Em Chỉ Có Thể Là Của Anh

Chương 31



Đúng như lời anh đã nói với cô, sau khoảng một tuần cô đã trở nên khoẻ hơn nên anh đã thả Lăng Thẩm ra .

Hôm đó do cô cứ nằng nặc đòi anh dẫn đi đến chỗ đó để gặp cậu ta nên Cảnh Thần đành phải làm theo, chứ để cô cứ làu nhàu mãi bên tai thì thật sự là rất khó chịu .

" Đến nơi rồi đó , chúng ta vào bên trong thôi !"

Nơi đây là căn biệt thự ở ngoại ô của anh cũng được coi là một nơi để chuyên giải quyết các công việc trong thế giới ngầm .

" Lão đại, anh đến rồi !"

Thấy ai cũng cúi người xuống chào anh và còn gọi là lão đại cô cũng rất ngại mà cúi đầu chào lại họ. Chính hành động đó của cô đã khiến anh bật cười vì sự ngốc nghếch ấy .

"Chị dâu, chị không phải cúi đầu chào bọn em đâu, chị làm vậy thì bọn em rất khó xử đấy ạ !"

" Hả các anh vừa gọi tôi là gì cơ ?"

"À..... À bọn em gọi nhầm ạ ."

"Các cậu tài lanh quá rồi đó , không còn việc gì để làm nữa sao ?"

"Dạ bọn em đi ngay !"

"Mà khoan Thiên Đình vào dẫn Lăng Thẩm ra đây!"

"Dạ!"

Nói xong anh ta quay đầu đi về phía sau của căn biệt thự .

"An Tâm mau lại đây ngồi đi, em thấy phong cảnh ở đây thế nào ?"

"Cũng khá là okee"

"Em thích là đc !"

"Dạ lão đại, cậu ta đây ạ !"

Sau khi An Tâm nhìn thấy gương mặt sưng vù của Lăng Thẩm cô rất tức giận cũng rất thương xót cho cậu ta .

"Cảnh Thần, anh giải thích đi !"

"Giải thích gì chứ, chẳng phải anh ta đang sống đây sao!"



"Anh......"

Cô chỉ biết lườm Cảnh Thần 1 cái, rồi quay sang hỏi han Lăng Thẩm .

"A Thẩm anh không sao đó chứ, có phải bọn người kia đánh anh thành ra như vậy không ?"

" Anh.... Anh không sao đâu, em đừng lo !"

"Thôi được rồi anh mau ngồi lên ghế đi !"

"An Tâm em đã khoẻ hẳn chưa ?"

"Em đã khoẻ hơn nhiều rồi !"

"Vậy là tốt rồi ! Cũng tại anh nên em mới ..."

"Thôi mà, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, em cũng chẳng sao nữa rồi !"

"ĐưỢc !"

"Có vẻ như em quan tâm cậu ta quá nhỉ ?" Thấy hai người cứ mải mê nói chuyện mà không để ý đến anh nên

Cảnh Thần đã cất giọng hơi trầm ngâm nói .

"Chuyện này thì có liên quan gì đến anh cơ chứ !"

"Em..." Anh bó tay không biết nói gì hơn

"Lăng Thẩm em kêu người làm đồ ăn cho anh ăn nhé !"

" Thôi anh không sao đâu !"

"An Tâm đến giờ chúng ta về biệt thự rồi đấy !"

"Vậy chúng ta đưa ah ấy về trước đã !"

"Không được !"

"Tại sao không được chứ !"



"Anh sẽ kêu người khác đưa cậu ta về !"

"Hứ anh nói vậy rồi lỡ anh làm giè anh ấy thì phải làm sao ?"

"Em yên tâm đi anh rất biết giữ lời đấy !"

"An Tâm, không sao đâu mà em cứ để mặc anh, em đi về vs anh ta đi. "

"Vậy khi nào về đến nhà thì anh gọi em nhé !"

"Được anh biết rồi !"

"Chúng ta đi thôi!" Cảnh Thần thúc giục cô .

Cô đưa tay vẫy chào anh rồi cũng quay lưng rời đi, còn A Thẩm thì đúng như lời anh đã nói sẽ cho người đưa cậu ta trở về .

Vừa mới lên trên xe cô đã phải nghe lời chế giễu của anh .

"Em quan tâm cậu ta quá nhỉ ?"

"Điều này thì có liên quan gì đến anh!"

"Ồ"

Nghe đc câu trả lời của cô anh cũng chỉ biết ồ 1 tiếng cho qua. Tăng tốc độ của xe đi thật nhanh khiến cô cũng phải choáng váng. Thật ra tài lái xe của anh cũng không tệ nhưng đi với tốc độ này còn rẻ đi rẻ lại nhiều chỗ khiến cô rất chóng mặt buồn nôn .

"Cảnh Thần anh có thế đi chậm lại 1 chút được không ."

"Không" Giọng nói của anh lạnh lùng có chút phũ phàng, thấy vậy cô cũng không nói thêm gì nữa

Tay nắm chặt lấy chiếc dây an toàn nhắm chặt đôi mắt không dám mở ra nhìn về phía trước.

Bỗng chiếc xe phanh gấp lại khiến cả người cô ngả nghiêng về phía trước, cô nghe thấy tiếng anh mở cửa xe bước ra .

"Về đến biệt thự rồi đấy xuống xe đi !"

Cách ăn nói của anh lúc đó thật sự rất khác với thường ngày. Cô suy nghĩ .

* Anh ta lại sao ấy nhỉ, mình có động đến anh ta đâu chứ !*

Anh nhắc cô xong cũng bỏ thẳng 1 mạch vào trong mà không thềm ngoái đầu lại .Cô phải tự mở cửa xe rồi cũng chạy vào trong. Lúc cô bước xuống xe, cả người cứ lâng lâng như sắp ngã vậy.