm, tìm cách để bảo vệ tốt cho nó hơn, chị có cần nói nặng như vậy không?
Bà tranh chấp, không đồng ý với những gì bảo mẫu nói làm xung đột trở nên căng thẳng:
- Nó là cháu tôi, đương nhiên tôi phải sót rồi!
- Được rồi!
Lâm Dao đột nhiên hét lớn, làm họ phân tâm không còn cãi nhau nữa. Cô cúi người, lấy ra trong túi xách một số tiền, đưa qua cho Huệ Lan.
- Tiền lương tháng này chị giữ đi! Mai không cần tới nữa!
Huệ Lan bực dọc, ấm ức giật lấy số tiền trên tay Lâm Dao quay lưng bỏ đi, cô quay sang nhìn con gái.
- Ngoài trán ra mấy chổ khác có bị gì không?
An Diệp tự nhiên quát nạt con dâu:
- Con còn mặt mũi hỏi? Thuê bảo mẫu cái kiểu gì vậy? Đã ngay từ đầu mẹ nói con nhỏ này có vấn đề, vậy mà hai đứa cứ khư khư giữ ý định của mình, đó bây giờ Phương Nguyệt thành ra như vậy là lỗi của ai?
Lâm Dao sắp nổ tung vì mẹ chồng cay nghiệt rồi, bà không phải họ "Đỗ" tên "Thừa" vậy mà sao cả ngày hở ai có tí sơ hở là đổ thừa, xỏ xiên, soi mói liền. Trong mắt Lâm Dao bà mẹ chồng này chính là vậy, nhưng sự thật bà đỗ lỗi cho cô không phải cố tình hạ nhục, mà chỉ đơn giản là muốn khẳng định rằng mình là người từng trải hơn con dâu, làm sao có thể sai lầm được.
Mẹ chồng nói bóng gió để đả kích, khinh miệt, Lâm Dao không nhịn nổi mà bật lại:
- Mẹ nói cứ như con mong Phương Nguyệt bị té lắm vậy, con nhỏ như vậy con cũng xót mà? Lúc đầu con cũng đã kiểm tra nhân phẩm đầy đủ, nhưng đâu ngờ chị ta lại tắt trách như vậy.
Phương Viên đang lo cho con gái còn phải nghe mẹ chồng nàng dâu bất đồng, anh khó chịu lên tiếng:
- Đừng cãi nhau nữa! Những thương tích bên ngoài còn có thể nhìn thấy, nhưng bị thương bên trong không thể nào thấy được, anh sẽ đưa con tới bệnh viện chụp X quang, khám tổng quát xem sau.
Phương Viên đã nói vậy, hai người họ đành tạm dừng lại bớt khẩu chiến. Phương Viên cúi người xuống định bế con lên, Lâm Dao níu áo anh lại.
- Khoang đã! Để em đối phó với khối u “Đáng ghét” này trước đã!
Nói xong cô nhanh chóng chạy ra ngoài, hai mẹ con An Diệp ngơ ngác nhìn theo.
- Vợ con nó làm gì vậy?
Phương Viên bế Phương Nguyệt lên, âu yếm con bé trong lòng.
- Còn đau không con?
Lâm Dao chạy vào, chườm ngay đá lạnh cho con bé.
- Lúc trước em có đọc trên mạng, cách này rất hiệu quả, thực hiện liên tục mỗi giờ một lần, mỗi lần khoảng 5 phút sẽ bớt sưng và từ từ lặng xuống.
Phương Nguyệt lạnh run người, đưa tay lên gạt bỏ bị mẹ giữ tay lại.
- Đừng cựa quậy! Chịu lạnh chút trán sẽ không sưng nữa!
Con bé vừa té ngã xong chịu đau đớn, giờ còn phải chịu lạnh nữa, nó khóc ầm lên, cựa quậy, làm loạn trong lòng cha. Cách thực hiện tuy đơn giản, nhưng điều khó khăn là phải làm thế nào phân tán sự tập trung của Phương Nguyệt khỏi cái lạnh của nước đá.
Phương Viên dịu dàng an ủi cô bé.
- Ngoan nè con gái của ba! Nhìn kìa! Mẹ đang làm gì đó?
......o0o......
Đến bệnh viện, bác sĩ chuyên khoa chụp X quang, bộ não, và những khớp tay khớp chân trên cơ thể Phương Nguyệt, cuối cùng đưa ra kết luận con bé chỉ bị trầy xước ngoài da, hoàn toàn không nghiêm trọng, trước khi ra về bác sĩ có kê thuốc về sức để khối u nhanh chóng xẹp xuống.
Kể từ hôm đó Lâm Dao không còn dám để Phương Nguyệt ngủ một mình nữa, cô ấy đem nôi con về phòng mình, chấp nhận những cơn ngủ chập chờn chỉ để đổi lấy nụ cười của con, con gái có cuộc sống bình yên mỗi ngày.
Lúc trước đi làm về chỉ việc ăn tối rồi lên phòng tắm rửa ngủ một giấc tới sáng rồi đi làm, từ khi mẹ chồng bị trật khớp lưng đến giờ việc nhà cô ấy đều gánh hết, Phương Viên bận phải lo cho con gái, chị Lan 07.00 giờ đến, 17.00 giờ về nên khoảng thời gian còn lại vẫn cần có người chăm sóc cho con bé ăn, thay đồ, thay tả và trông chừng.
Hôm nay vì chuyện của Phương Viên xung đột cùng khách hàng, cô phải giải quyết thêm việc, cộng với chuyện không may của con gái khiến cô càng áp lực hơn, nhìn đống đồ dơ trong sọt chưa giặt, nhà chưa quét, đồ chơi Phương Nguyệt đầy rẫy trên giường, chén đũa chưa ai rửa, cơm canh nguội lạnh chẳng ai nấu, nhìn mớ công việc đó thật khiến tâm trạng người ta mệt mỏi.
Phương Viên cùng con gái trở về từ bệnh viện, anh đưa con bé vào phòng nhờ mẹ trông chừng một chút sau đó ra ngoài tìm Lâm Dao. Ai ngờ vừa đi mấy bước thấy cô ấy đang vắt nước lau nhà, trên người vẫn mặc bộ đồ công sở, sắc mặt thần thái mệt mỏi.
Phương Viên bước đến, nghe thấy tiếng bước chân, cô ngước đầu lên nhìn chồng, anh ấy đứng trước mặt, ánh mắt dịu dàng ấy, nụ cười khuấy động lòng người.
- Em mệt thì cứ nghỉ đi! Việc nhà và con gái để anh lo.
Nghe xong câu nói, cô không kìm nén nổi xúc động, liền bước tới ôm chằm lấy chồng mình, Phương Viên mím môi dan tay ra đáp lại cái ôm của cô. Lúc mệt mỏi chỉ mong chồng ở bên cạnh ôm lấy và xoa dịu mình mà thôi, dường như những giận hờn trước đó đều quên đi hết.
Phương Viên là người đàn ông chăm chỉ, mỗi tháng vào những ngày Lâm Dao muốn lười biếng, anh ấy sẽ nấu đồ ăn ngon cho cô, sẽ giặt quần áo, sẽ dọn dẹp sáng bóng nhà cửa, quán xuyết tất cả công việc trong nhà để cô có một ngày nghỉ sung sướng.
Chăm sóc bà xã từ miếng ăn, giấc ngủ, mặc dù phải chờ đợi, phải chăm sóc cô gấp đôi... Anh ấy vẫn tán dương rằng cuộc đời này tươi đẹp biết bao.
......o0o......
Sáng hôm sau, vợ chồng tiếp tục đi làm, Phương Viên cả ngày làm việc tâm trí lại để ở nhà. Không có bảo mẫu, Phương Nguyệt giao cho mẹ chăm sóc, lưng mẹ chưa bình phục, đây là nổi lo lớn nhất của Phương Viên hiện tại, sau sự việc đáng tiếc ấy, anh không còn tin vào bất cứ ai để gửi gắm con mình cho họ nữa.
Chăm con nhỏ rất cực khổ, mẹ vợ lâu lâu sẽ tới lui làm những việc vặt trong nhà, ngoài ra việc chăm cháu hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, bà xã chắc chắn sẽ không chịu nghỉ làm chăm con, vậy nên Phương Viên chính là hy vọng cuối cùng.
Buổi chiều hôm đó anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đặt ra rất nhiều trường hợp "Nếu như" và "Sẽ", cuối cùng thì anh quyết định sẽ nghỉ việc ở nhà chăm con. Nói xong liền lấy giấy bút ra viết đơn thôi việc.
Đến giờ tan làm, mọi người thu dọn bàn làm việc chuẩn bị tan sở, đi ngang thấy Phương Viên lủi thủi viết gì đó, một nam nhân viên tò mò đi lại cúi đầu xuống xem thử, đầu tiên đập vào mắt cậu ta chính là chữ "Đơn từ chức". Sự ngạc nhiên được biểu thoáng qua khuôn mặt chưa đến một giây, cậu ta nói lớn: