Thấy Giang Hoài cứ nhìn chằm chằm vào cái hộp, vẻ mặt cũng khác với thường ngày, Lục Vô Túy lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
"Không, không có gì." Giang Hoài dừng lại.
Không thể để Lục Vô Túy nhìn thấy!
Nếu Lục Vô Túy nhìn thấy, dùng đầu ngón chân nghĩ cậu cũng biết hậu quả là gì.
Dưới ánh mắt “như hổ rình mồi ” của Lục Vô Túy, Giang Hoài giả vờ bình tĩnh, đẩy chiếc hộp sang một bên, dùng giọng điệu rất lãnh đạm nói: “Không phải thứ gì quan trọng.”
Lục Vô Túy hơi nhíu mày.
Sau khi Giang Hoài lầm tưởng mình mắc bệnh ung thư và bỏ trốn lần trước, Lục Vô Túy đã cùng cậu "thâm nhập" trao đổi về chuyện này, đồng thời khiến Giang Hoài hết lần này đến lần khác hứa sẽ không bao giờ giấu hắn những chuyện như vậy nữa.
Cho nên chắc là không phải chuyện gì lớn.
Ngay cả những người yêu nhau khắn khích cũng nên có chút riêng tư với nhau.
Ánh mắt Lục Vô Túy vô tình rơi vào cái hộp, sau đó hắn quay mặt đi, không hỏi thêm câu nào nữa.
Giang Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người vừa mới đến, có rất nhiều đồ cần thu dọn rất nhanh đã không còn đặt chú ý lên cái hộp nữa.
Giang Hoài chỉ đạo Lục Vô Túy sắp xếp đồ đạc - thực ra là cậu mù quáng chỉ đạo, bởi vì Lục Vô Túy không cho cậu làm gì nên không có việc gì làm.
Cậu chợt nhớ ra điều gì đó: “Chồng ơi, em thèm ăn mì gói, anh làm hộ em được không?”
Lục Vô Túy cau mày.
Giang Hoài thấy tình thế không ổn, vội vàng đổi lời: “Không ăn cũng không phải là không thể…”
Ở nhà, Lục Vô Túy chưa bao giờ cho cậu ăn loại đồ ăn này.
Cậu thực sự không còn biện pháp nào khác để đuổi Lục Vô Túy ra ngoài.
Lục Vô Túy từ chỗ vali đứng dậy, sắc mặt thả lỏng rất nhiều, nói:"Đi tuần trăng mật thì nhất định phải vui vẻ, cho nên em được phép thả lỏng một tháng."
Giang Hoài không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy!
Cậu vui vẻ đợi Lục Vô Túy rời đi, sau khi xác nhận Lục Vô Túy đã thật sự bước vào thang máy, cậu lập tức quay lại, mở cái hộp mà Trân tỷ gửi tới.
Không thể không nói người phụ nữ này rất cẩn thận, không nỡ để thiết kế của mình bị nhăn, nên khi gói rất cẩn thận.
Và lý do tại sao có thể đóng gói một chiếc hộp lớn như vậy.
Vì có nhiều phụ kiện linh tinh.
Giang Hoài lấy ra một đôi tai thỏ bông xù.
Giang Hoài: "..."
Váy cưới của ai mang cái này?!
Không chỉ vậy, còn có một cái đuôi thỏ, Giang Hoài nhìn thấy quả bóng lông xù, có chút tò mò mag như thế nào, liền lên tra Baidu xem thử.
Xem xong baidu, mặt cậu đỏ đến mức có thể đun nước.
Kết bạn bất cẩn, kết bạn bất cẩn.
Sau khi loại bỏ những phụ kiện lộn xộn này, thứ còn lại chính là phần thân chính, đó chính là váy cưới. Chiếc váy cưới này đã giảm đi rất nhiều trọng lượng, không có nhiều lớp như những chiếc váy cưới thông thường, thậm chí còn là trong suốt!
Thậm chí không cần mặc vào cũng có thể biết, khi mặc vào người nó sẽ cho một cái hiệu ứng như ẩn như hiện.
Hơn nữa có thể nhìn ra, Trân tỷ dùng cả tâm mình để thiết kế.
Đường thêu trên chiếc váy cưới này tinh tế không kém bộ vest trắng của cậu, thậm chí còn đẹp hơn, hoa văn là bông hồng tượng trưng cho tình yêu, đường thêu tinh xảo và dày nhất che kín những phần quan trọng.
Quan trọng nhất là.
Giang Hoài che mặt lại, có chút xấu hổ.
Trong lúc nhất thời, cậu không biết phải làm gì với bộ trang phục này, bởi vì cậu biết Trân tỷ phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể may được một bộ trang phục như vậy.
Mỗi tác phẩm đều là sự nỗ lực không ngừng của tác giả.
Nhưng vì do dự quá lâu, cậu ngây ngốc đến mức không nghe thấy tiếng Lục Vô Túy mở cửa đi vào.
Khi nghe được thì đã quá muộn.
Lục Vô Túy nói: “Hoá ra, là em chuẩn bị bất ngờ cho tôi sao?"
Giang Hoài: "...!"
Cậu không, không có mà, để cậu giải thích đi mà.
Lục Vô Túy để mì gói để sang một bên, thong thả ung dung bước tới, lấy chiếc váy cưới trong tay Giang Hoài lên, sau khi nhìn rõ hình dáng chiếc váy cưới, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Hắn im lặng ôm eo Giang Hoài, ghé sát vào tai cậu: “Cục cưng, lúc nãy em muốn tôi ra ngoài, là cố ý à?”
Giang Hoài cứng đờ cổ, gật đầu cũng không phải, không gật đầu cũng không phải.
Lục Vô Túy coi như cậu đã ưng thuận, cắn vào tai cậu, ngữ khí ái muội: "Tai em nóng quá, cục cưng, có gì phải xấu hổ?"
Đúng vậy, bọn họ đều là phu phu già.
Giang Hoài vừa xấu hổ vừa tức giận muốn rơi vào trạng thái giả chết, hai mắt đã ngấn nước, vội vàng chộp lấy đồ vật muốn giấu sau lưng.
Vừa trốn, cậu vừa thấp giọng giải thích: “Không, không phải em…em không có mua…”
"Ừm, phải không?" Lục Vô Túy ôm lấy cậu, nghiêm túc kiểm tra quần áo trong tay cậu, "Ồ, kiểu thêu này nhìn quen quen, hình như là do bạn em thêu phải không? Em cố ý nhờ cô ấy giúp đỡ à? "
Lục Vô Túy giả vờ kinh ngạc, nhướng mày: “Điềm Điềm lợi hại như vậy, sao lại dám nhờ người làm loại quần áo như vậy? Thật là không biết xấu hổ.”
Giang Hoài là có lý cũng không thể nói rõ.
Cậu khi sốt ruột là nói chuyện không được trôi chảy, lắp ba lắp bắp nữa ngày, cuối cùng Lục Vô Túy ngày càng ép sát, cậu ngơ ngác nhìn vào mắt hắn.
- --Rồi sau đó bĩu môi và khóc.
Lục Vô Túy: "..."
Lần cuối cùng hắn hoảng loạn như vậy là khi hắn kéo trọc công chúa Kỳ Kỳ.
Nước mắt Giang Hoài lặng lẽ rơi xuống, cũng không khóc thành tiếng, nhưng vẻ mặt lại đặc biệt ủy khuất, nhìn Lục Vô Túy, càng khóc to hơn.
Lục Vô Túy hoảng loạn, ngồi xuống đất với cậu, cẩn thận hỏi: “Chồng nói gì sai sao?”
Còn phải hỏi nữa?
Giang Hoài không để ý tới hắn.
Lục Vô Túy ôm chặt lấy cậu, dỗ dành nói: "Biết, tôi biết rồi, em không có mua đúng không?"
Giang Hoài nghẹn ngào nói: “Nhưng anh vừa nói em mua.”
“Không phải tôi mới hỏi em sao,” Lục Vô Túy lau nước mắt cho cậu, “Hiện tại tôi đã biết là người khác đưa cho em, Điềm Điềm của tôi là người dễ xấu hổ mà."
Giang Hoài lại phàn nàn: “Anh còn không cho em nói.”
“Chồng sai rồi,” Lục Vô Túy nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm của mình, “Tôi xin lỗi.”
Nước mắt Giang Hoài càng ngày càng nhỏ.
Lục Vô Túy nắm lấy tay cậu áp lên mặt mình: "Bảo bối, em có thể đánh tôi được không? Đánh tôi để em bớt giận."
Giang Hoài hừ mũi một tiếng, “Em không muốn.”
Lục Vô Túy nhân lúc đó hôn lên tay cậu, “Chồng sai rồi.”
Gianh Hoài có chút nóng nảy với hắn, nhưng bây giờ cậu mới nhận ra, cũng có chút xấu hổ.
Cậu vốn đã xấu hổ, lại vì bị Lục Vô Túy trêu chọc nên cảm thấy bị oan ức, tức giận, vô tình khóc.
Tâm trạng của Giang Hoài bình tĩnh lại rất nhiều.
Nhưng phải làm gì với đống đồ này?
Nếu vứt nó đi như rác Thư cảm thấy có lỗi với Trân tỷ, hơn nữa để người khác phát hiện càng mất mặt hơn nữa.
Chỉ có thể mang về nhà sau khi tuần trăng mật kết thúc.
Lục Vô Túy lúc này dùng khăn ướt lau mặt cho Giang Hoài, giả vờ thản nhiên: “Điềm Điềm, không mặc những thứ này chẳng phải là lãng phí sao?”
Giang Hoài bây giờ có thể nói rất quen thuộc với hắn.
Về cơ bản có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Dù sao mỗi lần sinh hoạt vợ chồng, Lục Vô Túy đều sẽ dùng giọng điệu này để lừa cậu làm điều gì đó đáng xấu hổ.
Bây giờ trong điện thoại di động của họ vẫn còn bản ghi âm Lục...
“Nếu em coi món quà mà bạn mình chuẩn bị cho mình qua loa như vậy, chẳng phải là đạp hư tâm ý của bạn sao?"
Giang Hoài nói bằng giọng: “Hình như có một chút.”
Lục Vô Túy vòng tay qua vai cậu, khép lòng bàn tay lại: "Vậy..."
“Vậy em sẽ giữ lời hứa với cô ấy, anh có thể giúp em chụp ảnh.” Giang Hoài đột nhiên nói.
Lục Vô Túy sửng sốt: "Cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Hoài rất nghiêm túc nói: “Em còn chưa tha thứ cho anh, anh không được phép chạm vào em.”
Lục Vô Túy: "Cái..."
Cái gì.
Mấy phút sau, Giang Hoài ở trong phòng tắm thay quần áo, lộ ra nửa cái đầu.
Cậu chớp mắt nói với Lục Vô Túy: “Chồng ơi, em không kéo khóa được.”
Lục Vô Túy bị cấm chỉ có thể xem không được ăn, thấy thế thong thả ung dung không nhúc nhích nhìn cậu.
Khi Giang Hoài nghiêng đầu khó hiểu.
Lục Vô Túy nói: “Muốn tôi giúp em kéo khóa sao?”
Giang Hoài gật đầu.
Lục Vô Túy dừng một chút, chậm rãi nói: "Đổi lấy một ít lợi ích."
Giang Hoài: "..."
Một giây tiếp theo, bàn tay mò mẫm của Giang Hoài cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ, vẻ mặt vui vẻ, cao hứng nói: “Không cần, cảm ơn chồng.”
Lục Vô Túy: "..."
Khi Giang Hoài từ phòng tắm đi ra.
Hơi thở của Lục Vô Túy cứng đờ.
Hắn đã tưởng tượng ra chiếc váy này trên người Giang Hoài sẽ như thế nào, nhưng khi nó thực sự ở trước mặt, hình ảnh đó vẫn đánh mạnh vào đầu óc.
Hắn phải dùng hết ý chí để không lao tới.
Kỳ thật, dù vẻ ngoài của một chàng trai có mềm mại đến đâu, nam tính hay nữ tính đến đâu thì khi mặc trang phục của phụ nữ, thì những đường nét trên cơ thể cũng không đủ nữ tính.
Có lẽ Trân tỷ cũng biết điều này khi thiết kế chiếc váy này nên chiếc váy cưới này không quá mềm mại, tất cả những chỗ dành cho con trai đều được thể hiện, vòng eo không cố tình thắt chặt, phần ngực cũng không làm giống như ngực của phụ nữ.
Nếu chỉ nhìn vào phần thân trên, nó gần giống như một chiếc áo sơ mi lộng lẫy.
Còn phần thân dưới... là hai chân trắng nõn.
Lúc này, vẻ đẹp vượt giới tính của Giang Hoài, cậu giống như một nhân vật xuất hiện trong tranh của một họa sĩ, mang màu sắc nghệ thuật mãnh liệt, tình yêu và ham m,uốn bao bọc lấy cậu. Mái tóc nâu bồng bềnh, đôi mắt sáng, làn da trắng như tuyết đều mang theo cảm giác của một bức tranh sơn dầu tinh khiết, mỹ lệ và cao cấp.
Giang Hoài toàn thân cứng đơ bước tới trước mặt Lục Vô Túy đang cứng đờ.
Cậu đưa điện thoại cho Lục Vô Túy, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, rụt rè hỏi: "Trông đẹp không? Nếu không thì không chụp?
“Đúng là không thể chụp ảnh.” Hầu kết của Lục Vô Túy trượt lên xuống.
Nếu ngoài hắn ra có người khác nhìn thấy Giang Hoài như thế này, hắn sẽ ghen tị đến phát điên.
Giang Hoài vẫn đang rối rắm: "Nhưng em đã đồng ý với chị ấy, nếu không chụp ảnh có phải không tốt lắm hay không? Thôi, nhìn không đẹp thì thôi..."
“Em có hiểu lầm gì đó về mình không?” Lục Vô Túy đè xuống tay đang cầm điện thoại, “Không phải là nhìn không đẹp, mà là nhìn rất đẹp.”
Giang Hoài sửng sốt.
“Thay vì nghĩ đến việc có lỗi với cô ấy,” Lục Vô Túy nắm tay cậu, nhỏ giọng nói: “Bảo bối, em cứu tôi trước đi.”