Em Chỉ Có Thể Là Của Anh

Chương 35



Nghi ngờ người đứng trước mặt của cô là A Thẩm nên An Tâm đã đứng bật dậy, dùng tay mình kéo chiếc khẩu trang của chàng trai đó xuống, dung nhan phía sau chiếc khẩu trang ấy khiến cô phải đứng hình mất 1 lúc mới dần định thần lại .

“Sao anh lại ở đây ?”

..... An Tâm chuyện này dài dòng lắm, có thời gian anh sẽ giải thích cho em nghe .”

“Không được anh giải thích ngay bây giờ luôn đi !”

“Ây da hai người quen biết nhau đấy à ! Vậy thì Lăng Thẩm cậu cứ ở đây hàn huyện với cô ấy đi đừng lo,việc của anh sẽ có người làm thay tôi vẫn sẽ trả tiền lương hôm nay

"1

Nói xong ả ta nở nụ cười nham hiểm rồi bỏ đi theo sau ả là thêm mấy cô gái nữa . Chắc cũng là tiểu thư nhà ai đó, trông cái tướng đi ẻo lã là biết rồi .

“Lăng Thẩm anh mau lại đây ngồi đi !”

“Cảm ơn em !”

“Bây giờ thì anh nói cho em biết mọi chuyện được rồi chứ !”

“Chuyện này thật ra anh cũng không muốn nói ra, nhưng mà đã như này rồi thì anh cũng phải kể cho em nghe thôi . Chuyện này phải kể đến thời gian sau khi em gặp tai nạn . Âu Dương Cảnh Thần đã đuổi việc anh ở tập đoàn Âu thị, không những vậy anh ta còn phong sát anh khắp thành phố này khiến anh không thể kiếm được việc làm . Gia đình cũng bị ảnh hưởng không kém . Bởi vậy anh không còn cách khác phải đi tìm những việc lặt vặt này để làm .Cũng may mà có Lục tiểu thư cho anh cơ hội .”

“Tại sao anh ta lại có thể quá đáng thế chứ !”

“Chuyện này lỗi cũng 1 phần do anh mà !”

“Biết là thế nhưng mà ..... Em phải đi tìn anh ta nói cho ra lẽ

“Khoan đã An Tâm, bây giờ đang ở bữa tiệc lớn như vậy chúng ta tốt nhất không nên làn loạn, sẽ gây hoạ lớn đấy ?

“Vậy ...

“Anh chịu thiệt thòi như vậy cũng vì tự mình chuốc lấy mà thôi !”



Nói xong Lăng Thẩm cũng đứng dậy rời đi mặc kệ cho cô ngăn cản . Toàn

Gương mặt cô tối sầm lại không còn vui vẻ như lúc đầu .

“An Tâm em có thấy mệt chưa ? Anh đưa em về nhé !”

“Được !”

Trước khi ra về anh và cô còn không quên chào hỏi mọi người lần cuối cũng

để thể hiện lòng thành kính .

“Haha vậy hai đứa về nhé !”

“Dạ các chú cứ chơi vui vẻ ạ !”

Sau đó hai người cũng ra về, lúc nãy do uống cũng khá nhiều mà rượu lại có nồng độ cao nên giờ anh cũng hơi lâng lâng .

“Sếp, chúng ta về thôi ạ !”

"Ùm"

Chỉ sau 30 phút sau anh và cô đã quay trở về đến biệt thự . Mặc kệ anh có say hay không, cô không quan tâm mà chỉ mở cửa xe bước vào bên trong .

“Ây . Cố tiểu thư cô giúp tôi đưa thiếu gia vào bên trong với ạ"

“Sếp của cậu, vậy cậu tự đi mà xử lý đi tôi không có rảnh đâu !”

“Nhưng...”

Vậy là Hàn Tinh lại phải tự đưa sếp lên phòng căn dặn dì Trương rồi mới trở về nhà của mình .

Còn cô sau khi lên phòng thì đã đóng cửa và khoá trái bên trong . Nằm xuống giường mà thở dài, thật sự cô cũng có chút mệt mỏi, lại còn suy nghĩ đến việc của A Thẩm lại càng khiến đầu cô thêm đau .



Thay xong bộ lễ phục ra cô cảm thấy thoải

mái hẳn, nằm lên chiếc giường êm ả khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ .

Bên này anh vẫn chưa tỉnh rượu vẫn đang trong cơn say mà loạng choạng đứng dậy mà gọi tên cô .

“An Tâm, An Tâm em đâu rồi !”

Cứ thế anh mở cửa bước ra tiến về phía phòng của cô mà gõ cửa liên tục .

Tiếng gõ của khiến cô bực mình tỉnh giấc .

“Gì vậy chứ, sao đêm khuya rồi còn làm phiền người khác nữa vậy !”

Cánh cửa vừa mở ra thì cả người anh đã ôm chặt lấy cô, trên người anh lúc này vẫn còn nồng nặc mùi rượu rất khó chịu .

“Trời ơi anh lại lên cơn gì nữa đây . Say rồi thì ngủ đi còn chạy đến đây làm khổ tôi !”

Nói thế thôi chứ anh cũng chẳng buông cô ra, mặc cho cô dùng tay đẩy mạnh ra nhưng vẫn không được . Anh còn ghé sát vào tai cô mà thì thầm .

“An Tâm anh.... Anh yêu em! Anh rất yêu em ! Em có biết không ?”

“Anh có biết mình đang nói gì không thể ! Mau về phòng của mình đi ! Nhanh lên !”

Tai anh lúc này như bị điếc không để những lời cô nói . Anh còn cúi đầu xuống hôn vào môi cô . Nụ hôn đến quá bất ngờ khiến cô không thể phản ứng kịp, phải mất vài giây cô mới sợ hãi mà dùng hết sức đẩy anh ra . . Nhưng nụ hôn không những không dứt mà còn càng ngày càng sâu hơn đến nỗi cô không thể thở nổi, tay của anh ôm chặt lấy vòng eo con kiến của cô không chịu buông .

Đến khi không thể chịu nỗi nữa cô không còn cách khác mà cắn mạnh vào môi của anh thì anh mới chịu buông ra .

“An Tâm em là chó đấy à ! Sao lại cắn anh ?”

“Đó là do anh tự chuốc lấy !”

Nói rồi cô đẩy mạnh anh ra khỏi phòng rồi đóng sầm của lại . Có lẽ là do cơn đau mà đã khiến anh cũng trở nên tỉnh táo hơn một chút, tay bất giác đưa lên môi, không hiểu sao nở một nụ cười ánh mắt thì nhìn sâu xa vào cánh cửa phòng cô .