Hắc Mộc Thần có vẻ hơi xa lạ với Ngải Tịch.
Anh chậm rãi cất tiếng.
" Tôi quen cô sao? ".
Lời nói của anh như búa bổ vào đầu Ngải Tịch, cô nhất thời đờ đẫn.
Không hiểu vì sao cảm giác này thật lạ..
Anh không nhớ cô nữa ư?
Anh quên cô rồi? Anh quên đi Ngải Tịch tưng yêu anh sâu đậm rồi?
Sao có thể như vậy chứ?
Không lẽ đây là anh em sinh đôi gì đó của Hắc Mộc Thần à?
" Anh không biết tôi? ".
Ngải Tịch cố giữ bình tĩnh hỏi anh.
Khi gặp lại anh, giây phút rơi vào lồng ngực anh cô đã có cảm giác quen thuộc rồi.
À không, ngay từ lúc Ngải Tịch mở cửa bước vào sàn giao dịch NYSE mới đúng, cô quả thật đoán không sai, anh đang ở đó.
Trái tim cô vẫn đập nhanh như vậy giống như lần đầu tiên gặp anh.
" Xin lỗi, nhưng chúng ta biết nhau à? ".
Hắc Mộc Thần không quan tâm đến câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Ngải Tịch nên nói gì đây nhỉ?
Anh không nhớ cô rồi sao? Đầu anh bị tổn thương nặng dẫn đến mất trí nhớ cơ à?
Hay là Ngải Tịch đã đoán đúng? Hắc Mộc Thần có anh em sinh đôi gì đó..
Nhưng nếu có sao cô chưa từng nghe tới?
Còn nữa, cảm giác của cô đối với anh chưa bao giờ sai.
Cô nhận ra mùi xạ hương nam tính trên người anh.
Ngải Tịch cô lúc này thật muốn dùng búa mổ đầu anh ra xem anh có bị mất trí nhớ thật không.
Nghĩ vậy, cô cười chua chát.
Cũng đúng, là cô hại anh ra thế này, có lẽ anh quá hận cô nên đã quên đi cô.
Quên đi mối tình ấy..
" Không quen..
".
Giọng nói có chút gì đó như buồn bã của Ngải Tịch vang lên.
Cô thành thật hi vọng đây là anh em sinh đôi của Hắc Mộc Thần.
Ít ra như vậy có thể ngắm nhìn anh lâu hơn nữa.
Hắc Mộc Thần nghe cô nói vậy không thể hiện biểu cảm gì nhiều.
Bỗng ánh mắt anh tối sầm lại khi thấy Tần Khuyết đi đến ôm eo Ngải Tịch vào lòng.
Nhưng anh che giấu quá giỏi đi nhỉ? Không ai nhận ra gì đó từ ánh mắt anh cả.
Ngải Tịch bị Tần Khuyết ôm bất ngờ, vốn định đẩy anh ra nhưng lại vô tình thấy bóng dáng người con gái trên xe Hắc Mộc Thần.
Cô gái đó là ai? Bạn gái anh..hay là vợ?
Ngải Tịch không đẩy Tần Khuyết ra nữa.
Tần Khuyết ngạc nhiên vài giây, thường khi bị anh ôm thế này cô không đánh anh bầm mặt tím mày là anh đã cảm tạ ông trời lắm rồi.
Vậy mà hôm nay cô lại ngoan ngoãn để anh ôm? Không để ý nhiều như vậy, coi như hôm nay anh may mắn đi.
" Hắc Tổng à, hôm nay cơn gió nào đưa anh đến đây xem kịch vui vậy? ".
Tần Khuyết ra vẻ ung dung hỏi.
Hắc Mộc Thần thong thả đút hai tay vào túi quần nhưng ánh mắt vẫn dáng lên đôi bàn tay đang đặt vào eo Ngải Tịch.
" Kịch vui? Sao tôi chẳng thấy đâu cả? ".
Giọng anh đều đều vang lên và còn làm ra vẻ thích thú.
Tần Khuyết nhìn ra được hàm ý từ ánh mắt của Hắc Mộc Thần.
" À cũng phải.
Hắc Tổng trước nay luôn thần thần bí bí mà? Không ai rõ hành tung của anh đâu cả.
Còn kịch vui là, hôm nay chẳng phải là ngày lên sàn tập đoàn của bạn gái tôi đây sao? ".
Tâm Đông và Ngải Tịch đồng thanh hỏi.
" Bạn gái? ".
Tần Khuyết nhìn Ngải Tịch bằng ánh mắt xin muốn phối hợp diễn vở kịch này trước mặt Hắc Mộc Thần.
Cô cũng chỉ cho anh ôm một lát mà anh được đà lấn tới à?
Vừa định cho anh ăn một cái đánh thì giọng nói mềm yếu từ đâu đó trong xe của Hắc Mộc Thần vang lên.
" Mộc Thần, anh đưa em về nhà đi.
Em đói rồi! ".
Cô gái đó từ trong xe của Hắc Mộc Thần bước ra, cô ta nhìn qua là biết một tiểu thư đài cát.
Không kiêng dè gì đi đến khoác tay Hắc Mộc Thần.
Ngải Tịch cô quả nhiên không lầm, anh chính là Hắc Mộc Thần.
Làm gì có anh em sinh đôi nào cơ chứ?
Nhưng mà sao anh lại quên cô? Anh thật sự mất trí nhớ rồi sao?
Vậy cô gái đó như thế nào với anh..
Hắc Mộc Thần không hề hất tay cô ra.
" Kì Sa, em vào xe đợi tôi một lát.
Tôi đang ôn lại ít chuyện cũ với Tần Tổng đây.
Đúng không? ".
Vừa nói anh vừa quay qua nhìn Tần Khuyết.
Tần Khuyết nhếch môi cười nhẹ.
" Không biết vị này là..? ".
Anh đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh đang khoác tay Hắc Mộc Thần.
Hắc Mộc Thần chưa kịp lên tiếng thì cô ta đã nhanh như chóp trả lời Tần Khuyết và sẵn tiện đưa mắt quan sát Ngải Tịch.
Cô gái này thật đẹp, nhất là mái tóc dài óng ả của cô còn có mùi hương dễ chịu.
Hơn nữa Ngải Tịch còn cao hơn cô ta một chút, thân hình của Ngải Tịch thì càng khỏi phải nói.
Đường cong gợi cảm, thân hình đúng chuẩn đồng hồ cát.
Đương nhiên là cô ta có chút ghen tị với Ngải Tịch.
" Tôi là Mạn Kì Sa, vị hôn thê của Mộc Thần ".
Cánh tay đang giữ lấy tay Tần Khuyết để đứng vững của Ngải Tịch bỗng buông thõng.
Cô thật muốn lớn tiếng hét vào mặt Mạn Kì Sa mà nói rằng, Ngải Tịch tôi đây chính là bạn gái..
Cũ ư? Cô với tư cách là bạn gái cũ đang đứng trước mặt anh đây à? Sao chữ cũ này lại nặng nề thế nhỉ?
Ngải Tịch lén nhìn Hắc Mộc Thần một cái.
Đúng lúc này anh cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt của anh, không còn sự ấm áp với cô nữa.
Thay vào đó là sự xa lạ..
Anh không tiếp tục đối mắt cô nữa, quay qua Mạn Kì Sa.
" Được, chúng ta đi thôi ".
Anh dịu dàng nói với cô ta, cử chỉ quả thật là quá ấm áp đi?
Hắc Mộc Thần ung dung không nói lời nào, dắt Mạn Kì Sa vào xe.
Chiếc xe nhanh chóng biến mất từ lâu..
Lòng Ngải Tịch nghẹn lại một cái.
Hắc Mộc Thần cũng đã từng dịu dàng với cô như vậy.
Bây giờ cô vẫn còn nhớ đến cái nụ hôn đánh dấu chủ quyền khi xưa.
Thế mà, giờ liệu nó có còn hiệu lực không?
" Tần Khuyết, em mệt quá.
Anh đưa em và Tâm Đông về khách sạn đi ".
Ngải Tịch lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng khi cả Tâm Đông và Tần Khuyết đều dùng ánh mắt nghi vấn nhìn cô.
" Được, chúng ta về thôi ".
Tần Khuyết thở dài rồi đáp.
...
Sau khi đưa Ngải Tịch và Tâm Đông về khách sạn.
Tần Khuyết nói anh có việc nên bay thẳng về Bắc Kinh trước.
Khi nào cô về anh sẽ ra đón.
Ngải Tịch gật đầu không nói gì.
Trước khi đi Tần Khuyết còn ôm cô thêm một cái.
Lúc này cô mới mạnh dạn đẩy anh ra.
Tần Khuyết đau lòng nhìn cô, cô lại chuẩn bị nắm đấm sẵn sàng.
Xong anh thấy có dự cảm không lành sắp diễn ra nên nhanh chóng chuồn đi trước khi bị cô đánh.
Ngải Tịch định ở lại đây thêm một ngày để nghỉ ngơi xong sẽ bay về Bắc Kinh sớm.
Cô đột nhiên muốn ở lại đây làm gì nhỉ?
Hay cô vì muốn gặp người nào đó mà ở lại nơi này?
Ngay cả cô còn thắc mắc huống chi Tâm Đông.
Xưa giờ cô nổi tiếng luôn nghiêm túc trong công việc, vậy mà bây giờ lại nghỉ ngơi khuây khỏa một ngày?
Thật kì lạ..?
Nhìn thấy Tâm Đông đã ngủ say.
Ngải Tịch bước rón rén ra ban công.
Cô không ngủ được nữa, thế là dựa người vào ban công ngắm bình minh.
Cô sờ vào chiếc nhẫn trên tay.
Vươn nó ra chiếu vào mặt trời.
Ánh sáng chói lóa lên chiếc nhẫn khắc chữ Thần ấy.
Cùng theo đó là một giọt nước mắt chảy dài trên gò má hồng hào của cô..
Đã 5 năm rồi.
Duyên phận trôi đưa thế nào cô và anh đã lâu như thế mới gặp lại.
Nhưng ở trong hoàn cảnh anh không nhớ ra cô, còn cỏ cả vị hôn thê tên Mạn Kì Sa ấy..
Thời gian đúng là thứ khiến con người ta thay đổi hoàn toàn.
Ngải Tịch từ một tiểu thư tính cách đanh đá lại có chút đáng yêu giờ đây đã trưởng thành.
Cô trầm tính lại hơn xưa, không còn là dáng vẻ của một thiếu nữ ngây thơ trong sáng nữa rồi.
Thay vào đó là vẻ ngoài của một người con gái thành đạt.
Còn anh, Hắc Mộc Thần.
Đã không còn là anh của trước kia nữa.
Anh đã lạnh lùng đi hẳn, tuy lúc nãy cô nhận ra sự dịu dàng từ anh đối với Mạn Kì Sa.
Nhưng mà trong đó vẫn chứa sự né tránh rõ ràng, cô hi vọng là do mình nghĩ nhiều nên mới ảo tưởng như thế.
Hắc Mộc Thần dường như đã cao lên hơn rồi? Anh không còn là chàng thiếu niên ấm áp của ngày nào nữa.
Mà là một Hắc Tổng cao cao tại thượng.
Qua ánh mắt của anh khiến người ta không khỏi e dè con người anh.
Sự uy nghiêm và lạnh lùng toát ra không chút che giấu từ anh.
Ngải Tịch nhận ra Hắc Mộc Thần thay đổi đi rất nhiều.
Giờ cô gặp lại anh rồi, cô nên đối mặt với anh ra sao đây?
Yên lặng làm người lạ không quen.
Hay, cố níu kéo lại?
Không, cô sẽ không làm thế.
Hắc Mộc Thần đã có vị hôn thê.
Ngải Tịch cô còn làm gì được nữa đây?
Đến tư cách là bạn cô còn không có huống chi hô to giữ anh lại?
Ngải Tịch cười chua xót.
Hắc Mộc Thần, có lẽ em và anh đã kết thúc từ lâu rồi..