Tôi cầm mảnh giấy trên tay, hết sức mù mờ với câu nói của Nhi. Cho đến tận khi đặt chân lên đảo.
Phía trước tôi có một cô gái đẩy xe lăn, người ngồi trên được quấn khăn kín nên tôi không nhìn rõ mặt. Tôi bấm điện thoại gọi theo số Nhi đã cho, không ngờ rằng cô gái đang đẩy xe lăn lại là người nghe máy.
Nhi nói với tôi em ở trên đảo, có một người chăm sóc em, số điện thoại Nhi cho tôi là của cô gái ấy. Tôi đã thắc mắc em làm sao mà cần phải có người chăm sóc.
Lần cuối gặp nhau chuỗi hạt này đã xuất hiện trên cổ tay em.
Đầu tôi chợt nổ ầm một tiếng, không dám tin vươn tay kéo khăn quàng cổ người ngồi trên xe lăn xuống.
Sao thế này?
Sao lại thế này?
Mới hôm nào em vẫn còn khiến tôi lóa mắt bởi sự xinh đẹp cơ mà?
Cô gái trước mặt tôi đây, da xanh xám quắt queo, mắt trũng sâu nhăn nheo, hai má hóp cả vào, chân tay gầy như que củi. Điều gì đã biến em thành thế này?
“Ai cho anh tự ý kéo khăn của chị ấy xuống?” Người chăm sóc em bực bội chất vấn tôi.
Tiếng quát to như vậy, mà hai mắt em vẫn nhắm nghiền, chẳng hề phát hiện. Em mệt nhọc đến thế ư?
Cả người tôi rét lạnh, lê chân theo Sóng đẩy em trở về.
Từ Sóng tôi đã nắm được hết tình trạng của em, những ngày tháng em một mình lẻ loi ở hòn Gầm Ghì, tới lúc người nhà đón về, rồi lại được đưa đến đây.
Tôi đứng chết lặng trước giường của em hàng giờ, cho đến khi mẹ em hay tin xồng xộc xông đến lôi tôi ra ngoài.
Biết bao lời mắng chửi của mẹ em tôi đều chẳng nghe vào tai, bố em bực bội quát mẹ em: “Chúng nó chia tay rồi, bà bị thần kinh à mà đi quàng sang người ta.”
Hoá ra mẹ em không biết chúng tôi đã chia tay, bà tưởng rằng tôi bỏ em khi bệnh tật: “Chia tay? Sao lại chia tay? Chẳng phải chúng nó yêu nhau tám năm rồi à, đã tính đến gặp mặt cưới hỏi rồi cơ mà?” Gương mặt đẫm nước của bà ấy bàng hoàng không hiểu.
“Thế mới nói bà chẳng xứng làm mẹ. Chuyện gì về con cũng chẳng biết.” Bố em mắng mẹ em, rồi quay sang tôi: “Cậu này, dù sao giờ hai đứa cũng chẳng có quan hệ gì nữa. Cậu đến thăm con bé chúng tôi cảm ơn, giờ cậu về được rồi.”
Nghe giọng ông ấy, là thực chất đã biết hết chuyện giữa chúng tôi.
Mẹ em giờ này mới hiểu ra, khóc nấc lên: “Tám năm, con gái tôi hy sinh cả thanh xuân ở bên cậu tám năm, để rồi cậu chia tay nó. Thế giờ cậu đến đây làm gì? Cậu còn đến đây làm gì nữa?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi quỳ gối xuống trước mặt người khác, chính là bố mẹ em, cầu xin họ để cho tôi được ở bên cạnh chăm sóc em. Bố mẹ em kiên quyết lắm, nói rằng người nhà họ không thiếu, đâu cần phiền đến kẻ xa lạ như tôi.
Kẻ xa lạ.
Phải chăng ngày ấy em cũng chịu nỗi đau giống thế này.
Dưới sự cứng đầu của tôi, cuối cùng bố mẹ em cũng chấp nhận cho tôi ở lại với em. Hôm ấy tôi ôm theo ảo tưởng liên hệ đi khắp nơi về tình trạng của em, nhưng tất cả đều chỉ là lời động viên, cảm thông.
Tôi đâu ngờ sẽ có ngày mình tuyệt vọng đến thế.
Nếu em nhìn thấy tôi lúc này, thấy những giọt nước mắt hối hận của tôi, liệu em có cho rằng đấy là nước mắt cá sấu?
Tôi nhớ đến em, nhớ đến chính bản thân, nhớ về chúng tôi của trước kia.