Sau khi Bạc Kha Nhiễm ra khỏi Thẩm gia, nhìn đến chiếc xe Nguyễn Lệ đã đậu ở trước cổng liền nhanh chóng mở cửa ngồi lên.
“Đi thôi, nhanh lên.’’
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa lên xe, cô liền nói với A Miên đang ngồi ở ghế lái.
Giọng nói của cô có chút run rẩy mang theo mấy phần cấp thiết, A Miên mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn theo bản năng đạp ga rời đi.
Khi chiếc xe đi một quãng, Bạc Kha Nhiễm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô từ từ ngả người ra phía sau, dán lưng vào thành ghế mềm mại.
Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật vào ban đêm đang dần dần lùi lại, mím chặt đôi môi không nói một lời.
A Miên cùng Miumi ngồi ở phía trước không hẹn mà cùng nhau nhìn Bạc Kha Nhiễm phía sau qua chiếc gương chiếu hậu.
Mới vừa rồi Bạc Kha Nhiễm nhanh như một cơn gió leo lên xe, lại nói những lời đó cùng với A Miên, Nguyễn Lệ bây giờ mới kịp phản ứng lại.
Nhìn sắc mặt rõ ràng có gì đó không đúng của Bạc Kha Nhiễm lại liên tưởng đến những hành động của cô ấy vừa rồi, trong lòng cô mơ hồ dâng chút dự cảm xấu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kha Nhiễm, em sao vậy?’’ Cô lần đầu tiên nói chuyện cẩn thận như vậy với Bạc Kha Nhiễm.
Ánh mắt vô thần của Bạc Kha Nhiễm lóe lóe, sau đó nhìn về phía cô.
“Em không sao?’’
Âm thanh khàn khàn, tăm tối.
Nguyễn Lệ càng thêm chắc chắn Bạc Kha Nhiễm nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà cô chỉ ăn cơm ở Thẩm gia, người nhà kia yêu quý cô ấy như thế, chẳng lẽ lại cho lại làm gì khiến cô ấy đau lòng sao?
Chuyện này là không thể, vậy rốt cuộc là tại sao…
“Kha Nhiễm, có chuyện gì em hãy nói cho chị nghe một chút.’’ Nguyễn Lệ nhẹ nhàng nói.
Bạc Kha Nhiễm mím môi một cái, cuối cùng cũng chỉ nói:
“Thật sự không có chuyện gì đâu.’’
“Chị, em hơi mệt, khi nào đến sân bay gọi em nhé.’’
Nói xong, cô lại nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa sổ, nhắm hai mắt lại, không còn nói một lời gì nữa.
Nguyễn Lệ biết tính tình của cô ấy nhưng bây giờ cô thực sự đang rất lo lắng.
Bạc Kha Nhiễm nói với cô rằng mình không sao, tuy nhiên cô lại nhìn thấy rõ ánh Lệ đang chực trào nơi đáy mắt u buồn ấy.
Làm sao có thể không có chuyện gì được?
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn gọi điện thoại cho Thẩm Dữ, nhưng Bạc Kha Nhiễm còn đang ở ngay trước mặt, cô cũng không thể trong tối ngoài sáng đánh vào mặt cô ấy được.
Qua mười phút, Bạc Kha Nhiễm vẫn duy trì tư thế ấy không nhúc nhích, Nguyễn Lệ cũng không thể đảm bảo rằng cô đã ngủ say, cho nên cuộc điện thoại này rốt cuộc vẫn không thể thực hiện được.
Cứ như thế, mãi cho đến khi đã đến khách sạn Giang Hoài.
“Các chị cũng trở về phòng mình nghỉ ngơi đi, em cũng đi nghỉ ngơi đây.’’ Bạc Kha Nhiễm xoay người nói với mấy người bọn họ.
Trên đường tới đây, các cô cũng nhận ra được Bạc Kha Nhiễm không vui vẻ cho lắm, bây giờ làm sao có thể yên tâm mà rời đi được.
Bạc Kha Nhiễm thấy bọn họ vẫn không có động tác gì, nghi ngờ hỏi:
“Mấy người sao vậy?’’
“Kha Nhiễm, em đừng như vậy, em như vậy bọn chị không yên tâm.’’ Nguyễn Lệ thành khẩn nói.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của Bạc Kha Nhiễm, ngay cả thời gian trước bị dư luận mắng thảm hại như vậy, cô cũng chưa từng thấy cô ấy tỏ ra như bây giờ.
Bạc Kha Nhiễm cười cười.
“Em thực sự không sao mà, chỉ là… Chỉ là cùng với người lớn mâu thuẫn một chút, để em tự suy nghĩ một mình là ổn, bọn chị đừng lo lắng nữa.’’
“Hơn nữa ngày mai còn phải tham dự hoạt động, không ngủ đủ sẽ có quầng thâm đấy, mấy người mau trở về phòng mình đi.’’
Thái độ của Bạc Kha Nhiễm rất kiên quyết, mấy người Nguyễn Lệ cũng không còn cách nào chỉ có thể trở về phòng.
Đợi sau khi bọn họ đi khuất, Bạc Kha Nhiễm đóng cửa lại, nụ cười trên khóe miệng từ từ đông cứng lại, rồi biến mất.
*
Khi Thẩm Dữ đáp chuyến bay đến Giang Hoài đã là hơn mười một giờ đêm.
Trên đường tới sân bay Ninh Hạ, anh đã gọi cho Bạc Kha Nhiễm không biết bao nhiêu cuộc điện thoại.
Từ lúc mới bắt đầu không có người nghe, đến bây giờ chỉ cần tiếng chuông vang lên thì đối phương lập tức tắt máy.
Trong lòng Thẩm Dữ tựa như có một tảng đá ngàn cân đè ép đến ngạt thở, cảm thấy cô cùng nặng nề.
Đã trưởng thành đến như thế này, đây là lần đầu tiên trong anh cảm thấy sợ hãi như vậy.
Anh sợ cô hiểu lầm, sợ cô không nghe anh giải thích, sợ cô không thèm quan tâm đến anh nữa.
Bởi vì anh thậm chí còn không biết được rốt cuộc phản ứng của cô sau khi nghe chuyện ấy là như thế nào.
Cho nên trong lòng mới mới sợ hãi.
Ngay khi nhận được điện thoại của bố thì anh đã hoảng loạn mất một lúc.
Anh hẳn nên nói chuyện này với cô sớm hơn một chút mới phải.
Thẩm Dữ biết Bạc Kha Nhiễm ngày mai có tham gia một hoạt động làm người phát ngôn ở Giang Hoài, cho nên anh ngay lập tức bàn giao tất cả các công việc còn lại cho Dương Cánh cùng Vương Lượng giải quyết rồi vội vã chạy tới đây.
Nhưng bây giờ anh lại không biết cô hiện tại đang ở tại khách sạn nào, cái này cũng là một chuyện rắc rối.
Một giây kế tiếp, anh đột nhiên nghĩ đến một người.
Anh thật sự là gấp gáp đến hồ đồ rồi, làm sao có thể quên mất chị Lệ cơ chớ, anh có thể gọi điện cho chị ấy mà.
Ngày khi Thẩm Dữ đang chuẩn bị gọi cho Nguyễn Lệ thì đúng lúc này lại nhận được một cuộc gọi của cô ấy.
*
Nghĩ đến sáng ngày mai còn phải tham gia hoạt động quảng cáo, Bạc Kha Nhiễm liền đi tắm, sau khi sấy xong tóc thì chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Khi cô đang chuẩn bị tắt chiếc đèn đặt cạnh giường thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc..’’
Động tác của Bạc Kha Nhiễm hơi ngưng lại một chút, xỏ dép vào bước về phía cửa ra vào.
“Ai vậy?’’
“Là chị.’’
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Nguyễn Lệ.
Bạc Kha Nhiễm nhíu mày một cái, đã trễ thế này, chẳng lẽ chị ấy còn có chuyện gì gấp sao?
Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đưa tay mở cửa ra.
Tuy nhiên, sau khi cánh cửa được mở ra, người ở ngoài kia không phải là Nguyễn Lệ mà là Thẩm Dữ một thân bụi bặm.
Ánh sáng ngoài hành lang chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của anh, những giọt nước mắt vẫn chực trào nơi đáy mắt Bạc Kha Nhiễm trong nháy mắt liền rơi xuống.
Nguyễn Lệ thấy nhiệm vụ của mình hoàn thành, cũng không cần ở lại đây thêm nữa, cô thức thời từ sau lưng Thẩm Dữ xoay người trở về phòng mình.
Có Thẩm Dữ ở đây, cô hoàn toàn yên tâm.
Ít nhất tối nay cũng có thể ngủ một giấc yên ổn.
*
Bạc Kha Nhiễm để cửa cho Thẩm Dữ đi vào.
Vừa bước vào cửa, Thẩm Dữ ngay lập tức kéo cô ôm trọn vào trong lồng ngực của mình, trên người anh còn mang theo sự lạnh lẽo của bên ngoài.
Anh ôm thật chặt vòng eo thon thả của người con gái trước mặt như sợ cô sẽ tuột khỏi vòng tay của mình, nhưng Bạc Kha Nhiễm cũng không đẩy anh ra, chẳng qua nước mắt càng rơi dữ dội.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.’’ Thẩm Dữ vừa nói lời xin lỗi vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.
Anh đã từng nói, điều anh sợ nhất chính là nhìn người phụ nữ của mình khóc trước mặt anh.
Nhìn cô khóc thế này khiến trái tim anh vô cùng đau nhói.
Nhưng càng lau thì nước mắt của Bạc Kha Nhiễm càng rơi nhiều hơn.
“Nhiễm Nhiễm, em đừng khóc…’’
Lời nói của Thẩm Dữ còn chưa xong đã bị Bạc Kha Nhiễm hung hăng che kín đôi môi.
Cô dùng sức gặm cắn đôi môi của anh, không một chút do dự.
Bàn tay nhỏ bé lại đang cố gắng lôi kéo quần áo trên người anh cởi ra ngoài.
Thẩm Dữ cảm nhận được chút đau nhói từ đôi môi truyền đến, theo bản năng muốn giải thích cho cô hiểu rõ, nhưng lại bị cô chặn lại.
Bạc Kha Nhiễm một bên gặm nhấm, mút mát, một bên lạnh lùng nói:
“Thẩm Dữ, anh im miệng… Anh im miệng…’’
Thẩm Dữ bị cô khiêu khích trên dưới đến toàn thân bốc cháy, trong khoang miệng lúc này đều là hơi thở mềm mại nóng bỏng của cô, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng cao.
Ngoài trời đang đổ cơn mưa rào, những giọt nước mưa đánh vào mặt kính cửa sổ, phát ra âm thanh lộp bộp rõ ràng.
Nhưng bây giờ hai người trong phòng không ai còn có thể nghe được tiếng mưa rơi.
Giống như một con thác dữ chảy xiết từ trên cao, không một tiếng báo trước đột ngột rơi xuống, nện xuống đáy sông sâu thẳm, cùng nhau hòa hợp làm một.
Cô dường như đang dạo bước lên đỉnh mây mù, đứng trên đó ngắm nhìn phong cảnh thơ mộng nhất, cũng ngã vào phù sa, trong mắt chỉ còn thấy sự một màu diễm lệ.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng con suối chảy róc rách, róc rách.
Âm thanh này càng lúc càng lớn, cành lúc càng nhanh, tựa hồ như đang từ từ hòa quyện chung với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Bạc Kha Nhiễm đã không thể nào phân biệt rõ, rốt cuộc đâu là tiếng suối trong veo, đâu là tiếng mưa gió dữ dằn.
*
Cuối cùng, Bạc Kha Nhiễm vào phòng tắm tắm lại một lần cho tỉnh táo, chỉ là lần tắm này có hơi lâu một chút.
Cô mềm nhũn dựa vào trong lồng ngực của Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ nhẹ nhàng vuốt ve ngón út mềm mại trắng nõn của cô: “Nhiễm Nhiễm, chuyện kia là anh không đúng, anh hẳn…”
Một ngón tay trắng tinh ấm áp đặt trên đôi môi anh, ngăn cản những lời nói sắp thoát ra khỏi miệng.
“Anh không cần nói, bởi vì bây giờ anh nói cũng vô dụng.’’
Nghe đến đây trong lòng Thẩm Dữ trầm xuống, anh lập tức xoay người đè Bạc Kha Nhiễm xuống dưới cơ thể to lớn của mình.
“Không phải…’’
“Em biết, em đều biết.’’ Bạc Kha Nhiễm đổi lại dùng bàn tay che miệng anh.
“Thật ra thì em đã suy nghĩ kỹ rồi, bất kể anh vì lý do gì kết hôn mới em em đều chấp nhận.’’
Thẩm Dữ muốn đem bàn tay của cô gỡ xuống, nhưng lại càng bị bịt chặt hơn.
“Anh không nên giải thích, em không thích nhất là người khác giải thích cùng em, bởi vì một khi giải thích có nghĩa là họ đã làm sai chuyện gì, em chỉ hy vọng anh vĩnh viễn đừng làm như vậy.’’
“Thẩm Dữ, hiện tại cái gì cũng đã muộn rồi.’’
“Có những lời em chỉ nói một lần, anh nhớ cho thật kỹ.’’
“Em không quan tâm anh bị ai uy hiếp mới kết hôn với em, nhưng nếu anh đã kết hôn với em thì anh phải chịu trách nhiệm phải yêu em, phải cưng chiều em, phải đối tốt với em cả đời, là anh kéo em vào tình yêu này trước, cho nên em tuyệt đối sẽ không cho phép anh xoay người bỏ chạy, anh đừng nghĩ đến chuyện đó, cũng đừng nằm mơ, là anh trêu chọc em trước.’’
Thẩm Dữ nghe mấy câu đầu tiên của Bạc Kha Nhiễm, trong lòng lạnh hơn phân nửa, nhưng những lời phía sau này khiến cho anh hoàn toàn sửng sốt.
Trái tim lạnh buốt bất chợt bùng cháy.
Bạc Kha Nhiễm nhìn thấy dáng vẻ ngây người của anh, buông lỏng bàn tay đang che đôi môi anh ra.
“Sao vậy, anh không đồng ý sao?’’
“Đồng ý, dĩ nhiên đồng ý.’’
Thẩm Dữ sao có thể không đồng ý chứ, anh còn sợ cô đổi ý nữa là.
Bạc Kha Nhiễm cười một tiếng.
“Anh đừng ở trên người em như vậy, gió lùa vào chăn, lạnh lắm.’’
Nghe được cô nói lạnh, Thẩm Dữ lúc này lập tức đè xuống, bao trùm trên người cô.
Bạc Kha Nhiễm duỗi tay chọc chọc vào anh, “Nặng.’’
Cô vừa dứt lời đã cảm giác được trời đất mù mịt.
Cô và Thẩm Dữ đã thay đổi vị trí cho nhau.
Bây giờ là cô đang nằm trên người anh, bàn tay nóng bỏng của anh đang nắm chặt lấy vòng eo cô.
Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn đem gò má dán chặt lên lồng ngực trần trụi của Thẩm Dữ.
Lúc ấy khi vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của Thẩm Quan và Thẩm Trường Kiến, cô ngây ngốc ở đứng ở nói đó, cảm giác như trong những ngày đông giá rét bị một chậu nước lạnh tạt vào trên người, lạnh lẽo tựa hồ như rơi vào trong hầm băng vĩnh cửu.
Cho nên cô mới chật vật chạy trốn.
Nhưng sau đó cô đã suy nghĩ sáng suốt, bất kể Thẩm Dữ ban đầu cưới cô vì điều gì, cô cũng chắc chắn một điều.
Cô yêu anh.
Trái tim của con người không phải làm từ sắt đá, Bạc Kha Nhiễm cô cũng chỉ là một người làm từ máu thịt, cũng có một tấm lòng mềm mại.
Thẩm Dữ đối với cô tốt như vậy, yêu chiều cô như vậy, sao cô có thể không biết.
Thử hỏi nếu như anh ấy không thật lòng yêu cô, làm sao có thể vì cô làm những chuyện như vậy, làm sao có thể ở trước mặt cô cưng chiều, dịu dàng, nhưng trước mặt người khác lại vô cùng kiêu ngạo và lạnh lùng.
Chắc chắn điều thứ hai là:
Anh càng yêu cô.
Ngay cả khi anh không yêu cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không buông tay, một người đàn ông tốt như Thẩm Dữ, nếu bỏ lỡ, biết đi đâu mới tìm được người thứ hai?
Bạc Kha Nhiễm có chút mệt mỏi.
Mí mắt như muốn dính lại với nhau, nhất là sau khi nói rõ ràng cùng với anh, cô càng thêm buồn ngủ.
“Thẩm Dữ, em buồn ngủ.’’
“Ừ, ngủ đi.’’ Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Sau khi Bạc Kha Nhiễm mơ mơ màng màng muốn đi vào mộng đẹp, cô dường như nghe được một người ở bên tai cô thì thầm.
Anh nói:
“Nhiễm Nhiễm, thật ra bất kể ông có uy hiếp anh hay không, anh cũng sẽ cưới em.’’
aEdit: Pinkie
“Minh Khê còn không định trở về sao?” Mẹ Triệu cau mày hỏi tài xế của nhà họ Triệu.
Tình cảm của mẹ Triệu đối với Minh Khê rất phức tạp, mặc dù bà biết đứa trẻ này là con gái ruột của mình, nhưng dù sao mười lăm năm qua bà chưa từng gặp mặt, thực sự quá xa lạ. Chỉ một vài động tác tiếp xúc như ôm ấp cũng đều rất xấu hổ.
Hơn nữa, bà cũng phải quan tâm tới cảm xúc của Triệu Viên —— Từ nhỏ thân thể Viên Viên đã không tốt, cho tới bây giờ đều không tranh không đoạt, nếu như phát hiện những người bên cạnh đều quan tâm đến Minh Khê mới vừa vào nhà thì con bé có thể cảm thấy bị vứt bỏ rồi đau khổ hay không?
Vì vậy trong hai năm qua, mẹ Triệu đều duy trì khoảng cách không gần không xa với Minh Khê.
Nhưng mặc kệ thế nào, Minh Khê là con ruột của bà, mặc dù con bé có phản nghịch thì bà cũng không thể không quan tâm được.
Tài xế khóa cửa ga ra, lắc đầu nói: “Hôm nay đi đón thì chỉ có cô Triệu Viện và cậu Vũ Ninh mà thôi, không thấy cô Minh Khê ở cổng trường.”
“Con bé thật sự cảm thấy đã cứng cáp rồi sao, đã hai ngày rồi không chịu trở về.” Mẹ Triệu tức giận.
Tài xế hỏi: “Ngày mai, lúc tan học, nếu không thì để tôi vào trong trường xem thử, đón cô ấy trở về?”
“Quên đi, không cần đâu.” Trong lòng mẹ Triệu vẫn có chút tức giận: “Không phải chỉ nói nó hai câu thôi sao, động một chút là rời nhà bỏ đi, ai quản nổi tật xấu của nó? Nếu con bé không trở lại thì bỏ đi, đừng chủ động đi đón! Hơn nữa, quần áo, giày dép nó cũng không mang theo nhiều, tôi nghĩ là con bé không có ý định ở trường lâu đâu!”
Dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, tài xế cũng không tiện nói gì.
Mẹ Triệu xoay người vào nhà. Hôm nay trên lớp Triệu Viên có sinh hoạt văn nghệ nên không trở về. Triệu Vũ Ninh không ăn cơm, cũng không biết tức giận cái gì, về đến nhà là về phòng chơi game.
Một mình mẹ Triệu ăn cơm tối, phát hiện trên bàn không có món sườn xào chua ngọt do Minh Khê nấu. Sau khi ăn xong thì lại ghế salon xem tivi, cũng không còn được Minh Khê bóp vai như trước đây, trong lòng bà cảm thấy phiền não. Bây giờ bà mới cảm giác trong nhà hơi quạnh quẽ.
Bà không thể bỏ mặt mũi đi hỏi Minh Khê tình hình ở trường, vì vậy không thể không lên lầu gõ cửa phòng Triệu Vũ Ninh.
“Hôm nay ở trường con có gặp chị con không? Có hỏi con bé khi nào nó định nháo đủ rồi về nhà không?”
“Không gặp, con học lớp mười, việc gì phải tới lớp mười hai của chị ấy.” Triệu Vũ Ninh nhớ tới chuyện buổi trưa, ở căn tin bị Minh Khê ngó lơ thì sắc mặt càng thêm thối: “Mẹ, mẹ đừng hỏi con, cũng không phải con là người mắng người ta để người ta bỏ nhà đi?”
Mẹ Triệu nghẹn lời, không thể làm gì khác hơn đành phải ra ngoài.
Chờ đến khi ngoài cửa có tiếng bước chân rời đi thì Triệu Vũ Ninh mới tắt game, mở WeChat.
Cậu nghĩ không ra, vì sao lần này Triệu Minh Khê lại tức giận như vậy —— không làm cơm hộp cho cậu thì không tính đi, vậy còn ở trường coi cậu như người xa lạ, không thèm để ý tới cậu. Như vậy là có ý gì? Cho dù có ra khỏi nhà thì có cần triệt để phân rõ giới hạn với bọn họ như vậy không?
Chuyện lần này là gì? Không phải vì Triệu Viên bị dị ứng, người nhà quở trách chị ấy vài câu thôi sao? Trước đây bị bỏng, chị ấy cũng có nói gì đâu.
Hơn nữa, buổi trưa cậu đã định cúi đầu xin lỗi rồi, là chị ấy không nhìn cậu trước.
Vậy, bây giờ cậu gửi tin nhắn WeChat cho chị ấy, chẳng phải như vậy thật mất mặt à? Cúi đầu hết lần này đến lần khác sao?
Thế nhưng, nếu lần này chị ấy không về nhà nữa, sau này cũng không làm cơm nữa thì phải làm sao bây giờ?
Hôm nay, Triệu Vũ Ninh thật sự nuốt không trôi cơm tối, quả thực quá không quen.
Triệu Vũ Ninh nhớ tới, hôm nay lúc về nhà, đối diện với căn phòng trống rỗng của Triệu Minh Khê. Cậu lại nhíu mày, nắm tóc, sau khi gõ đi gõ lại mấy lần, cuối cùng cậu cũng đã nhắm mắt gửi một tin nhắn đi.
“Triệu Minh Khê, buổi trưa nay chị có ý gì?”
Cậu khoanh chân ngồi trên giường, cố nén cảm giác không vui trong lòng, định xem Triệu Minh Khê sẽ trả lời thế nào.
Kết quả.
Bất ngờ không kịp đề phòng, cậu nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ.
“…”
【Bạn không phải là bạn bè của cô ấy (anh ấy), trước tiên hãy gửi lời mời kết bạn, và phải chờ đối phương chấp nhận thì bạn mới có thể nhắn tin.】
“…”
Triệu Vũ Ninh sững sờ, vô thức gọi điện thoại cho Triệu Minh Khê.
Nhưng trong điện thoại đã nhanh chóng truyền tới âm thanh: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
WeChat và điện thoại đều bị kéo vào danh sách đen????
Triệu Vũ Ninh suýt chút nữa ngã ngửa xuống giường, há mồm kinh ngạc, ngơ ngác ngồi im.
Triệu Vũ Ninh không thể suy nghĩ trong vài giây.
Từ khi Triệu Minh Khê đến nhà họ Triệu, đây là lần đầu tiên phát sinh tình huống như vậy.
Trước đây, chị ấy không phải chưa từng bỏ nhà rời đi, luôn miệng nói là muốn ở ký túc xá của trường, thế nhưng, khi đó cơ bản chưa từng thành công, ra ngoài ở hai ngày đã đỏ mắt, chủ động trở về —— Thật ra Triệu Vũ Ninh biết, sau khi bà nội nhận nuôi chị ấy ở thị trấn nhỏ phương Bắc qua đời, Minh Khê đã không còn nơi nào để đi.
Nhưng lần này, chị ấy không có dấu hiệu trở về, thậm chí còn cho phương thức liên lạc của cậu vào danh sách đen.
Triệu Vũ Ninh nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề, chị ấy cho phương thức liên lạc của cậu vào danh sách đen, hay cho cả nhà bọn họ vào danh sách đen?
Chẳng biết vì sao, Triệu Vũ Ninh nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ của Triệu Minh Khê khi rời khỏi nhà, trong lòng tự dưng dâng lên một dự cảm mà chính cậu cũng không thể nói ra được, nói chung là một dự cảm không tốt.
Ngay khi cậu đang đi qua đi lại trong phòng, suy nghĩ xem có nên nói chuyện này với anh Triệu Trạm Hoài không thì có giọng nói của anh ấy ở dưới lầu.
Giống như còn có người khác tới, mẹ Triệu đang tiếp khách.
Một lúc sau, cửa phòng bị người gõ: “Cậu nhỏ, cậu Lệ Nghiêu tới, có chuyện muốn nói, bà chủ bảo cậu xuống dưới.”
Thẩm Lệ Nghiêu là con trai của nhà khác, từ nhỏ đến lớn đã nhận vô số huy chương trong các cuộc thi, còn có chế tạo một số robot mới, nhận được giải thưởng trong cuộc thi cờ vây.
Triệu Vũ Ninh cảm thấy anh ta lạnh lùng, cao ngạo, cho nên rất không thích anh ta. Nhưng không hiểu vì sao, cha Triệu và mẹ Triệu lại vô cùng nhiệt tình với anh ta, lúc trước còn cố gắng giăng tơ hồng cho anh ta và Triệu Viện, nhưng mà sau khi Minh Khê trở về, thì đã biến thành Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu.
Nhưng anh ta rất ít khi chủ động tới nhà họ Triệu của bọn cậu, mỗi lần tới cũng trưng ra vẻ mặt lạnh tanh, giống như ai đang thiếu nợ anh ta tám trăm vạn vậy. Hôm nay, rốt cuộc vì sao anh ta lại tới đây.
Mà bây giờ, nếu như cậu không xuống, sẽ bị mẹ lải nhải cả buổi tối.
Triệu Vũ Ninh cau mày, chỉ có thể ném chuyện bị Triệu Minh Khê kéo vào danh sách đen qua một bên trước, rồi đi xuống lầu.
Hạ Dạng sống trong cùng khu biệt thự với nhà họ Triệu. Vì vậy, buổi tối nhà họ Triệu xảy ra chuyện gì thì đã truyền tới tai Minh Khê rất nhanh.
Hạ Dạng gửi tin nhắn: “Nghe nói tối nay Thẩm Lệ Nghiêu tới nhà cậu.”
Minh Khê ngẩn người, cũng có chung suy nghĩ như Triệu Vũ Ninh, Thẩm Lệ Nghiêu chủ động tới nhà họ Triệu —— mặt trời mọc ở đằng tây sao?
Tin nhắn của Hạ Dạng lại gửi tới: “Có người nhìn thấy, sau khi tan học, cậu ta đã tới lớp chọn tìm Ngạc Tiểu Hạ. Cậu nói thử xem, có phải cậu ta tới tìm Ngạc Tiểu Hạ để nghe xác nhận từ chính miệng Ngạc Tiểu Hạ hay không, sau đó đi tới nhà cậu, xác nhận cậu không có liên quan gì tới chuyện dị ứng của Triệu Viên? Cậu có thể vô tội!”
“Tớ không biết.” Minh Khê trả lời: “Hơn nữa, bây giờ tớ cũng không để ý tới cái nhìn của người nhà họ Triệu đối với tớ nữa.”
Kiếp trước, cô đã mắc kẹt trong những trận cãi vã với người nhà, đã đánh mất lý trí để tự chứng minh bản thân vô tội.
Nhưng kiếp này, đầu óc tỉnh táo, chỉ cần xác định chuyện dị ứng và Ngạc Tiểu Hạ có liên quan thì thực ra, Minh Khê cũng có rất nhiều cách để chứng minh với người nhà họ Triệu. Đi bệnh viện để xem camera cũng được, lừa Ngạc Tiểu Hạ để chính cậu ta nói ra rồi ghi âm cũng được.
Nhưng vấn đề ở chỗ, Minh Khê đã không quan tâm tới cái nhìn của bọn họ đối với cô, cho nên cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này.
Tín nhiệm và quan tâm của người nhà họ Triệu đối với cô mà nói, giống như cái bánh ga-tô.
Kiếp trước cô một mực khăng khăng muốn có, nhưng kiếp này đã hết hạn, cô đã không còn muốn nữa.
Nhưng mà Thẩm Lệ Nghiêu đến nhà họ Triệu để làm gì, không phải đúng như Hạ Dạng đoán chứ, là vội vàng giúp cô ư?
Minh Khê đang gội đầu, nên khi có cuộc gọi tới, cô đã không nhận được. Một lúc sau, khi cô đang lau khô tóc thì thấy có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ anh cả Triệu Trạm Hoài.
Cô và Triệu Trạm Hoài cũng không thường xuyên liên lạc, cho nên đã quên kéo anh ta vào danh sách đen.
“Lệ Nghiêu mới vừa tới nhà mình, chuyện trước kia của Triệu Viên hình như là do người bạn bên cạnh em ấy đổ lỗi cho em. Là mọi người trách oan em, anh cả xin lỗi em.”
“Nhưng mà Minh Khê, em có tật xấu là cứ bị chút ấm ức thì bỏ nhà đi. Trở về đi, hai ngày nay, mẹ rất khó chịu. Khi nào thì em về nhà? Anh cả đi đón em.”
Nhìn thấy tin nhắn xin lỗi này, Minh khê thờ ơ. Cô chỉ có chút ngoài ý muốn.
Thì ra Hạ Dạng đã đoán trúng.
Nhưng mà Minh Khê cảm thấy bình thường.
Tuy rằng Thẩm Lệ Nghiêu không thích cô, đối với cô luôn lạnh nhạt, nhưng dù sao quen biết cũng hai năm, hai người bọn họ cũng coi như là bạn bè. Hơn nữa, Thẩm Lệ Nghiêu này không chỉ lạnh nhạt đối với cô, mà đúng ra là đối với tất cả mọi người, cậu ta đều lạnh nhạt như vậy, trong mắt những người kiêu ngạo thì luôn luôn coi người khác không bằng một hạt cát.
Nói không chừng sau khi biết cô ở ký túc xá của trường mới tiện tay giúp đỡ.
Tuy rằng, đây là Thẩm Lệ Nghiêu làm điều thừa, nhưng Minh Khê cũng cảm thấy vô cùng biết ơn. Cũng không uổng phí tình cảm thầm mến thiếu nữ ngây thơ của mình đối với cậu ta ở kiếp trước.
Minh Khê ngồi xuống giường, ngón tay nhẹ nhàng xóa tin nhắn của Triệu Trạm Hoài. Sau đó, cô xóa tất cả số điện thoại và WeChat của người nhà họ Triệu.
Thế giới yên tĩnh.
Cô sẽ không về nhà, về nhà để lặp lại vết xe đổ bệnh nan y của kiếp trước sao? Việc Triệu Viên có số mệnh nữ chính là không thể thay đổi được, nếu bản thân cô còn không nắm chắc thời gian chuyển bại thành thắng thì cuối cùng, cô sẽ không sống nổi qua tuổi 23.
Bên này, Triệu Trạm Hoài vẫn không thấy Minh Khê gọi lại, cũng không nhận được tin nhắn phản hồi của cô, thì trên mặt áy náy nhìn mẹ Triệu, nói: “Đã mười giờ tối rồi, có lẽ em ấy đã ngủ rồi.”
Vẻ mặt người nhà họ Triệu đều có chút lúng túng.
Thậm chí Triệu Vũ Ninh còn hơn thế, sau khi đưa Triệu Viên đi bệnh viện vào cuối tuần trước, bọn họ không hỏi đen trắng rõ ràng mà đã mắng Minh Khê, chắc chắn Minh Khê đã rất ấm ức, khó trách sao thời gian bỏ nhà rời đi lần này lại dài như vậy mà cũng không định trở về.
“Trong nhà cũng không có ai trách con bé, bất quá chỉ nói hai câu. Hơn nữa, dù chuyện Viên Viên dị ứng không liên quan gì đến con bé thì làm sao con bé lại không lo lắng cho Viên Viên còn đang ở trong bệnh viện, chỉ biết nháo với chúng ta?”
Tuy rằng trên mặt mẹ Triệu có áy náy, nhưng ngoài miệng thì vẫn không buông tha: “Bây giờ con bé đã có tính khí lớn như vậy, nói vài lời ở trọ ở trường học để uy hiếp.”
Triệu Vũ Ninh có chút tức giận: “Mẹ, mẹ có thể bớt tranh cãi một chút hay không?”
Triệu Trạm Hoài đỡ bà ngồi xuống, nói: “Minh Khê chỉ là đứa nhỏ hay giận dỗi, dỗ dành một chút là được rồi, cuối tuần con đi đón em ấy về. Thế nhưng, chờ sau khi em ấy về, mẹ vẫn nên nói xin lỗi với em ấy một tiếng. Mẹ chính là người mạnh miệng nhẹ dạ.”
Mẹ Triệu cau mày, nói: “Được rồi, đứa nhỏ này đúng là làm cho cả nhà náo loạn, chờ cuối tuần con bé trở lại rồi tính tiếp.”
Triệu Vũ Ninh ở bên cạnh giật giật khóe miệng, nhưng không nói chuyện Triệu Minh Khê kéo cậu vào danh sách đen. Còn có thể đón chị ấy về sao —— có thể chị ấy không bao giờ quay về nữa?
Cậu nhìn dáng vẻ hổ thẹn và oán giận của mẹ Triệu thì trong đầu xuất hiện một ý nghĩ.
Vì sao chuyện này rõ ràng không phải lỗi của Minh Khê, Minh Khê có lý nhưng không nói lại, thế nhưng người nhà vẫn luôn trách móc chị ấy trước?
Hơn nữa, lúc Thẩm Lệ Nghiêu giải thích, mẹ Triệu còn oán giận Minh Khê không hiểu chuyện?
Nếu như chuyện bất công này rơi xuống người cậu thì cậu sẽ như thế nào.
Bất công.
Triệu Vũ Ninh mười sáu tuổi, lần đầu tiên bị từ này làm cho kinh ngạc.
Chỉ đọc tại gacnhomongmo.wordpress.com mới là trang chính chủ, còn lại đều ăn cắp!
Tin nhắn đột ngột của Triệu Trạm Hoài không hề phá hư tâm trạng tốt của Minh Khê chút nào. Cô làm xong bài tập, nhìn thành quả cả ngày của mình —— bốn chồi cây nhỏ mọc ngay ngắn, thì trong lòng tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Chiều nay, cô ngồi bên cạnh Phó Dương Hi cả ba tiết, về lý thì đáng lẽ phải nhận được không ít vận khí, thế nhưng năm chồi non chỉ mới nhú lên trên mặt đất, không có dấu hiệu nảy chồi.
Không biết xảy ra chuyện gì, vận khí hít được sau đó hình như không có mạnh như lần đầu tiên cô hít một hơi vận khí thật sâu trên người Phó Dương Hi.
Hệ thống giải thích cho cô: “Tác dụng của việc hít vận khí sẽ giảm dần. Lần đầu tiên ký chủ xuất hiện bên cạnh Phó Dương Hi, trong nguyên tác có nghĩa là ‘Nữ phụ phản diện nhìn thấy Phó Dương Hi, ngồi bên cạnh Phó Dương Hi’, đối với tác giả mà nói là một loại kích thích, có thể gia tăng cho cô một ít vận khí. Thế nhưng, cô tiếp tục duy trì việc ngồi bên cạnh cậu ấy để hít vận khí thì nguyên tác không thể miêu tả lặp đi lặp lại chuyện này, độc giả sẽ mắng tác giả, cho nên việc hít vận khí của cô cũng yếu hơn.”
Minh Khê có chút uể oải, hỏi: “Vậy những cái khác cũng vậy sao, tất cả đều theo hiệu ứng giảm dần?”
“Đúng vậy, về cơ bản đều như thế.” Hệ thống nói: “Trong một ngày, tác dụng của cùng một việc sẽ dần yếu hơn.”
“Muốn sống sót thật khó khăn, còn phải liên tục đổi mới.”
Sau khi nói xong, Minh Khê chợt nhớ ra mình có WeChat của Phó Dương Hi. Sau khi tan học, đi mua đồ, cô còn chưa gửi tin nhắn cho cậu ta.
Cô lên tinh thần, sấy khô tóc sau đó bò lên giường sạc điện thoại.
Mà bên này, Phó Dương Hi sau khi tắm gội xong thì mái tóc đỏ ướt nhẹp. Cậu nằm trên giường lớn trong biệt thự Phó Thị, lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại suốt hai tiếng đồng hồ.
Cậu thực sự đã đánh giá thấp học sinh chuyển lớp, ấy thế mà học sinh chuyển lớp thực sự đã tiêu hết toàn bộ 100.000 Nhân Dân Tệ cậu cho. Cũng không phải cậu để ý số tiền này, thế nhưng, học sinh chuyển lớp làm cậu quá sức chịu đựng để thử nghiệm!
Trong lòng Phó Dương Hi bốc hỏa, không kìm lòng được mà ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, dụi dụi đôi mắt khô khốc, lại tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Đã 11:30, học sinh chuyển lớp có chuyện gì mà lại không chịu nhắn tin WeChat cho cậu?
Kim chủ người ta cho tiền để tiêu xài thì cũng có thể thu được một tiếng ‘cảm ơn’ đấy.
Cớ sao cậu không có gì cả?
Cho dù là vì tiền mà theo đuổi, thì có thể có thành ý theo đuổi một chút được hay không?
Bỗng nhiên, điện thoại di động rung lên, ứng dụng WeChat hiện lên một thông báo, Phó Dương Hi lập tức bật dậy, làm điện thoại rớt xuống gầm giường.
Cậu nhanh chóng cúi người mò lấy.
Bên ngoài vang lên tiếng của người giúp việc: “Cậu chủ, không sao chứ?”
“Không sao, không có việc gì, đừng vào đây.”
Bên này, Minh Khê dựa vào đầu giường, suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn: “Phó thiếu, cậu có thể đừng chặn tớ được không.”
Gửi một tin nhắn như vậy, phía bên kia không có trả lời, Minh Khê cũng không trông cậy cậu ta sẽ trả lời, chỉ nhanh chóng nhìn về phía chậu hoa. Quả nhiên, lần đầu tiên có sức mạnh lớn nhất, đã mọc chồi được một nửa.
Minh Khê lập tức kích động, ngồi thẳng người.
Người bên kia không có động tĩnh gì, Minh Khê cũng không ngại, lại tiếp tục gửi tin nhắn: “Ngủ ngon.”
Lần này, cây thứ năm chỉ dài thêm 1/4.
“À.” Minh Khê hỏi hệ thống: “Độ tài tin nhắn gửi đi sẽ có ảnh hưởng sao?”
Hệ thống trả lời: “Cái này tôi cũng không biết, ký chủ thử một chút.”
Vì thế Minh Khê đã nhanh chóng lướt lung tung trên bàn phím điện thoại, gửi một tin nhắn: “Sự thật là cái thẻ đã bị đóng băng trong mũi tên của thần tình yêu. Chùa của A Tát Đức Tĩnh An đã xảy ra chuyện lớn. Ấn vào cái mũi tên của thần tình yêu là sẽ lấy được thẻ SDKask thẻ thi năm thứ ba đại học có thể thấy được thẻ Tát Đinh thẻ Tư Kha thẻ SD thẻ Tư Kha thẻ SD thẻ khắc hình dao thẻ Tát Đinh xem thẻ lớn Tát Khắc Tư thẻ Tát Đinh đôi thẻ đều ở đó thẻ thẻ mau lên thẻ nhìn xem.” (1)
(1) Đoạn tin nhắn này Minh Khê viết lung tung, không có nội dung nên đọc không có ý nghĩa, mọi người đừng để ý nha.
Lần này, cây thứ năm chỉ dài thêm 1/8.
Có vẻ như độ dài và nội dung tin nhắn được gửi đi không ảnh hưởng tới sự phát triển của cây.
Duy nhất có thể ảnh hưởng chỉ là “gửi lần thứ mấy”.
Phó Dương Hi lấy móc áo, mất rất nhiều công sức để lấy điện thoại từ trong gầm giường ra, khi bật điện thoại thì đã nhìn thấy nội dung tin nhắn trên màn hình, cậu hoàn toàn không hiểu cậu ta đã nhắn cái gì.
Phó Dương Hi: “…”
Cái gì vậy, cậu cảm thấy học sinh chuyển lớp đang sử dụng cậu như một bài kiểm tra tài khoản robot.
Minh Khê lại thí nghiệm tất cả các biến đổi này, cô đã gửi một dấu “.” qua.
Và lần này, những cây nhỏ không có bất kỳ biến hóa nào nữa.
Trải qua bốn lần kiểm tra này, về cơ bản, Minh Khê đã có thể xác định, mỗi ngày chỉ có thể gửi ba tin nhắn đầu tiên mới có thể làm cho cây con lớn lên. Từ lần thứ tư trở đi thì hiệu quả sẽ giảm dần về không.
Nói như vậy, xem ra, mỗi ngày cô chỉ cần gửi cho Phó Dương Hi ba tin nhắn là được.
Sau khi thu hoạch được hơn một nửa số chồi non, Minh Khê vui vẻ tắt điện thoại, nằm lăn ra giường ngủ.
Mà bên này, Phó Dương Hi đã kìm nén ý định gửi một vài dấu chấm hỏi qua.
Phải lạnh lùng.
Đại ca trường học cao quý, lạnh lùng sẽ không trả lời năm tin nhắn đầu tiên.
Phải chờ học sinh chuyển lớp đau khổ cầu xin gửi tin nhắn thứ sáu thì cậu mới trả lời.
Nhưng đêm nay, Phó Dương Hi đã chờ cả đêm mà cũng không đợi được tin nhắn tiếp theo gửi tới.
Cậu: “…”
Mang theo hai quầng thâm mắt, Phó Dương Hi nhìn chằm chằm vào tin nhắn lộn xộn trên màn hình, đặt ra nghi vấn với toàn thế giới, đây chẳng lẽ là thủ đoạn mới mà học sinh chuyển lớp cố ý hấp dẫn cậu?
Phụ nữ hám giàu, chỉ nhìn chằm chằm vào tiền của cậu.
Ngày mai cậu sẽ kéo vào danh sách đen.
———————
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Hi thường khoe khoang với mọi người: Vợ tôi thật tuyệt, mỗi ngày cô ấy không bao giờ gửi cho tôi quá ba tin nhắn.
Cực kỳ lâu sau này, khi biết được chân tướng, Dương Hi đã lệ rơi ròng ròng.