Em Chỉ Mình Anh Nuông Chiều

Chương 25



Editor: Sinqua/ Beta: Phi Phi

“Nào, để mình sờ thử xem cảm giác ra sao?”.

Lương Yến Tân cúp máy, vứt điện thoại sang một bên.

Anh thấy đầu ong ong bèn dựa vào sau ghế, hai đầu lông mày nhíu chặt, đưa tay day huyệt thái dương.

Qua loa điện thoại, âm thanh vang vọng trong chiếc xe tối tăm bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại tiếng hít thở của anh.

Chiếc xe yên tĩnh tối tăm bỗng trở nên chật chội khó hiểu, dường như những câu nói văng vẳng đó lại lọt vào trong tâm trí anh.

Anh cũng không phải cậu nhóc chưa trải sự đời, những năm nay anh thấy đám “bạn bè xấu” trong giới chơi đùa phụ nữ rất nhiều, cũng có nhiều phụ nữ táo bạo hơn nghĩ đủ mọi cách để đâm đầu vào.

Nhưng ngày đó cô mới chỉ là một cô bé mà thôi. Giờ đây cô hết lần này đến lần khác nhắc nhở anh mình đã không còn là một cô bé nữa để làm gì?

Bỗng nhiên Lương Yến Tân khẽ “Xì” một tiếng, tiện tay kéo cà vạt vừa mới thắt chưa được bao lâu ra.

Anh hơi phiền não mở cửa xuống xe, động tác rất thiếu kiên nhẫn.

Anh trở tay đóng cửa, lẳng lặng đứng trước cổng đợi người giúp việc đến nhận lấy áo khoác trên tay anh: “Lương thiếu”.

“Mẹ tôi đi rồi à?”. Anh gác lại những suy nghĩ trong đầu, thuận miệng hỏi một câu.

“Vâng, bà chủ đã lên chuyến bay chiều nay đi rồi”.

Lương Yến Tân không hỏi gì nữa, sau khi vào nhà anh đi thẳng lên lầu.

Về đến phòng, anh tiện tay khóa cửa lại, tay kia cởi quần áo.

Cởi nửa chừng anh mới nhận ra đã để quên điện thoại trong xe.

Bàn tay đang cởi đồ chợt dừng lại, anh không nhịn được xoa quầng trán, nghiến răng đè nén sự khó chịu trong lòng xuống.

“Ông Trần”. Anh kéo cửa ra, tay chống lên khung cửa hất cằm lên: “Mang điện thoại trong xe tôi đến đây”.

Quản gia Trần vội đáp lại: “Vâng, thưa cậu chủ”. Nói xong bèn quay người đi ra nhà xe.

Lương Yến Tân tắm rửa xong đã thấy điện thoại đặt trên bàn. Anh bước đến tiện tay cầm điện thoại lên, mở cửa đến phòng sách.

Trên bàn đặt vài xấp tài liệu, anh tiện thể cầm một xấp mở ra xem, ánh mắt lướt qua từng hàng số liệu bằng chữ trước, sau đó dừng lại trên chiếc điện thoại bên cạnh.

Một lát sau, anh cầm điện thoại lên.

Năm năm trước anh giả làm phụ huynh của cô, sau khi trại hè kết thúc, một tấm ảnh chụp chung cũng vì thế mà được gửi đến điện thoại anh. Trong ảnh là tất cả thầy cô và học sinh tham gia trại hè, mọi người đều mặc trang phục khiêu vũ, trong tay còn cầm mặt nạ.

Còn cô gái mặt chiếc váy dài thắt eo đứng giữa lại vô cùng nổi bật.

Tay Lương Yến Tân bỗng nhiên dừng lại.

Anh không có thói quen lưu lại những số điện thoại và tin nhắn không liên quan hoặc không quan trọng, vì vậy lúc đó anh xem xong tấm ảnh đó cũng đã xóa rồi, bây giờ đương nhiên không thể tìm lại được.

Nhưng trong trí nhớ của anh, dáng vẻ cô gái vừa cẩn thận vừa ngại ngùng đã trở nên mờ nhạt, thay vào đó là gương mặt xinh đẹp rực rỡ, không còn ngây thơ ngày càng rõ nét hơn.



“Tiêu rồi tiêu rồi!”. Ôn Thư Du ôm chăn lăn lộn trên giường: “Á a a a a!”.

“Cậu bị làm sao vậy?”. Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn nhau.

Ôn Thư Du nằm bò trên giường, vùi mặt vào trong chăn, lộ ra hai lỗ tai đỏ bừng.

Cô đá chân, giọng nói lí nhí vọng ra từ trong chăn: “Mất mặt chết đi được!”.

Tống Gia Ninh vỗ lưng cô: “Rốt cuộc có chuyện gì?”.

Ôn Thư Du không lên tiếng.

“Miên Miên?”.

“Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi của chúng ta, rất có thể… bị người khác nghe thấy rồi”. Cô ấp úng nói.

“Người khác nào? Ở đây chỉ có ba người chúng ta, sao lại bị người khác nghe được?”.

“Vừa nãy có lẽ là lỡ tay…”. Ôn Thư Du úp mặt vào gối: “Không cẩn thận bấm nhầm, gọi điện thoại cho người ta sau đó người ta nghe máy…”.

Tống Gia Ninh giật mình: “Cậu gọi cho ai?”.

Ôn Thư Du không nói gì.

“Đừng nói là… anh cậu nhé?”.

“Không phải anh mình”. Cô bối rối lắc đầu. Tuy bị anh trai nghe thấy cũng rất xấu hổ, nhưng đây là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.

Tống Gia Ninh khẽ thở phào một hơi: “Vậy là…?”.

“Chắc không phải là người họ Lương đó chứ?”. Khúc Vân Chu bỗng nhiên nói.

Toàn thân Ôn Thư Du chợt cứng đờ.

Thấy cô không nói gì, Tống Gia Ninh trừng to đôi mắt: “Miên Miên, là anh ta thật sao?”.

“… Là anh ấy”. Ôn Thư Du uể oải đáp. Thời gian cuộc gọi lại tới mười mấy giây! Chắc chắn là lúc cô ngẩng đầu lên che điện thoại lại đã ấn nhầm.

“Nhưng đang yên đang lành sao lại bất cẩn gọi điện thoại đi?… Không đúng, chắc chắn cậu có chuyện gì giấu bọn mình, mau khai thật đi”.

Ôn Thư Du đành phải nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, sau cùng nhấn mạnh: “Mình thật sự không định gọi đi đâu… chỉ là bỗng nhiên phát hiện ra còn nhớ số điện thoại, cho nên mới tiện tay nhập thử thôi”.

Khúc Vân Chu khom lưng lôi người trong chăn dậy: “Chuyện này có gì mất mặt đâu chứ, vừa rồi mình còn khen vóc dáng cậu đẹp mà. Còn về chuyện cậu cảm thấy có lỗi, lần sau gặp thì nói thẳng với anh ta là được”.

Ôn Thư Du bất lực khẽ “Ừm” một tiếng.

Nếu cô thoải mái dứt khoát như Khúc Vân Chu thì hay rồi. Nghĩ đến câu “Để mình sờ thử” đó, cô thấy xấu hổ chết đi được.

Nếu Lương Yến Tân nghe thấy câu này thật, anh sẽ nghe thế nào?

“Cậu phải mềm mỏng một chút, đối mặt với kiểu đàn ông như vậy không thể kích động được”.

“Cũng không tệ đến thế đâu, chỉ là mình thấy hơi xấu hổ thôi”.

“Vừa nãy ai còn trốn tránh không dám đối mặt đó?”

Thấy Ôn Thư Du không nói gì nữa, Khúc Vân Chu xoa mặt cô, cười nói: “Nếu như cậu còn thích kiểu đàn ông như vậy thật, thử một chút cũng không sao, nhưng nhớ để anh ta chịu khổ một chút, cậu cũng đừng như con thiêu thân lao vào trong đó”.

Thử một chút…

Ôn Thư Du chợt hiểu ra ý của từ “thử” này, hai má cô nóng bừng, đan chéo hai cánh tay tỏ vẻ kiên quyết phản đối: “Sao càng nói càng lạc đề rồi, mình không có ý định đó đâu”.

“Mình cũng chỉ nói chơi thôi mà”. Khúc Vân Chu bật cười, vẻ mặt chợt nghiêm lại: “Miên Miên, suy nghĩ của cậu, thật ra chỉ có cậu biết rõ nhất, cho nên cậu có thể từ từ suy nghĩ, nắm bắt thật kỹ. Đừng vội chối bỏ, nghiêm túc suy xét đi”.

Khúc Vân Chu nói ngắn gọn khéo léo, nhưng Ôn Thư Du lại hiểu được ý trong đó.

Cô ngước mắt lên, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Tống Gia Ninh.

Tống Gia Ninh là người biết rõ tâm trạng của cô vào mấy năm trước nhất, cô ấy mở miệng nhưng bỗng chốc cũng không biết nên nói gì.

“Được rồi, tự cậu nghĩ kỹ đi”. Tống Gia Ninh mỉm cười nhích lại gần ôm vai cô: “Mình buồn ngủ quá, ngày mai rồi thử đồ tiếp, tối nay ngủ trước đi nhé?”.

“Đúng lúc mình cũng buồn ngủ rồi”. Khúc Vân Chu hùa theo nằm ngửa ra đằng sau.

Ba người cùng nhau ngủ trên chiếc giường rộng rãi.

Trong bóng đêm, Ôn Thư Du chợt mở mắt ra, hiện tại cô vẫn chưa buồn ngủ, thế nên càng không nhịn được nhớ lại cảnh tượng trong quán bar ngày hôm nay.

Rượu chỉ là chất xúc tác, thật ra đến giờ cô đã biết, cô hiểu rõ sau khi trở về nước lần này, lúc đối mặt với Lương Yến Tân cô cũng có “phản ứng thái quá”.

Kiểu “thái quá” này kiểu quá mức so với thái độ chẳng thèm quan tâm trước đây của cô.

Ôn Thư Du hiểu, ít nhất hiện tại cô không thể coi anh như người lạ thoáng qua, dù sao anh cũng là người đầu tiên cô thích lúc còn nhỏ, bây giờ cô lại vội vàng bày tỏ sự “không thích” và “không quan tâm” của mình…

Có rất nhiều người dù là thời gian trôi đi mấy năm hoặc là mười năm, họ vẫn không nhịn được lại nhớ về những chi tiết nhỏ nhặt của người mình thích, dường như cô đã quá khắt khe và nghiêm khắc với chính mình.

Còn về chuyện ở bể bơi trên du thuyền ngày hôm đó, bỗng nhiên tim cô lại đập liên hồi cũng không thể không kể công của “hiệu ứng cầu treo”.

Sau khi nghiêm túc cân nhắc suy nghĩ của mình, cơn buồn ngủ cũng ập đến, Ôn Thư Du khẽ thở phào nhẹ nhõm, dần dần chìm vào giấc ngủ.



Thế nhưng ba người không thể ngờ được, bức ảnh nhóm Ôn Thư Du tiện tay đăng trên mạng xã hội rất nhanh đã bị người ta đăng lên Weibo:

[Không biết có ai còn nhớ người mẫu ảnh bìa cho hai tạp chí WM và Secret Style đó không, một người bình thường chỉ là một hotgirl mạng trên trang mạng xã hội ở nước ngoài, vậy mà lại có thể áp đảo cả Mạnh Bất Dư được sao?

Vì vậy tôi vượt tường cả đêm xem thử mặt mũi của những người qua đường được thuê để tâng bốc cô ấy trông như thế nào, kết quả lại phát hiện ra tin khá thú vị này]

Dưới bài viết còn đính kèm bức ảnh trò chơi con số, trên ảnh có ghi “chú thích”.

[Bức ảnh nhóm mới đăng lúc nửa đêm hôm qua, đã hỏi bạn bè trong ngành về căn biệt thự này, bình thường người có tiền cũng không mua được. Tuy chiếc xe này xuất hiện một chút trong bức ảnh, nhưng tôi đã tìm một người bạn chơi xe để hỏi thử. Đây là chiếc xe thể thao giá thị trường hơn trăm vạn, thứ cho tôi thiếu hiểu biết, còn chưa từng thấy cô gái nào lái chiếc xe khủng như vậy.

Đêm khuya, biệt thự, chiếc xe sang trọng của người đàn ông… ừm, mọi người đều hiểu.]

Người đăng bài viết này chỉ là một tài khoản hơn một ngàn lượt theo dõi, sau đó ảnh và văn bản bị các blogger khác lan truyền, giống như sao chép rồi chia sẻ tràn lan trên Weibo.

Dưới bài viết gốc, người hâm mộ của Mạnh Bất Dư là những người tập hợp lại đầu tiên, trong khi dưới các bài đăng của blogger, dần dần có thêm nhiều người không biết chuyện vào hóng hớt.

“Mạnh Bất Dư là ai, người mẫu trên bức ảnh này là ai? Bây giờ drama còn lan ra khỏi vĩ tuyến ba mươi tám độ rồi hả?”.

“Bây giờ người nào cũng có thể tự xưng là người mẫu, đánh bóng tên tuổi như vậy để dễ câu đại gia hơn à?”.

“Có sao nói vậy… gương mặt này và vóc dáng này quả thật không có gì để bàn cãi, nếu nói những lời khen đó đều được thuê để làm vậy, thế thì cũng không cần đâu”.

“Mới nhận ra đã lâu như vậy vẫn chưa ai đào ra được tên của người mẫu, người đứng sau cô ấy cũng ghê gớm thật, độ bảo mật công việc rất cao”.

Rất nhanh, có người gửi ảnh so sánh hai người trong ảnh bìa hai quyển tạp chí, dưới sự dẫn dắt của fans Mạnh Bất Dư, phần bình luận rất nhanh đã trở nên vô cùng sôi nổi.

“Trừ gương mặt ra chẳng thấy có chỗ nào được cả… huống chi mặt cũng có thể phẫu thuật thẩm mỹ, hơn nữa hậu kỳ cũng chỉnh sửa được. Sợ là ngay cả người bao nuôi cô ta còn chưa từng thấy mặt mộc của cô ta nữa đó haha”.

Khu bình luận bị những bình luận thế này áp đảo, những bình luận với thái độ nghi ngờ đòi bằng chứng cũng bị fans của Mạnh Bất Dư bao vây tấn công.

Sau cùng mới sáng sớm, blogger ban đầu lại đăng lên Weibo một câu: “Đừng ngủ nữa, mau gọi đại gia bên cạnh cô dậy đi, để ông ấy bỏ tiền ngăn chặn tai tiếng lại “.

Lúc Ôn Thư Du còn đang mơ ngủ, bỗng nhiên có người lay cô dậy.

“Miên Miên! Cậu mau dậy xem cái này đi!”‘.

“… Hửm?”. Cô buồn ngủ trở mình trong chăn: “Còn sớm mà, để mình ngủ thêm chút nữa đi”.

“Đừng có ngủ nữa”. Tống Gia Ninh nén giận bất lực nói: “Trên Weibo có chuyện rồi, liên quan đến cậu đó”.

Bay giờ không chỉ Ôn Thư Du, ngay cả Khúc Vân Chu cũng tỉnh ngủ hẳn. Hai người mở mắt ngồi dậy, cúi đầu xem điện thoại Tống Gia Ninh đưa.

Những lời lẽ khó coi trên màn hình, nghiễm nhiên đã trở thành cuộc vui của những kẻ tung tin đồn.

Cơn buồn ngủ của Ôn Thư Du chợt biến mất, sững sờ một lát, bỗng nhiên cô nổi giận đùng đùng.

Cô lạnh lùng cầm điện thoại, thế nhưng vừa vuốt làm mới bình luận đã không thấy bình luận đâu nữa,

“Thế này là sao?”

Khúc Vân Chu lấy điện thoại trong tay cô xem thử, thoát ra rồi nhấp vào bài viết lại, nhưng lúc này lại không thấy cả bài viết gốc đó đâu nữa.

Cô nhấp vào những bài viết liên quan và tài khoản Weibo khác, kết quả đều như nhau, tất cả đều biến mất không thấy đâu.

“Có người giúp cậu xử lý sạch sẽ rồi”. Cô ấy nghiêm mặt nói.

“Có lẽ là người nhà, hơn nữa rất có thể là anh mình”. Ôn Thư Du nhìn thời gian trên góc trái màn hình, bây giờ chưa được sáu giờ rưỡi sáng, mà những bài viết và bình luận đó chủ yếu xuất hiện vào hai ba giờ khuya.

“Lúc mình thức dậy thấy những bài viết liên quan rất nhiều, mình đã xem sơ hết rồi, cảm giác như có người bày kế ở đằng sau châm dầu vào lửa”. Tống Gia Ninh nói: “Nếu không mới sáng sớm đã đăng chung một dòng phỏng đoán, sao lại có nhiều blogger chuyển tiếp cùng lúc như vậy?”.

Khúc Vân Chu cau mày: “Có thể là ai đang muốn nhằm vào cậu đây?”.

Ôn Thư Du nén giận, hít sâu một hơi sau đó chợt cau mày, cố gắng nhớ lại.

“Có lẽ nào là Thi Tình không?”. Tống Gia Ninh hỏi.

“Cũng không có khả năng lắm”. Cô lắc đầu.

Sau buổi tiệc trên du thuyền lần đó, nhà họ Thi đã đưa Thi Tình đến thành phố khác để tránh tai tiếng. Những người khác thấy vậy bèn mượn gió bẻ măng, nhà họ Thi bây giờ gặp khá nhiều khó khăn trong chuyện làm ăn, chuyện này có lẽ nhà họ Thi không có can đảm làm lại lần hai đâu.

“Người vừa là đối thủ cạnh tranh của cậu, vừa có thể được hưởng lợi từ chuyện này, trước mắt tớ chỉ nghĩ ra một người”. Khúc Vân Chu suy đoán: “Người đó là Mạnh Bất Dư trước đây chụp ảnh bìa cho Secret Style”.

“Cô ta?”. Ôn Thư Du sửng sốt.

“A Chu nói cũng có lý”. Tống Gia Ninh gật đầu: “Có nhiều người nhắc đến chuyện hai người lần lượt chụp ảnh bìa, nhưng theo như những gì họ nói, có lẽ trước đây có người đã mang các cậu ra so sánh. Fans của Mạnh Bất Dư đương nhiên sẽ không vui nổi, còn về cô ta…”.

Tống Gia Ninh suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán thôi, chúng ta không vội kết luận”.

“Xin lỗi, liên lụy các cậu rồi”. Một lúc sau, Ôn Thư Du mang tâm trạng rối bời khẽ thở dài. Những bức ảnh đó không phải chỉ có mỗi mình cô.

Nhìn thấy những tin tức nhảm nhí này, không thể không giận được. Nhưng cô không chỉ thấy giận vì mình bị những người này sỉ nhục, cô còn giận vì bọn họ liên lụy đến bạn bè cô.

Những lời lẽ đó quả thật quá buồn nôn, sự độc ác như muốn tràn ra khỏi màn hình.

“Nói cái gì vậy, bây giờ cậu bị người ta chĩa mũi nhọn vào, cậu lại xin lỗi bọn mình làm gì, người nên xin lỗi không phải cậu, mà là người cầm đầu và đồng bọn gây ra chuyện này”.

“Đúng vậy”. Khúc Vân Chu gật đầu, sau cùng còn cố tình trêu đùa: “Mình còn được làm người bao nuôi này. Dù sao thì xe cũng là của mình, nhà cũng của mình, hai người các cậu chính là đồ phụ nữ xấu xa chỉ yêu tiền của mình đấy”.

Để hai người bớt buồn, Ôn Thư Du đành bất lực mỉm cười, nhưng trong lòng quả thật đã bình tĩnh hơn lúc mới nhìn thấy những tin tức đó nhiều.

Nếu những tin đồn nhảm nhí này đã biến mất, vậy cũng không cần cô phải suy nghĩ nên làm gì trước tiên nữa, bây giờ vẫn nên gọi cho Ôn Lãng Dật hỏi chuyện trước.

Cô chỉ mong bố mẹ vẫn chưa biết những chuyện phiền lòng này.

Vừa nghĩ đến đây, Khúc Vân Chu lại nhắc nhở nói: “Miên Miên, tốt nhất là cậu nên xem lại tài khoản mạng xã hội ở nước ngoài, không chừng sẽ có tên điên nào đó chạy đến đó công kích cậu, dù sao thì cậu không công khai Weibo, không có chỗ cho bọn họ nổi điên”.

Tống Gia Ninh gật đầu: “Đúng đó, mau xem thử đi”.

Ôn Thư Du sửng sốt, cau mày gật đầu, mở ứng dụng ra xem.

Có thật, nhưng chỉ có vài dòng ít ỏi, cô dứt khoát thẳng tay xóa từng dòng một, mắt không thấy tim không đau.

Bị chuyện này quấy rầy, ba người không còn buồn ngủ nữa, lần lượt rời giường đi rửa mặt. Đợi Ôn Thư Du tắm rửa xong mới thấy mình có mấy cuộc gọi nhỡ.

Có của Ôn Lãng Dật, cũng có của Ôn Trị Nhĩ.

Cô vội vàng gọi lại.

Ôn Lãng Dật nghe máy ngay lập tức: “Miên Miên? Em dậy chưa?”.

“Dậy rồi”. Trong lòng Ôn Thư Du hơi lo sợ. Tuy cô không làm sai chuyện gì, nhưng nghĩ lại cũng biết hai anh sẽ giận.

“Những tin tức nhảm nhí trên mạng, em đã thấy chưa?”. Giọng điệu Ôn Lãng Dật nghe có vẻ rất bình tĩnh và nghiêm túc.

“… Em thấy rồi”.

“Ừm, em đừng quan tâm, anh sẽ xử lý”. Ôn Lãng Dật ngừng một chút, nói tiếp: “Lần này may mà có Yến Tân. Anh ấy đã tạo áp lực để xử lý sạch sẽ những tin tức đó, sau đó bảo người thông báo cho anh. Ban đầu anh định gọi cho em sớm, nhưng lại lo sẽ làm phiền em ngủ”.

“Lương Yến Tân?”.

“Sao vậy?”.

“Không có gì… chỉ là tò mò tại sao muộn vậy rồi anh ấy cũng phát hiện được”.

“Có lẽ là vì bận việc nên chưa ngủ được, sau đó cấp dưới báo tin cho anh ấy”. Ôn Lãng Dật ngừng một chút, giọng điệu hơi áy náy: “Xin lỗi, Miên Miên, nếu không phải xảy ra chuyện trong thời điểm đặc biệt thế này, anh đã là người đầu tiên xử lý chuyện đó”.

Trong lòng Ôn Thư Du chợt thấy ấm áp: “Ai cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, hơn nữa các anh đã bảo vệ em rất tốt rồi”.

“Ừm”. Ôn Lãng Dật mỉm cười, không nói chuyện khác nữa: “Nghỉ ngơi tiếp đi, bây giờ vẫn còn sớm”.

Ngắt điện thoại, Ôn Thư Du thở phào ngồi trên giường.

Bỗng nhiên, Khúc Vân Chu gõ cửa đi vào: “Miên Miên, mau xuống ăn sáng”.

“Ừ, mình xuống ngay”.

Người giúp việc bưng bữa sáng lên bàn.

Khúc Vân Chu ngồi lên ghế: “Miên Miên, vừa nãy gọi điện cho anh trai cậu chưa?”.

“Ừm, mình gọi rồi”. Ôn Thư Du gật đầu: “Anh ấy nói anh ấy sẽ xử lý”.

“Vậy thì tốt. Mau ăn đi, đừng giận những người đó làm gì, bọn họ không còn quấy rầy được bao lâu nữa đâu”.

Ôn Thư Du cắn mạnh một miếng bánh quế, lạnh lùng hừ nói: “Bây giờ mình rất muốn biết rốt cuộc do ai làm”.

“Yên tâm đi, sẽ biết nhanh thôi”. Tống Gia Ninh đặt tay lên vai cô vỗ nhẹ: “Nhưng những người làm chuyện này cũng ngu ngốc thật, thiếu hiểu biết về cậu như vậy mà cũng dám giở trò”.

Núi cao còn có núi cao hơn, lần này đối phương đá trúng tấm sắt rồi.

Ba người tạm thời yên lặng ăn sáng, Khúc Vân Chu chậm rãi ăn từng miếng salad trong bát, tay còn lại lướt Weibo.

Bỗng nhiên cô buông nĩa xuống.

“Sao vậy?”. Tống Gia Ninh hỏi.

Khúc Vân Chu ngước mắt mỉm cười quơ quơ điện thoại: “Có kết quả rồi, hiệu suất này cũng được đó”.

Ôn Thư Du đưa tay lấy điện thoại, cúi đầu nhìn vào màn hình, Tống Gia Ninh ngồi bên cạnh cũng sát lại nhìn theo.

Đương nhiên cô biết Ôn thị có tài khoản Weibo chính thức, nhưng bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng đăng vài tin tức mang tính tượng trưng thôi.

Bây giờ trên màn hình điện thoại Khúc Vân Chu đang dừng trên một bài viết  của Ôn Thị. Bài viết này vô cùng ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn  vài câu, bên dưới đính kèm thêm một bức ảnh.

“Liên quan đến việc @Mạnh Bất Dư bôi nhọ và bịa đặt con gái chủ tịch tập đoàn Ôn Thị, liên quan đến cô Ôn là cổ đông của tập đoàn Ôn Thị, hiện tại đã nhờ luật sư truy cứu trách nhiệm pháp luật”.

Ôn Thư Du phóng ảnh to lên, vị trí ở giữa phía trên ảnh là bốn chữ “luật sư thanh minh” sáng loáng.

Trong phần thanh minh nhắc đến rất nhiều, chẳng hạn như ban đầu người chuyển tiếp hình ảnh, người nắm giữ các tài khoản Weibo đăng nội dung bịa đặt giúp Mạnh Bất Bư, rồi chẳng hạn như cô ta thuê các blogger và các tài khoản khác hùa nhau châm dầu vào lửa, phát tán tin đồn.

Tài khoản này đã khóa bình luận, nhưng sau khi cô mở phần “chuyển tiếp” ra lại nhìn thấy một hàng dấu chấm hỏi và dấu chấm than, còn có sự kinh ngạc và mỉa mai của cư dân mạng.

[Trời ạ? Tôi phát hiện ra cái gì vậy? Ôn thị?]

[Mạnh Bất Dư và fans của cô ta bị vả có đau không? Ỷ đông người muốn đạp người ta xuống, kết quả lại đạp trúng tấm sắt, mà tấm sắt này còn rất dày nữa.]

[Tôi nói sao lại khủng khiếp như vậy… chuyện mới sáng sớm, chỉ hai tiếng sau tất cả nội dung và bài viết liên quan đều biến mất cả rồi.]

[Cho nên đại gia ngầm chỉ đi chụp tạp chí cho vui thôi? Tôi khóc mất.]

Ôn Thư Du xem lướt vài dòng rồi dừng lại.

Kết cục thế này đương nhiên cô rất hài lòng. Loại người tùy ý sai khiến người khác lén lút bôi nhọ cô như Mạnh Bất Dư, phải trả một cái giá thích đáng.

Dù sao thì cũng đã gây ra thương tổn rồi, cô cũng bị nhiều người vây quanh sỉ nhục vì chuyện này.

Tóm lại cũng không phải chuyện cô muốn.

“Hả giận!”. Tống Gia Ninh bỗng đứng phắt dậy, thở phào một hơi: “Quả nhiên giống như mình suy đoán, mánh khóe của người mẫu này đúng là dơ bẩn thật, đáng đời”.

Thấy dáng vẻ cô ấy như vậy, Ôn Thư Du chợt bật cười, đang định nói gì đó, điện thoại bên cạnh bỗng nhiên sáng màn hình.

Cô nhìn sang, bỗng chốc trừng to đôi mắt, nụ cười cũng cứng đờ trên gương mặt.

Có lẽ Ôn Trị Nhĩ sợ làm phiền cô ngủ, cho nên không gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn đến.

[Miên Miên, các em dạo này cố gắng hết sức đừng tùy tiện ra ngoài. Hơn nữa, hai hôm nay Yến Tân sẽ đến Đình Thành một chuyến, anh đã nhờ anh ấy chăm sóc em, em về với anh ấy đi.]

Đi với Lương Yến Tân?

Cô vội cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn: Không cần đâu, em còn đang định chơi thêm mấy ngày nữa.

Ôn Trị Nhĩ trả lời lại rất nhanh: Chuyện này không giấu được, bố mẹ giận lắm, em còn không mau về cho bọn họ yên tâm, tiện thể dỗ dành bọn họ.

“Miên Miên, sao vậy?”.

Ôn Thư Du đưa điện thoại cho Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu xem nội dung bên trong, sau đó vừa bất lực vừa đau đầu nói: “Nếu không khuyên bố mẹ mình được, mình phải về Đình Thành trước rồi”.

Hơn nữa còn đi cùng Lương Yến Tân.

Ôn Thư Du ở lại Lâm Thành thêm một ngày rưỡi, trong khoảng thời gian này Tống Gia Ninh nói muốn về cùng cô nhưng đã được cô ngăn lại.

“Trước đó không lâu mình đã tới Lâm Thành rồi, lần này ở lại ít hơn vài hôm cũng không sao. Các cậu đã lâu không gặp nhau, cứ yên tâm chơi vui vẻ đi”.

Khuyên cả buổi trời, cuối cùng cô cũng thuyết phục được Tống Gia Ninh.

Trong một ngày rưỡi này, chuyện Mạnh Bất Dư bịa đặt tung tin bôi nhọ cô cũng đến hồi kết, bởi vì có chứng cứ xác thực, cô ta đành phải xin lỗi từng chuyện cô ta đã gây ra, đồng thời gánh chịu mọi trách nhiệm phía sau.

Bài đăng xin lỗi luôn đứng đầu bảng tìm kiếm, có nhiều người thoát fan, cũng có nhiều người vì thế mà mỉa mai cô ta.

Ý định muốn bước tiếp trong giới và phát triển sự nghiệp bản thân của Mạnh Bất Dư đã hoàn toàn tiêu tan.

Ôn Thư Du chẳng muốn đồng cảm với cô ta, chỉ có thể nói may mà mình có người nhà để dựa vào, nếu như những người yếu thế hơn một chút, không biết phải làm sao mới bảo vệ được quyền lợi, mới có thể ngăn cản những lời bôi nhọ sai sự thật đó.

Nhưng chuyện này cũng khiến cô phải suy nghĩ lại những chuyện khác.

Chẳng hạn như Ôn Thư Du bỗng nhiên nhận ra trước đây cô làm chuyện này vì đam mê, dường như cô đã suy nghĩ nó quá đơn giản rồi.



Sáng hôm đó đã hẹn trước, một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự của Khúc Vân Chu.

“Vậy mình đi đây”. Cô cố lấy lại tinh thần mỉm cười với hai người: “Đến lúc đó gặp lại”.

Tống Gia Ninh nhìn tài xế xuống xách va li giúp cô, sau cùng chỉ đành bất lực gật đầu đáp: “Ừm, đi đường cẩn thận”.

“Khi nào về gặp lại”. Khúc Vân Chu uể oải làm động tác hôn gió.

Ôn Thư Du than thở trong lòng, quay người cam chịu số phận đi về phía chiếc xe màu đen gần đó.

Dù sao cùng lắm cũng ngồi chung ba bốn tiếng thôi, lên máy bay đeo bịt mắt nằm ngủ là được rồi.

Nghĩ đến đây cô lại chẳng biết làm sao. Bản thân cô đã học ở nước ngoài năm năm rồi, thế nhưng người nhà vẫn quản lý cô quá chặt. Tuy cô biết bọn họ đều có ý tốt, nhưng cô cũng rất muốn để bọn họ tin rằng cô đã có thể tự đối mặt một mình.

“Cô Ôn, mời lên xe”. Tài xế mở cửa xe nói.

Ôn Thư Du lấy lại tinh thần, chợt dừng chân lại, sau đó mím môi bước đến, đang chuẩn bị khom người ngồi vào trong, lại phát hiện bên ghế trống phía sau đang đặt một cái túi giấy nhích lại gần chỗ cô.

Nhãn hiệu này rất quen thuộc, trông có vẻ là đựng quần áo bên trong.

Bỗng nhiên cô nhớ ra cô gái lần trước được Lương Yến Tân dìu xuống xe.

Đây là… đồ mua cho cô gái đó sao?

Lương Yến Tân ngồi một bên ở ghế sau xe, tầm mắt của cô dán chặt trên một bên người của anh, chẳng hạn như cánh tay đang đặt bên người, ngón tay thon dài, xương mu bàn tay hiện lên rõ rệt.

Anh không có ý định mở lời.

“Cô Ôn, sao thế?”. Tài xế hỏi.

Ôn Thư Du ngoảnh đầu lại: “Phiền anh lấy cái túi ở ghế sau ra giúp tôi, nếu không có lẽ tôi không có chỗ ngồi rồi”.

“Chuyện này…” Tài xế lộ vẻ khó xử.

Bỗng nhiên, cửa bên ghế lái phụ được mở ra, một người đàn ông giống như trợ lý bước xuống xe, cười nói “Cô Ôn, đây là váy sếp Lương đền cho cô, trước khi đi đã dặn tôi mang đến”.

Ôn Thư Du ngẩn ra, đền váy cho cô?

Cô bèn từ chối, thế nhưng thấy cảnh mình và trợ lý còn có cả tài xế “giằng co” với nhau ngoài xe, cô chợt đổi ý không từ chối nữa.

“Cảm ơn anh”. Cảm ơn xong, cô khách sáo mỉm cười: “Nhưng anh cứ bỏ nó trong cốp xe giúp tôi đi”.

“Vâng”. Trợ lý do dự một lát, tiến lên lấy túi giấy mang ra đằng sau.

Ôn Thư Du khom người ngồi vào trong xe.

Trong xe đóng kín và không gian chật hẹp, vừa ngồi xuống gần anh giống như đã rút ngắn khoảng cách của hai người rất nhiều.

Cảm giác áp lực bủa vây.

Cô đặt túi trên đùi, bình tĩnh tự nhiên thả lỏng ngón tay đặt trên túi, ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ.

Trong lúc yên tĩnh, bên cạnh bỗng nhiên khẽ vang lên tiếng phì cười.

Cơ thể cô chợt cứng đờ, chưa kịp quay đầu lại xem, chỉ nghe thấy anh hờ hững nói: “Cảm ơn anh ta? Đồ do anh chọn, tiền do anh trả, em cảm ơn anh ta làm gì?”.
— QUẢNG CÁO —