Em, Anh Và Cô Ấy

Chương 10: Em 10



Bố giật cửa bỏ đi, mẹ gặp tôi đứng ở giếng khóc rít lên: “Cầu xin mày, đừng gây phiền phức cho người khác nữa được không?”

Tôi lớn hơn một chút, bố mẹ đã không còn chịu đựng được nhau nữa, dẫu đã thống nhất ly hôn nhưng mọi việc vẫn chẳng suôn sẻ. Họ lại tiếp tục tranh chấp nhau về tài sản, về công lao đã bỏ ra cho gia đình.

Tuyệt nhiên, chẳng có ai tranh chấp nuôi tôi.

Sau cùng tôi về ở với bà nội, bố mẹ thỉnh thoảng sẽ đến thăm, có khi mua cho tôi thứ gì đó có khi không, chỉ duy nhất lời dặn dò trước khi đi không bao giờ thiếu. “Ở với bà ngoan, đừng có gây rắc rối.”

Rồi đến khi bố mẹ lần lượt lập gia đình, có hạnh phúc mới, thái độ của họ với tôi cũng tự nhiên hòa ái hơn nhiều. Mỗi lần đến thăm bố và mẹ, tôi đều nhận thấy sự quan tâm săn sóc của họ với con riêng của vợ - chồng, nhiều khi còn giống như lấy lòng.

Khi ấy tôi đã hiểu ra hoàn toàn.

Nguồn cơn của rắc rối là tôi chứ không phải điều gì khác.

Mí mắt nặng trĩu, tôi không chống lại được cơn buồn ngủ thiếp đi. Đến sớm hôm sau tôi bị đánh thức bởi ồn ào, chẳng hiểu sao lại có tiếng cãi cọ gần đến như vậy. Tôi mở mắt còn chưa thích ứng được với ánh sáng nên không nhận ra được những người đứng trong phòng là ai.

“Sóng ơi có chuyện gì thế em?” Tôi vừa hỏi, trước mặt tiếng hét chói tai vô cùng quen thuộc vang lên.

Một người ập đến bám chặt vai tôi: “Mắt con đâu? Mắt con đâu rồi hả Kiều?”

Tôi ngơ ngác: “Mẹ?”

“Mẹ đây. Mẹ đây con.” Mẹ tôi gào lên tuyệt vọng: “Ôi con tôi, sao lại thế này hả con? Sao lại thành thế này cơ chứ.”

Bố mẹ đón tôi về, em Sóng cũng theo tôi, em bảo đã nhận tiền của tôi rồi thì sẽ có trách nhiệm chăm sóc tôi đến ngày cuối cùng.

Tôi nghe cái Nhi bảo rằng bạn gái anh Cường làm ở bệnh viện tôi đã đến khám, tuy tôi không biết chị ấy nhưng chị nhận ra tôi. Sau đó chị vô tình nhắc tới, hỏi về cô con riêng của chồng mẹ anh giờ đang chữa bệnh ở đâu rồi, từ đó mọi người mới biết đến tôi bị bệnh.

Trái với hồi bỏ nhau, giờ bố mẹ lại tranh giành để chăm sóc tôi. Sau cùng, vẫn là tôi đưa ra phương án giải quyết cuối cùng.

Tôi biết bây giờ nhìn mình rất đáng sợ, không muốn mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt người nhà với dáng vẻ này. Nên chọn thuê một căn hộ để ở, như vậy mọi người có thể đến thăm, mà tôi cũng được yên tĩnh ít nhiều, cũng giúp bố mẹ không cần tranh giành tôi về với ai.

“Thứ mẹ kiểu gì mà con bệnh tật cũng chẳng biết.”

“Thế ông là cái loại bố kiểu gì? Ông có biết nó ốm đau thế nào không hay cũng phải đến khi con riêng của vợ nói cho cũng mới biết.”

“Bà làm mẹ mà không gần gũi quan tâm đến con, còn có mặt mũi đứng đây nói người khác.”

“Một mình tôi đẻ ra nó được chắc, ông nói câu đấy ông có biết suy nghĩ không? Ông có phải bố nó không?”



Tôi kéo gối che tai, mệt mỏi gọi Sóng: “Sóng ơi.”

“Em đây chị.” Sóng đáp.

“Đóng cửa giúp chị, chị đau đầu quá.” Tôi nói.

Sóng đi ra ngoài, lát sau tiếng cãi vã cũng im dần, bấy giờ tôi mới yên lòng thiếp đi.

Ngày khác, anh Cường đến thăm tôi. Thú thực chúng tôi chẳng thân thiết gì nhiều, nhưng chẳng hiểu sao với anh tôi có một sự yên tâm kỳ lạ. Tôi biết nếu có người có thể giúp tôi thực hiện được mong muốn lúc này, người đấy chỉ có thể là anh.

“Em không muốn ở đây nữa, anh giúp em với.”

Một bên mắt còn lại của tôi không nhìn rõ lắm, nhưng vẫn cảm giác được sự chần chừ của anh.

“Em chỉ muốn những ngày còn lại được thanh thản giữa tự nhiên. Anh coi như giúp người sắp chết thực hiện di nguyện đi.”

Rất lâu sau, tôi mới nghe anh nói một chữ: “Được.”