Cố Thanh Diên sững sờ ngay tại chỗ, tầm mắt của anh chuyển động theo bóng dáng nhỏ kia.
"Chúc Chúc, em... sao em..."
Anh thấy em gái bò cả người xuống, bây giờ không chỉ có chân mang giày trượt mà hai tay cũng mang giày trượt, vốn đi bằng "hai chân" giờ đã biến thành "bốn chân".
"Anh cả, là thế này sao?"
Chúc Chúc mang đôi giày kỳ lạ trên tay đứng dậy, chớp chớp đôi mắt to tròn tràn đầy khó hiểu.
"Chúc Chúc, trượt băng không trượt giống em."
Cố Thanh Diên bị hành động này của em gái chọc cười, anh không biết nên nói em gái như nào mới được.
Chúc Chúc nhìn chằm chằm anh cả, giơ giày trên tay lên: "Trượt như này nhanh lắm. Anh cả cũng có thể chơi như này, như này nhanh đến có thể bay lên luôn á."
Cố Thanh Diên thở dài một tiếng, bỏ giày trên tay em gái xuống, đặt vào chỗ để giày, kéo tay nhỏ của em gái.
"Chúc Chúc, không phải là em muốn trượt nhanh sao?"
"Dạ, muốn bay lên giống mọi người ạ." Chúc Chúc vội vàng gật đầu, đáp lời anh cả.
Khóe mắt của Cố Thanh Diên tràn đầy ý cười: "Chúc Chúc, lát nữa em phải nắm chặt tay anh đấy nhé."
"Hả?"
Chúc Chúc còn đang khó hiểu được anh cả ôm lên, mặc dù bé không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngoan ngoan ôm chặt anh cả.
Cố Thanh Diên chắc rằng em gái đã ôm chặt thì dẫn bé đến chỗ trượt băng.
"A! Ha ha ha.... Bay lên rồi!"
Chúc Chúc thấy anh cả trượt rất nhanh, thật sự có cảm giác như là bay lên, bé lập tức vui vẻ, phát ra những tiếng cười giòn tan.
"Anh cả giỏi quá, bay nhanh nhanh nữa đi."
Cố Thanh Diên dẫn em gái trượt nhanh hơn chút, muốn tăng thêm thú vị cho bé, dẫn bé xoay người một lần.
"Woaaaaa...."
Chúc Chúc thấy tầm mắt mình nhanh chóng cao lên, sau đó, còn bắt đầu xoay tròn, bé cũng nhìn thấy nhiều thứ hơn.
Cố Thanh Diễn dắt em gái đến khu vực rộng rãi, bắt đầu làm những động tác này.
Tiếng cười trẻ con vui vẻ nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
"Này này, cậu mau nhìn bên kia kìa. Những động tác kia nhìn chuyên nghiệp quá! Động tác xoay kia có độ khó rất cao đấy!"
"Đây là rank thách đấu lẫn vào rank đồng à?"
"Với kinh nghiệm học trượt băng mấy năm của mình thì mình đoán vị này là cao thủ đó, so với anh ta thì mình chỉ là gà thôi!"
...
Chúc Chúc bay đã thì bảo anh cả đặt mình xuống, để anh nghỉ ngơi một chút, bé cảm thấy anh cả ôm mình như vậy sẽ bị mệt.
"Anh cả, Chúc Chúc bóp tay cho anh, phù phù..."
Cố Thanh Diên cúi đầu nhìn em gái xoa bóp tay cho mình, dùng tay khác xoa xoa đầu bé, thật ra anh cảm thấy như này không mệt chút nào, thêm mấy lần nữa cũng không vấn đề gì.
Anh thoải mái nhận sự chăm sóc của em gái. Khi em gái xoa xoa mấy cái thì bảo bé cũng nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh sẽ dẫn bé trượt vài vòng ở đây để tìm lại cảm giác đó.
Chúc Chúc ngoan ngoãn ở bên cạnh anh trai, trong đầu bé toàn là cảm giác khi nãy, bé rất thích bay lên cao.
...
Thời gian dần trôi qua.
Chúc Chúc vui vẻ kéo tay anh trai, vừa đi vừa nhảy ra khỏi sân trượt.
"Ting."
"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 8, cộng 1 điểm."
"Số điểm có thể sử dụng của ký chủ là 1 điểm."
Chúc Chúc nghe được giọng nói của hệ thống, nụ cười càng nhiều thêm mấy phần, bé hoàn thành nhiệm vụ rồi nên rất vui.
Cố Thanh Diên nắm tay em gái, thấy bé nhảy chân sáo đi về, hai bím tóc nhỏ trên đầu cũng lắc lư theo làm anh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Bây giờ anh đã biết rồi, thì ra trượt băng sẽ làm em gái vui như vậy, anh nghĩ sau này có nên dẫn bé đi trượt băng nhiều hơn không.
"Bịch... Bịch... Bịch..."
Chúc Chúc nghe được mấy tiếng bịch bịch, cảm thấy rất tò mò, không biết là cái gì đang phát ra tiếng.
Bé nghiêng đầu nhìn qua, thấy một nhóm anh trai nhỏ đang đập quả bóng hình tròn, sau đó ném quả bóng vào trong rổ, quả bóng đó vào rổ rồi rơi xuống đất.
"Anh cả, tại sao bọn họ đều cướp một quả bóng? Sau khi cướp được thì lại ném vào trong cái rổ kia, này là đang làm gì vậy?"
Cố Thanh Diên nhìn về phía em gái đang nhìn, thấy một đám thiếu niên đang chơi bóng rổ trên sân: "Chúc Chúc, bọn họ đang chơi bóng rổ."
"Chơi bóng rổ?"
Chúc Chúc biết từ “đánh” (*), nghiêng đầu hỏi: "Tại sao phải đánh bóng rổ? Bóng rổ làm sai chuyện gì sao?"
(*) Trong tiếng Trung chơi bóng rổ là 打篮球 - đánh bóng rổ.
"Không phải."
Cố Thanh Diên nghe được lời em gái nói, dở khóc dở cười: "Chúc Chúc à, không phải đánh như là em nghĩ. Đây là một môn thể thao vận động, có thể dùng để vui chơi giải trí."
Mày nhỏ của Chúc Chúc nhăn lại, bé vẫn không hiểu mà lắc lắc đầu.
Cố Thanh Diên biết em gái không hiểu được, nghĩ đến một cách làm cho em gái dễ hiểu hơn, đó chính là tự mình cảm nhận.
Ánh mắt của anh liếc về một bên, bên đó là một sân bóng rổ không người, khu trẻ con cũng ở trong đó.
"Vậy thì anh cả dẫn em đi chơi bóng rổ một lần là em sẽ biết nó như nào rồi."
"Dạ."
Chúc Chúc gật đầu nhỏ, bé nhìn mấy anh trai nhỏ đang chơi thì đã sớm muốn chơi bóng rổ rồi.
Cố Thanh Diên dẫn em gái đến sân bóng rổ không người kia, lấy một quả bóng từ giá đựng bóng ở bên cạnh, đập đập mấy cái trước mặt em gái.
"Chúc Chúc thử đập mấy cái như này xem." Anh đưa bóng cho em gái.
Hai tay nhỏ của Chúc Chúc ôm quả bóng còn to hơn bé một chút, bắt chước anh trai đập đập mấy cái.
Quả bóng ở trên mặt đất nảy lên, giây tiếp theo liền lăn đi.
Chúc Chúc cảm thấy rất thần kỳ, quả bóng này cho bé cảm giác rất thú vị, bé còn muốn đập đập nó.
Cố Thanh Diên nhặt bóng đưa cho em gái: "Chúc Chúc phải đập liên tục không ngừng thì quả bóng mới có thể nảy lên mãi."
"Dạ, em biết rồi."
Chúc Chúc nhận lấy quả bóng rồi ném nó xuống đất, tay nhỏ nhanh chóng đập vào nó không ngừng: "Anh cả, anh nhìn này, quả bóng nó nảy lên rồi."
"Ừm, Chúc Chúc học nhanh quá."
Cố Thanh Diên thấy em gái học được khá nhanh: "Chúc Chúc, bây giờ em thử xem có thể di chuyển quả bóng đi không. Em giãn vai và đập bóng không ngừng nhé."
"Chúc Chúc có thể thử xem."
Chúc Chúc theo lời anh cả nói, khi đập bóng không hề dừng lại, chân nhỏ cẩn thận bước về phía trước.
Bé nhìn quả bóng bắt đầu chuyển động theo động tác của mình, vừa định vui vẻ nói với anh cả thì quả bóng lập tức lăn đi.
"Bóng ơi, đừng chạy mà, phải ngoan ngoãn đi theo Chúc Chúc chứ."
Chúc Chúc lập tức chạy theo quả bóng, chân nhỏ bước nhanh hơn chỉ chốc lát đã đuổi kịp quả bóng: "Bắt được bạn rồi nhá bóng ơi, bạn phải ngoan nha."
Bé nói rồi dùng tay nhỏ đập bóng, bảo quả bóng ngoan chút, ôm nó quay về chỗ anh cả, tiếp tục động tác đập bóng lúc trước.
Cố Thanh Diên nhìn em gái bảo quả bóng nghe lời, ý cười trong mắt càng nhiều hơn. Em gái nhà anh rốt cuộc là bé đáng yêu tuyệt thế gì, bé dễ thương xỉu.
Anh thấy qua mấy phút thì em gái đã có thể dẫn bóng đi, mặc dù động tác của em gái không quá trôi chảy, nhưng đối với bé mà nói đã là rất tốt rồi.
"Chúc Chúc, em dẫn quả bóng này qua kia, thử ném nó vào trong chiếc rổ kia xem."
“Dạ, xông lên."
Chúc Chúc nghe được lời của anh cả, trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình, dẫn bóng chạy về phía kia: "Bóng ơi, chúng ta cùng tiến lên nào."
Cố Thanh Diên nhìn bước chân của em gái rất ổn, đi đến khung bóng rổ cho trẻ con bên kia.
Anh cho rằng mình sẽ nhìn thấy một màn chơi đầy kỹ thuật làm anh mở mang tầm mắt, ai ngờ chuyện không như ý, mong ước đong đầy của anh vỡ tan.
Cố Thanh Diên tận mắt thấy em gái dẫn bóng đến gần rổ bóng, vốn chỉ cần giơ tay lên, ném về phía trước là có thể vào được.
Nhưng, một màn xảy ra tiếp theo, làm cho anh thiếu chút nữa thì cười sặc.
Cố Thanh Diên thấy em gái đến chỗ rổ bóng thì dừng lại, ngẩng đầu, di chuyển chân, dường như đang tìm vị trí chính xác.
Anh thấy em gái đứng ở chỗ đó, bé đi qua đi lại vài lần rồi ôm bóng giơ lên đỉnh đầu và đứng tại chỗ nhảy nhảy mấy cái, có vẻ như là bé định đút quả bóng từ dưới lên trên, mặt bé đầy vẻ nghiêm túc.
Chúc Chúc giơ bóng lên đỉnh đầu, muốn đút nó qua rổ kia, bé thử mấy lần mà không thành công, quay đầu nhìn anh cả ở phía sau, trên mặt nhỏ tràn đầy buồn khổ.
"Anh cả, bóng bóng không nghe lời, không muốn chui vào cái rổ này."
Cố Thanh Diên nghe được lời của em gái, trực tiếp bật cười thành tiếng: "Ha ha ha... Chúc Chúc, không có ai cho bóng vào rổ như em đâu."
"Hả? Không phải?"
Chúc Chúc nhất thời không hiểu, vậy thì làm thế nào để cho bóng vào rổ kia chứ?
Bé ôm bóng đến chỗ anh cả, muốn xem anh cả cho bóng vào rổ như thế nào.
"Anh cả, cho anh bóng này. Chúc Chúc muốn xem anh ném vào."
"Được, Chúc Chúc nhìn kỹ nha."
Cố Thanh Diên nhận lấy bóng, mang bóng đến khung bóng rổ bình thường ở bên cạnh, dựa gần khung bóng rồi nhảy lên ném bóng vào rổ, động tác anh nhanh gọn chuẩn xác.
Chúc Chúc nhìn đến há miệng, từ từ giơ ngón tay cái lên: "Anh, anh cả giỏi quá."
Cố Thanh Diên mang bóng đến vị trí trước, nhìn em gái xem đến sửng sốt, hăng hái nói mình giỏi, cười mà xoa xoa đầu em gái: "Chúc Chúc nhìn rõ chưa?"
"Dạ, nhìn rõ rồi. Chúc Chúc làm giống anh cả là có thể ném bóng vào rổ rồi."
Cố Thanh Diên nhìn em gái bắt chước động tác giơ tay của mình, đưa bóng vào trong lòng bé: "Chúc Chúc cố lên, em phải tin chính mình, em có thể làm được."
"Dạ, Chúc Chúc có thể làm được."
Chúc Chúc nhận bóng, đầy tự tin và vô cùng nghiêm túc, dẫn bóng đến mục tiêu xác định.
"Hả?!!"
Cố Thanh Diên thấy phương hướng mà em gái chạy không đúng lắm, sao lại chạy về phía khung bóng mà anh vừa ném kia, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Chúc Chúc, em chạy nhầm chỗ rồi."
Chúc Chúc giơ cao bóng chạy về phía khung rổ kia, không nghe thấy anh cả nói gì.
Bé thở hổn hển, đến bên dưới khung bóng rổ, ngẩng đầu, nhận ra cái khung bóng này cao hơn cái kia.
"Anh, anh cả, Chúc Chúc không chạm được vào cái rổ, heya... chạm không được."
Bé vừa nói vừa ôm bóng nhảy lên mãi, nhưng làm thế nào cũng không với tới lưới rổ bóng.
Cố Thanh Diên chạy bước nhỏ đến bên em gái: "Chúc Chúc à, cái khung bóng này quá cao so với em, cái phù hợp với em ở bên kia."
"Nhưng, nhưng mà... Chúc Chúc muốn giống anh cả, ném bóng vào rổ ở chỗ này."
Đầu của Chúc Chúc hơi cúi xuống, nhìn bóng mình ôm trong lòng, cảm thấy mình không giỏi nữa rồi.
Khi tâm trạng bé sa sút khó chịu, bé cảm nhận được trên đầu có cái xoa ấm áp, còn có giọng nói dịu dàng dễ nghe truyền đến.
"Chúc Chúc đừng nản lòng thoái chí. Bây giờ em còn nhỏ, đợi sau này em lớn lên là có thể ném bóng vào rồi.
Cố Thanh Diên dịu dàng an ủi em gái, muốn cho em gái vui lên.
Bây giờ, Chúc Chúc rất muốn ném bóng, nghe anh cả nói sau này bé lớn lên, vậy thì bé còn bao lâu nữa mới lớn.
Ài, rất muốn chớp mắt một cái đã lớn rồi, như vậy thì bé có thể bảo vệ người mình thích.
Bé như người trưởng thành mà thở dài một tiếng, mày nhỏ ỉu xìu rũ xuống.
Cố Thanh Diên thấy tâm trạng của em gái không tốt mà càng buồn hơn, anh vội vàng nghĩ cách để khôi phục lại tâm trạng của em gái.
Anh ngước đầu nhìn khung bóng, lại nhìn em gái ôm bóng trong lòng, tiến lên phía trước khom người ôm bé lên.
"Anh cả dẫn em đi ném bóng."
"Hả?"
Chúc Chúc được anh cả ôm lên, cả người nhỏ ngồi lên vai của anh, tầm mắt của bé nháy mắt cao hơn rất nhiều.
"Anh cả, anh cao quá."
Bé nhìn xung quanh một chút, nhìn khoảng cách của mình và mặt đất, trong đầu bé lập tức nghĩ đến sau này mình cũng cao như anh cả thì thoáng cái trở nên vui vẻ vô cùng, vui vẻ mà cười thành tiếng.
Cố Thanh Diên nghe được tiếng cười “khanh khách” như tiếng gà mái đẻ trứng của em gái, không biết trong đầu nhỏ của bé lại nghĩ đến cái gì rồi.
"Chúc Chúc, chúng ta sắp đi ném bóng rồi, ngồi vững nhé."
"Dạ anh."
Chúc Chúc thu lại nụ cười trên khuôn mặt bánh bao, đổi thành biểu cảm nghiêm túc, hai tay nhỏ ôm bóng cố gắng giơ cao.
Bé mắt nhắm mắt mở, nhắm chuẩn vào rổ bóng đã cách mình khá gần, tay nhỏ dùng sức, nhắm vào rổ bóng mà ném.
"Ầm, bịch, bịch..."
Chúc Chúc nhìn quả bóng chui qua rổ rồi rơi xuống đất phát ra những tiếng “bịch, bịch”.
Bé cúi đầu nhìn quả bóng nảy lên mấy cái rồi lăn đi, sững sờ mấy giây, sau đó vui vẻ giơ hai tay lên: "Yeah! Chúc Chúc thành công rồi. Chúc Chúc với anh cả ném bóng vào rổ rồi, ha ha ha..."
Cố Thanh Diên nghe được âm thanh vui vẻ của em gái, híp mắt cười nói: "Chúc Chúc giỏi quá, nhoáng cái đã ném vào rồi."
"Dạ, đương nhiên rồi."
Chúc Chúc kiêu ngạo ngẩng đầu: "Anh cả cũng rất giỏi, đây là chúng ta cùng ném vào."
Bé ngồi trên vai anh cả, tay nhỏ sờ sờ lên đầu mềm mại: "Anh cả, Chúc Chúc xoa đầu khen thưởng cho anh."
Cố Thanh Diên bảo em gái ngồi vững, bọn họ lại cùng ném thêm mấy quả bóng nữa, anh thích nhìn bộ dáng vui vẻ hoạt bát của em gái.
Tay nhỏ của Chúc Chúc chỉ về một hướng: "Anh cả, bóng ở chỗ kia, xông lên!"
"Được, xông lên."
Cố Thanh Diên hùa theo dẫn em gái cùng lên sân, trải qua thời gian vui vẻ.
...
Sau khi về nhà.
Chúc Chúc ngồi trên ghế trong phòng của mình, miệng nhỏ chu lên, đôi mắt nhìn xung quanh, hết sức phát huy đầu dưa hấu nhỏ.
"Ừm... Tặng cho Hữu Hữu cái gì mới được đây?"
Tay nhỏ của bé xoa xoa trán mình, nắm lấy bím tóc nhỏ, bé nghĩ không ra.
"Ưm? Có rồi, Chúc Chúc biết tặng cho Hữu Hữu cái gì rồi."
Chúc Chúc liếc nhìn trên bàn mình có giấy màu xinh đẹp, nháy mắt nhớ ra lúc trước bé từng xem trên tivi, bé muốn gấp sao nhỏ tặng cho Hữu Hữu, nghe nói ngôi sao có thể bảo vệ người quan trọng.
Bé muốn mãi mãi là bạn thân của Hữu Hữu, tay nhỏ bé nắm những tờ giấy màu kia, nhanh nhẹn nhảy khỏi ghế đi tìm anh cả.
Đầu nhỏ của bé nhớ, anh cả từng nói với mình nếu có chuyện gì thì đều có thể tìm anh.
"Anh cả, Chúc Chúc tìm anh có chuyện."
Cố Thanh Diên ở trong thư phòng nghe được tiếng của em gái, đặt sách trong tay xuống: "Chúc Chúc có chuyện gì mà gấp gáp thế?"
"Anh cả, Chúc Chúc muốn ngôi sao."
Chúc Chúc đến thư phòng trực tiếp chạy về phía anh cả, đặt giấy màu trong tay lên bàn: "Anh cả, Chúc Chúc muốn những ngôi sao xinh đẹp kia, muốn đưa những ngôi sao đẹp nhất cho Hữu Hữu."
Cố Thanh Diên nhìn những tờ giấy màu vừa nhỏ vừa dài em gái mang đến, nhanh chóng hiểu ra bé muốn cái gì, anh còn khá tự tin về năng lực của mình.
Anh cởi khuy áo sơ mi, xắn tay áo lên, không phải là gấp sao thôi sao, đơn giản.
Chúc Chúc bò lại gần, đôi mắt to tròn nhìn tay của anh cả, tay nhỏ cũng không ngừng động tác học theo.
...
Gần tối.
Sau khi kết thúc bữa tối.
Chúc Chúc ăn no ngồi trên sofa, nhìn những quyển sách tranh minh họa trong tay, bé lật từng trang từng trang một lên, không biết trong đó viết gì, chỉ biết tranh có màu rất đẹp.
Cố Thanh Uyển đến phòng khách, thấy em gái đang lật cuốn sách tranh minh họa, bé lật sách rất nhanh hình như là bé không hiểu sách nói gì.
"Chúc Chúc, có muốn nghe chị kể chuyện không?"
"Muốn ạ, chị hai kể cái này, cái này." Chúc Chúc vừa nghe chị hai muốn kể chuyện liền đưa cuốn sách tranh minh hoạ cho cô.
Cố Thanh Uyển nhận lấy cuốn sách tranh minh họa từ tay em gái, thấy tên câu chuyện là "Công chúa ngủ trong rừng", cô bắt đầu dựa theo tranh vẽ và chữ trong đó kể chuyện.
Cô kể nội dung phía trước, rất nhanh liền đến câu cuối: "Cuối cùng công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau."
Chúc Chúc nghe hết câu chuyện, vỗ tay khen hay: "Chị hai kể chuyện hay quá."
"Chúc Chúc cũng rất giỏi, vừa rồi nghe rất nghiêm túc." Cố Thanh Uyển khen em gái.
Sau đó, cô thấy em gái nằm thẳng người, nhắm mắt định đi ngủ, hai tay thì nghiêm chỉnh để bên người, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, không phải giờ đi ngủ.
Cô thắc mắc hỏi: "Chúc Chúc, sớm như vậy mà em đã buồn ngủ sao, muốn đi ngủ không?"
Tư thế của Chúc Chúc không đổi, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói:
"Chị hai, Chúc Chúc không ngủ. Chúc Chúc đang biến thành công chúa ngủ trong rừng đó."