"Lục tiên sinh, đây là người yêu của Đào thiếu gia." Phạm Mông nói: "Cậu ấy cũng là... thiếu gia Giang gia, trước đó suýt chút nữa đã gả cho ngài."
Lục Vô Túy hơi nhíu mày.
Ánh mắt hắn tập trung nhìn về hướng Giang Hoài rời đi, không biết vì sao khi nghe Phạm Mông nói vị thiếu gia Giang gia này là người yêu của Đào thiếu gia, hắn lại cảm thấy có chút chói tai.
(Người yêu Lục Vô Túy thì êm tai hơn phải không Lục tổng??)
Nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Hắn cau mày nhanh chóng giãn ra, nhưng lại không còn hứng thú ở lại nữa, hắn bình tĩnh nói: "Cậu ở chỗ này nhìn chằm chằm đi."
Phạm Mông có chút sửng sốt.
Anh còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Lục Vô Túy đặt cái ly trong tay xuống, không để ý đến Đào Thanh Lị đang muốn đến gần, đi về phía cổng.
Đào Thanh Lị nghiến răng, tức giận đến dậm chân.
Khi Giang Hoài trở về Đào gia, Đào gia vẫn chưa có người trở về.
Bảo mẫu Đào gia đối với cậu cũng không tồi, thấy cậu về liền nhanh chóng nhắc nhở: "Tiểu Hoài, hôm nay Đào phu nhân tới đây, tôi giúp cậu cất dụng cụ vẽ rồi."
Ngoài những người thân cận ra, không ai khác biết về khả năng hội họa của Giang Hoài.
Cậu cũng không muốn người khác biết.
Thế là bảo mẫu bảo vệ mình, cậu cười ngượng ngùng nói: “Cảm ơn dì Chu.”
Dì Chu nói: “Chuyện nhỏ thôi, tôi để lại cho cậu một ít bánh bao, cậu có muốn ăn không?”
Giang Hoài gật đầu.
Sắp đến tết Đoan Ngọ, trường học của cậu cũng sắp được nghỉ lễ, nhưng Giang Hoài không có ai ăn tết với cậu, ngay cả bánh bao cũng được bảo mẫu Đào gia tốt bụng để lại cho cậu.
Người bạn tốt của cậu, Chu Tiểu Ngả, có lẽ sẽ dành kỳ nghỉ lễ cùng gia đình.
Kỳ nghỉ còn chưa bắt đầu mà đã thấy chán rồi.
Nhưng kỳ thực cũng không nhàm chán như vậy, cách đây không lâu, một tác phẩm nào đó của Giang Hoài đột nhiên trở nên nổi tiếng trên mạng, có rất nhiều người tìm đến cậu để vẽ, giá cả đưa ra cũng rất khả quan.
Cậu không tìm được người bầu bạn nhưng có thể tìm được sự bận rộn.
Ăn bánh bao xong, dì Chu đưa cho cậu một cái khăn tay, lau xong cậu nghe dì Chu nói: "Nếu không phiền, cậu có muốn ăn tết Đoan Ngọ với dì Chu không?"
Giang Hoài biết trong nhà bà có cháu phải chăm sóc, dân số cũng không ít.
Cậu một người ngoài đến đó có chút xấu hổ.
Thế là cậu lắc đầu.
Dì Chu cũng không ép buộc, tiếc nuối nói: “Được rồi, nhưng dù cậu có ăn tết một mình cũng không thể qua loa. Nếu cậu cứ vẽ tranh cho hết một ngày thì đã cô phụ ngày nghỉ lễ rồi."
Giang Hoài thực ra không hiểu lắm bà nói cô phụ ngày lễ là có ý gì.
Trong Giang gia hầu như không có cái gọi là nghi thức hay lễ nghi, điều này khiến cậu luôn cho rằng mỗi nhà có lễ hội gì thì chỉ trôi qua một cách tẻ nhạt.
Chỉ sau khi ra ngoài và gặp dì Chu, mới phát hiện ra lễ hội là một ngày thật đặc biệt.
Vậy thì cậu có muốn nó trở nên đặc biệt không?
Giang Hoài bắt đầu lên kế hoạch cho ngày lễ của mình.
Cậu có rất nhiều fan trên mạng xã hội, mỗi lần mở ứng dụng xã hội ra, cậu có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của con người mà cậu chưa từng trải qua trong thực tế.
Trường hợp này bắt đầu khi tranh của cậu trở nên phổ biến.
Nói đến việc tiếp thị tài khoản mạng xã hội, chắc chắn cậu đang làm rất tệ, ngay từ những ngày đầ lập tài khoản, những người theo dõi câu cũng như các kim chủ đều là những khách hàng cũ đến từ cuộc triển lãm nghệ thuật.
Một ngày nọ, một tài khoản tiếp thị nhàn rỗi nào đó đã vô tình chuyển tiếp những cập nhật về bức tranh của cậu.
Cư dân mạng đã rất ngạc nhiên, một truyền mười mười truyền trăm, và Giang Hoài đã trở nên nổi tiếng như vậy.
Trên thực tế, cậu có vẻ là người có tính cách hơi lạnh lùng và buồn tẻ.
Trong mắt nhiều người, cậu đã trở thành thiên tài không yêu Giang Hoài.
Ngoại trừ những bức tranh thì Giang Hoài không đăng gì khác khiến cậu trở nên thần bí trong mắt fan.
Dù chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng nhưng điều đó không ngăn cản được fan yêu mến cậu
Vì thế Giang Hoài đăng bài: [ năm nay không biết nên ăn tết Đoan Ngọ như thế nào.]
Trong phút chốc, cậu đã có hàng chục bình luận, mười phút sau cậu quay lại thì thấy những bình luận hot.
[Tôi liếc nhìn ID vài lần để xác nhận rằng tôi đã đọc chính xác. Đó thực sự là một bản cập nhật tận tâm!]
[Không biết ăn Tết Đoan Ngọ như thế nào? Chuyện này dễ xử lý thôi, ăn tết với tôi đi (ngượng ngùng). ]
[Gần nhau và gần tim! ]
Tâm Thiệt Thị (心舌是) là tên trên mạng của Giang Hoài, nhiều người còn phàn nàn nói rằng cái tên của cậu rất kỳ lạ, cho rằng có một ý nghĩa sâu xa nào đó.
Thực tế là nó không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là tên tách ra từ chữ " Điềm" ("恬") mà thôi.
(Chỗ ngu ngốc của tui có gì cả nhà bỏ qua cho tui nha.)
Còn lại rất ít ý kiến hữu ích.
Ngay lúc Giang Hoài đang định từ bỏ việc tìm kiếm câu trả lời từ cư dân mạng thì một bình luận đã thu hút sự chú ý của cậu.
[Ngày lễ chỉ là cái cớ cho những cuộc đoàn tụ do người khác bày ra. ]
Giang Hoài những ngày này cũng bối rối về vấn đề này.
Sau khi xem bình luận này, cậu có cảm giác ngộ ra - những người khác muốn tụ tập cùng nhau nên họ lấy ngày lễ làm lý do, nhưng vì cậu không có ai muốn gặp nên không sao cả.
Sau khi Giang Hoài phát hiện ra điều này, cậu tạm thời gạt bỏ ý định này.
Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng tài của Lục tổng.
Trong lúc cấp dưới đang báo cáo công việc trước mặt, Lục Vô Túy liếc nhìn điện thoại mấy lần.
Đây là một hành động rất kỳ lạ.
Dù sao thì hắn cũng nổi tiếng về sự chuyên nghiệp, chỉ cần hắn còn ở nơi làm việc, trừ khi gọi vào điện thoại di động dành riêng cho công việc nếu không không thể gọi vào điện thoại di động bình thường của hắn.
Ngay cả khi lão phu nhân muốn tìm hắn, bà cũng sẽ gọi vào số điện thoại công việc của hắn hoặc thông qua trợ lý của hắn.
Cấp dưới không dám cắn.
Tất cả họ vẫn trân trọng cuộc sống tươi đẹp của mình sẽ không tự chuốc lấy rắc rối.
Hơn nữa, Lục Vô Túy có thể không bị phân tâm khi nhìn điện thoại, nhưng nếu họ theo dõi chuyển động của Lục Vô Túy liếc nhìn điện thoại, họ có thể không theo kịp dòng suy nghĩ của hắn.
Khi giọng nói của cấp dưới dừng lại, Lục Vô Túy đã định thần lại, chỉ ra một số câu hỏi của mình một cách rõ ràng và logic rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Cấp dưới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cầm lấy tài liệu xoay người rời đi, lúc rời đi anh ta tựa hồ nhìn thấy Lục Vô Túy thực sự nhấc máy.
- --Thật sự là chưa từng có.
Có chuyện gì xảy ra với Lục tổng vậy?
Sự tò mò của cấp dưới đã bị khơi dậy bởi hành động của hắn.
Anh ta cố gắng nhìn vào thì phát hiện ra đó là giao diện của một phần mềm xã hội quen thuộc, sáng nay anh ta đã nghe đồng nghiệp thảo luận về chuyện một người nổi tiếng nào đó đã đăng trên phần mềm này.
Lục tổng đang hóng chuyện?
——Lục Vô Túy đương nhiên sẽ không rảnh rỗi để đi hóng chuyện.
Nhưng hắn chỉ làm một việc còn nhàm chán hơn là đọc tin đồn.
*
Người lớn sẽ không trực tiếp nổi giận với cậu.
Thông thường, đều là khai đao từ Đào Ra Nam.
“Đây không phải là điều chúng ta mong muốn,”Đào phu nhân nói, “Nói cho ta biết, mười ngày nửa tháng con mới về nhà một lần. Người đã có gia đình sao có thể như vậy được?"
Đào Ra Nam"tsk" một tiếng, vô cùng thiếu kiên nhẫn.
"Ta nói con hai câu, con còn không vui." Đào phu nhân chỉ thẳng tay nói: "Ta cũng không thể lúc nào cũng để ý đến con được, gia đình cũng là một phần trách nhiệm, để gánh vác trách nhiệm đó tết Đoan Ngọ này con không được ra ngoài."
Giang Hoài và Đào Ra Nam đồng thời sửng sốt.
Không được ra ngoài? Là có ý gì?
Rất nhanh, hai người đều biết nó có ý nghĩa gì.
Đào Ra Nam bị Đào gia giam cầm.
Hai người buộc phải sống chung dưới một mái nhà.
Đào Ra Nam trở nên cáu kỉnh, nhưng Giang Hoài vẫn không sao, nhưng lại không khỏi thở dài, gửi tin nhắn cho fan mới được thêm vào: [Xin chào, không phải trước đây bạn muốn mời tôi vẽ sao? Bây giờ tôi có thể bắt đầu vẽ. Bạn muốn vẽ chủ đề gì? ]
Bên kia cũng rất nhanh gửi tin nhắn đến: [Chủ đề nào cũng được. ]
Giang Hoài:......
Câu trả lời này cũng giống như khi bạn đi đến quán ăn ông chủ hỏi bạn ăn gì, thì bạn nói"ăn gì cũng được."
Đối phương nhìn Giang Hoài không nói gì, đột nhiên hỏi:[Không phải định nghỉ ngơi sao?Sao đột nhiên lại có thời gian? ]
Giang Hoài không có ý định phàn nàn với người lạ.
Nhưng người lạ này lại là fan của cậu, quả thật anh có chút chán nản vì sự thất bại của ngày lễ nên nói: [Không có gì, chỉ là chồng tôi đột ngột về nhà, tôi không muốn nhìn thấy anh ta. ]
Sau khi Giang Hoài gửi đi, cậu nhận ra nó không phù hợp và nhanh chóng thu hồi.