Tối.
Sau khi tiễn Hắc Mộc Thần ra về, Ngải Tịch có ngàn điều muốn nói với anh.
Vậy mà lời sắp thốt lên cô lại nuốt xuống vào bụng.
Chỉ u sầu nói với anh vỏn vẹn hai chữ.
" Ngủ ngon ".
Anh mỉm cười, xoa đầu cô rồi lên xe đạp mạnh chân ga rời đi.
Trở về phòng, cô trằn trọc suốt đêm không tài nào nhắm mắt được.
Cô nhớ đến lời của Simle nói, cô đúng là không nên ở lại bên cạnh anh nữa.
Nước mắt của cô ướt đẫm cái gối.
Cô không biết đã khóc bao nhiêu nữa, khóc mệt rồi cô dần dần chìm vào giấc ngủ sâu..
Sáng hôm sau.
Ngải Tịch không có hứng thú ăn uống gì cả, nhìn vào bữa sáng mà mẹ cô chuẩn bị, đều là những món cô thích.
Cô không thể nuốt vào bụng nổi.
Chỉ thu dọn lại giúp mẹ rồi đi lên phòng.
Lâm Cát Tường thở dài uể oải.
Bà hiểu con gái bà hơn ai hết, nếu không có tâm sự chẳng bao giờ mà thấy đồ ăn ngon như thế lại chẳng thèm động đũa.
...
Ngải Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời hôm nay rất u ám.
Mây đen kéo đến, cô lại thấy mưa cũng trút xuống từng hạt nặng nề, lòng cô hiện tại còn nặng trĩu hơn.
Đúng là một ngày thích hợp để rời xa nhau, từ đây cô và anh chính thức sẽ trở thành người lạ biết tất cả về nhau..
Do dự một hồi, Ngải Tịch quyết định bấm vào một dãy số.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận máy.
Giọng nói có phần khinh bỉ của Simle thốt lên bên màng nhĩ cô.
" Cô suy nghĩ kĩ rồi à? Thế nào? Đã quyết định xong chưa? Tôi đợi cú điện thoại này của cô hơi lâu đấy! ".
Ngải Tịch hít sâu một hơi dài.
" Được, cháu đồng ý với bác sẽ rời khỏi Thần.
Nhưng mà, nếu không có lí do chính đáng anh ấy sẽ không tin.
Cho nên, cháu cần bác phối hợp với cháu..".
" Được ".
Simle dứt khoát trả lời cô.
Ngắt máy.
Điện thoại từ tay Ngải Tịch rơi xuống dần.
Mưa ở bên ngoài đã bắt đầu nặng hạt mà rơi xuống mạnh hơn, hòa cùng với giọt nước mắt lăn dài trên má cô...
...
Biệt thự Ngải gia.
Đêm khuya yên tĩnh.
" Tiểu Tịch, cậu suy nghĩ kĩ rồi chứ? ".
Giọng nói mềm mại của Trần Hoa Minh Nhất hỏi cô.
Cô ấy có nhan sắc cũng tương đồng với Ngải Tịch.
Nhưng tính cách của Trần Hoa Minh Nhất và Ngải Tịch có chút khác nhau, à nói đúng hơn là trái ngược nhau hoàn toàn.
Trần Hoa Minh Nhất luôn điền đạm, vì thế mà cô từ nhỏ thường xuyên bị bắt nạt.
Và thế là Ngải Tịch luôn đứng ra xử lí dùm cô ấy, nên tính cách của Ngải Tịch có hơi...!đanh đá một tí ^^
Cả hai còn trạc tuổi nhau.
Không những thế cô còn là bạn thân từ nhỏ đến lớn của Ngải Tịch, tình cảm còn tốt hơn chị em ruột.
Ngải Tịch gật đầu.
Giờ đây cô không còn cách nào khác nữa.
Trần Hoa Minh Nhất thở dài nườm nượp, cô không phải không biết chuyện giữa Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch.
Cô ấy thật sự thắc mắc, yêu đương mệt mỏi đến thế sao?
Sắp chia tay lại không đành lòng nói ra, giữ lấy nổi đau cho chính mình.
Cô thầm mắng Ngải Tịch, sao cô lại ngốc thế nhỉ?
Cô trước nay chưa yêu đương bao giờ, có lẽ là do cô không biết yêu là gì, hoặc có thể nói cô không gặp được đối tượng nào phù hợp.
Từ nhỏ cô đã có hôn ước với Cố gia.
Nhưng người đính hôn với cô cô còn chẳng biết mặt hay tên gì.
Mỗi lần hai nhà gặp mặt là cả cô và anh ta đều lảng tránh đi.
Cho nên đến hiện tại cô vẫn chưa có mối tình nào thắm thiết.
Khi nghe tin Ngải Tịch Và Hắc Mộc Thần yêu nhau.
Cô khá bỡ ngỡ, nhưng vẫn chúc phúc cho họ.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, người bạn thân nhất của cô là Ngải Tịch đã sắp chia xa Hắc Mộc Thần...
...
Hôm nay là sinh nhật của Hắc Mộc Thần.
Anh hào hứng ăn mặc thật hoàn hảo đến nhà đón Ngải Tịch.
Lúc trưa, cô gọi điện đến nói sẽ cho anh một bất ngờ đặt biệt.
Hắc Mộc Thần vô cùng tò mò với món quà của cô.
Anh vui vẻ trong lòng chạy đến Ngải gia.
Quả thật hôm nay anh rất vui, bởi vì Simle đột nhiên không cấm anh tới đón Ngải Tịch.
Anh cho rằng bà đã có cảm tình với Ngải Tịch, nào ngờ bất ngờ của cô lần này lại có liên quan đến mẹ của anh..
Biệt thự Ngải gia.
Hắc Mộc Thần phanh xe lại ở trước cổng nhà cô.
Vừa mở cửa đi vào Hắc Mộc Thần thấy vắng tanh.
Anh thắc mắc, lạ nhỉ? Ngải Tịch của anh đâu rồi?
Anh cũng không hề thấy Lâm Cát Tường mẹ của cô đâu cả.
Anh ngẫm nghĩ một lát, chắc là cô ở trên lầu.
Anh bước chân lên cầu thang, đứng trước cửa đi vào, tay anh chuẩn bị vặn khóa cửa thì tiếng bên trong truyền lên khiến anh sựng lại..
" Tiểu Tịch, cậu lợi dụng Hắc Mộc Thần thật à? Anh ta mà biết được chắc chắn sẽ khiến cậu sống không bằng chết! ".
Đây là giọng của Trần Hoa Minh Nhất.
Anh còn đang bỡ ngỡ thì Ngải Tịch lại lên tiếng.
" Anh ta mà biết được à? Ngày nào mình cũng bên cạnh anh ta giả vờ nũng nịu.
Anh ta yêu mình chết đi sống lại ấy chứ! ".
" Cậu đấy, mình ghen tị với cậu chết đi được.
Đã có được người bạn trai vừa tài giỏi, vừa đẹp trai đến thế cậu lại phũ phàng chơi đùa.
Haizz, mình thật sự không hiểu nổi cậu luôn ấy! ".
Trần Hoa Minh Nhất nói.
Ngải Tịch cười mỉa mai: " Nhất Nhất yêu của mình ơi.
Cậu nghĩ mình thật lòng à? Cậu đang khinh thường mình sao? Anh ta chẳng qua là bàn đạp để mình cứu lấy Ngải Thị thôi.
Nhờ vào chuyện đó mà Ngải Thị hiện tại đã được bình yên trở lại.
Nói vài lời ngọt ngào thắm thiết với anh ta có là gì đâu? ".
Nói xong cô cười phá lên.
Hắc Mộc Thần giờ đây đã hóa đá ở ngoài, trái tim anh như tan từng mảnh.
Hắc Mộc Thần đẩy cửa bước vào, tiếng cười của cô khựng lại.
Trong ánh mắt cô không hề có vẻ ngạc nhiên hay bất ngờ vì anh đã nghe được.
Trớ trêu thay anh lại không nhận ra được đau khổ từ ánh mắt cô mà ngược lại..
Hắc Mộc Thần dùng ánh mặt lạnh lẽo nhìn Ngải Tịch.
Cô và anh đối mắt nhau, thế giới này như chỉ còn có hai người họ.
" Đây là món quà bất ngờ em dành cho tôi hôm nay à? ".
Hắc Mộc Thần lạnh lùng lên tiếng.
" Anh nghe hết rồi? ".
Ngải Tịch giả vờ hỏi.
Trong lòng cô biết chứ, cô biết tất cả.
Nhưng mà..
" Tôi có phải khen tài năng diễn xuất của em quá tốt nên đã lừa gạt tôi suốt một năm? À không, nói đúng hơn là từ nhỏ đến lớn ".
Anh nói.
Ngải Tịch im lặng cúi đầu né tránh ánh mắt anh.
Hắc Mộc Thần tiếp tục thay cô nói.
" Ngải Tịch à Ngải Tịch, Hắc Mộc Thần này không phải là người em dễ đùa cợt đến thế đâu.
Tôi không nghĩ em có khả năng để lợi dụng tôi đến khi nào chán thì vứt bỏ đi đâu! ".
Ngải Tịch lại tiếp tục lặng im.
Hắc Mộc Thần cười chua xót.
" Tôi hỏi em một câu.
Em...đã từng có lần nào thật sự yêu tôi chưa? ".
Ngải Tịch cô bấy giờ mới ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cô gắng nói ra từng chữ mà cô phải hạ quyết tâm lớn đến cỡ nào để nói ra.
Khi nói ra câu này không chỉ có mình anh đau, mà cả cô, cô như tan nát cõi lòng.
" Tôi chưa từng yêu anh! ".