Vừa đi vừa nghĩ ngợi, bỗng dưng Cố Minh Triết thấy ở bên hồ có một chú cá nhỏ đang mắc cạn trên cỏ. Cậu lanh lẹ lại gần ủn ủn chú cá xuống, con cá đang mắc cạn bỗng dưng được đẩy lại xuống hồ vui vẻ quẫy đuôi gần bờ một lúc như cảm ơn Cố Minh Triết.
Cậu cảm thấy khăn quàng đỏ thắm trên vai mình lại càng thắm hơn rồi.
Bỗng dưng một con cá to hơn lao đến, nuốt chú cá nhỏ bằng một hơi khiến Cố Minh Triết sững sờ.
Cậu lảng mắt đi chỗ khác rồi nhấc chân đi tiếp.
Đi được một lúc, đến đoạn đường đợi đèn đỏ, Cố Minh Triết nhìn thấy một bà lão tuổi khá lớn tuổi đang thở dốc, hình như là mệt lắm. Nhớ lại việc tốt lúc nãy của mình, Cố Minh Triết nhìn đường, lại nhìn bà lão.
'Này là cơ hội sửa sai tới rồi đó hả?'
Đến khi đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên, Cố Minh Triết bước lên phía trước: “Bà ơi, cháu đỡ bà qua đường nhé.”
“Cảm ơn cháu, chàng trai trẻ à, không cần..” đâu.
“Bà ơi, bà không cần khách sáo với cháu đâu.” Nói rồi đỡ tay bà lão, đưa bà qua đường.
“Chàng trai à, thật sự không..” cần đâu.
“Không sao mà, không có gì đâu bà”
Đợi tới bên kia đường, bà lão nhìn Cố Minh Triết một cách phức tạp, nói: “Tôi vừa mới đi từ đây qua đó mà.”
“!?”
“Thật lòng xin lỗi bà ạ” cậu áy náy mà cúi người xuống xin lỗi bà.
Sau đó, cả hai lại phải đợi thêm một lần đèn xanh nữa để đưa bà cụ qua đường trở lại.
Cố Minh Triết lại bắt đầu đi tiếp trên con đường về nhà, hơi nghi hoặc mà nhìn lướt xuống chiếc khăn quàng đỏ không tồn tại trên vai mình.
Lại đi thêm một quãng đường nữa, cậu nhìn thấy hai người, một nam một nữ đang giằng co với nhau một chiếc điện thoại. Có vẻ như người nữ kia cũng khá khoẻ mà người nam nhân kia làm thế nào cũng không giằng nổi chiếc điện thoại trong tay của cô, không những thế còn bị cô đánh cho vài cái vào mặt
Tinh thần chính nghĩa, quyết tâm làm lôi phong của cậu dâng trào, bước một chân lên. Bất chợt, hình ảnh những việc tốt của mình làm được hôm nay như cuộn film mà chiếu đi chiếu lại trong đầu cậu khiến cậu hơi chùn bước.
'Nhỡ đâu đây là một cặp đôi đang vui vẻ chơi đùa với nhau thì sao' Cố Minh Triết thầm nghĩ.
Cố Minh Triết cứ đứng ở một bên đường xem hai người giằng co cho đến khi cô gái đang một tay giằng lại điện thoại đang hơi sáng lên, một tay đấm vào mặt tên kia nhìn thấy cậu.
“Này, cậu gì ơi giúp tôi với, tên này đang có ý định trộm điện thoại của tôi!”
Cố Minh Triết ngơ ngác một lúc rồi như nhận được mệnh lệnh nhanh chóng chạy lên giữ người nam nhân lại, nhưng có vẻ cậu không có kĩ thuật nên bị tên kia dùng cùi chỏ đâm cho vài cái.
Cố Minh Triết chưa từng phải chịu đau đớn như này, bẹp môi mấy cái rồi nâng chân lên đá vào giữa háng của tên kia.
Tên cướp ăn đau, khuỵu người xuống ôm lấy vùng giữa háng, nằm lăn ra đường.
Cố Minh Triết thấy tên cướp nằm bất động trên đường, ngẩng đầu lên tươi cười nhìn cô gái thì thấy cô ấy đang há hốc mồm chĩa điện thoại về phía cậu.
Một lúc sau, cảnh sát chạy đến kéo tên cướp về đồn ngồi uống nước.
Cậu không biết được rằng, ở trong chiếc điện thoại, nơi cậu không thấy được, đang tiến hành livestream, phát sóng trực tiếp toàn bộ hiện trường cậu bắt tên cướp.
- -- bình luận trực tiếp---
“!!!??”
“Vch..”
“Em trai nhỏ giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, ôi chuu choa người gì đâu mà đáng yêu thế này. Để chị thắt khăn quàng đỏ thắm vào cổ em nè”
“Em trai này ra tay dã man thật, tôi ở bên kia màn hình thấy mà vô thức kẹp chặt chân (; ̄O ̄)”
“Ahhh, không ai thấy anh trưa này lúc ngước mặt lên cười thật đẹp sao, cái mặt này cái chân này ahh… anh trai nhỏ này thật thú vị, anh đã thu hút được sự chú ý của tôi rồi đấy!”
“Tôi muốn tư liệu của người này trong vòng 1 phút”
“ Á á, tôi biết anh trai này, anh trai này là người đóng trong quảng cáo đang chiếm top 1, 2 trên bảng xếp hạng gần đây á a a a”
“Thảo nào trông anh trai thấy quen quen”
“Người thật đúng là đẹp như trên hình, tôi vậy mà cứ tưởng rằng tất cả đều là Photoshop, huhuu niềm tin vào nhân loại của tôi trở lại rồi”
Cô gái đang livestream - hay còn gọi là Trương Thận Hành nhìn làn đạn trong buổi phát sóng trực tiếp của mình, nuốt một ngụm nước bọt rồi tiến lên cảm ơn Cố Minh Triết.