Giây phút mà Ngải Tịch lau đi giọt lệ trên gò má làm lắng đọng con tim Hắc Mộc Thần.
Anh vẫn không hề dừng ánh mắt lại trên người Ngải Tịch, sự chú ý của anh và vào chiếc nhẫn chói lóa giữa ban đêm trên tay cô.
Hắc Mộc Thần biết vừa nãy cô đã chạm đến gương mặt anh.
Khoảnh khắc đó Hắc Mộc Thần như mềm nhũn ra, anh thật muốn cầm tay Ngải Tịch lại, nhưng...có một nổi hận nào đó đan xen trong lòng ngăn anh lại.
Ai đã nói tình yêu mới chớm nở luôn khiến người ta say mê, để rồi khi xa nhau lại quá nhiều vết thương xảy ra ở tâm hồn.
Yêu - hận đan xen, Hắc Mộc Thần tự hỏi rốt cuộc anh và Ngải Tịch có thể nắm tay nhau đi đến bờ vực của tình yêu hay không?
Nhưng giữa anh và cô có quá nhiều điều chen vào, muốn yêu cũng không được, muốn hận lại càng không xong.
Hắc Mộc Thần chưa say lắm, anh nói.
" Tôi sẽ giúp em ".
Hơi rượu trên người Hắc Mộc Thần đã nhàn nhạt bay ra, Ngải Tịch ngước lên nhìn anh vừa hay anh cũng không chớp mắt quan sát cô.
Ngải Tịch không biết lời anh nói có phải là thật hay trong lúc say nên nói bừa.
Nhìn ra được vẻ hoài nghi hiện ra trên gương mặt thanh tú của Ngải Tịch.
Hắc Mộc Thần nghiêm túc cất giọng.
" Tôi chắc chắn ".
Một câu khẳng định này của Hắc Mộc Thần làm Ngải Tịch suy nghĩ, anh..sao lại giúp cô?
Rõ ràng Hắc Mộc Thần đã quên Ngải Tịch rồi
cơ mà? Chả lẽ anh nhớ ra cô rồi..
Điều đó càng không thể, nếu Hắc Mộc Thần nhớ ra Ngải Tịch mà không cầm dao đâm cô đã là may mắn lắm rồi.
Ở đó mà nói anh giúp cô!
Có hoang đường quá không vậy?
Nghĩ nghĩ một hồi Ngải Tịch nói.
" Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả! ".
Hắc Mộc Thần thẳng thừng đáp: " Đúng ".
Ngải Tịch không bất ngờ quá với câu trả lời của Hắc Mộc Thần.
Cô quá rõ mọi việc trên đời này, không dưng chẳng ai lại đi giúp người khác mà không có lợi ích.
" Điều kiện? ".
" Cho tôi xem chiếc nhẫn trên tay em! ".
Nhẫn? Chiếc nhẫn đang đeo trên tay Ngải Tịch ư?
Nhưng mà, anh đột nhiên muốn xem làm gì?
Tuy đây là một cuộc giao dịch quá có hời với Ngải Tịch rồi, nhưng có gì đó không được bình thường lắm thì phải?
" Làm gì? ".
Ngải Tịch hỏi.
Hắc Mộc Thần sẵn tay kéo tay đang đeo trên ngón áp út một chiếc nhẫn của Ngải Tịch lại, anh quan sát một hồi.
Thần .
Kế bên còn là ngày sinh nhật của Hắc Mộc Thần.
Ngải Tịch vội vàng rút tay khỏi sự đụng chạm tay Hắc Mộc Thần, cô định thần lại.
Cô không dám ngẩng mặt nhìn anh nhưng Ngải Tịch cảm nhận được ánh mắt sắt bén như chim ưng đang đặt ở cô.
Hắc Mộc Thần mở lời.
" Thần? Ngày sinh nhật này trùng với tôi đấy! Em có gì muốn giải thích không? ".
Ngải Tịch lắp bắp nói.
" Trùng..trùng hợp thôi ".
" Em có quan hệ gì với tôi trước khi tôi mất trí nhớ? ".
Hắc Mộc Thần ung dung hỏi, Ngải Tịch lại không nhận ra từ câu nói này rõ ràng anh đã biết sẵn câu trả lời nhưng vẫn cố tình hỏi.
Ngải Tịch buộc miệng nói.
" Nếu tôi từng là bạn gái của anh, anh tin không? ".
Suy nghĩ hơi lạnh lùng trong đầu Hắc Mộc Thần vọng lên.
Anh thật muốn hỏi cô thêm một câu: Sao em không nói bổ sung thêm một câu rằng em còn lợi dụng tôi?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng câu nói của anh lại là câu khác.
" Tin ".
" Tại sao? ".
Ngải Tịch thắc mắc hỏi.
" Vì ngày đầu tiên tôi tỉnh lại ở bệnh viện, trên tay tôi có một chiếc nhẫn mang chữ Tịch và một ngày sinh nhật xa lạ ".
" Vậy nó đâu? ".
Vẻ mặt gấp gáp của Ngải Tịch lộ ra.
Hắc Mộc Thần ung dung nói: " Vứt rồi..Không dưng tôi lại mang một chiếc nhẫn xa lạ trên tay làm cái gì? ".
Ngải Tịch nghẹn ngào lại một cái, cúi đầu.
Cô lẩm bẩm: " Vứt rồi..vứt rồi ư? ".
Giọng nói của cô nhỏ xíu.
Nhưng tất cả đều lọt vào tai của Hắc Mộc Thần.
Nhìn ra được vẻ mặt vô cùng thất vọng của Ngải Tịch.
Lòng Hắc Mộc Thần như có ngọn sóng nào đó nổi lên.
Kìm lòng không được một tay nâng cằm Ngải Tịch lên rồi đặt đôi môi vào trong sự ngỡ ngàng của Ngải Tịch.
" Ư..ưm...".
Nụ hôn nóng bỏng này của Hắc Mộc Thần vẫn mang lại sự ngọt ngào khó tả, khiến Ngải Tịch chìm đắm không cách nào thoát ra được.
Ngải Tịch không có sức lực nào để đẩy Hắc Mộc Thần ra mà nhắm đôi mắt long lanh lại cùng anh tạo ra nụ hôn mê muội này.
Hắc Mộc Thần thấy cô không những không từ chối mà còn phối hợp với anh.
Hắc Mộc Thần hài lòng nhếch môi.
Tay còn lại của anh giữ lấy gáy Ngải Tịch để giữ dễ dàng cho anh thỏa mãn cùng hòa quyện lưỡi vào cô.
Hắc Mộc Thần hút hết vị ngọt trong khoang miệng của Ngải Tịch.
Đôi môi anh đào mềm mại của cô khiến Hắc Mộc Thần càng không thể dừng lại.
Anh cắn mút đôi môi Ngải Tịch càng mạnh hơn.
Giữa đêm khuya, một người đàn ông điển trai cả sự lạnh lùng bao quanh và một cô gái có nét đẹp thuần khiết hôn nhau say đắm trong chiếc xe BMW sang trọng.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn vào đều đầy lòng ghen tị.
Nụ hôn này kéo dài khá lâu, đến khi cả Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch đều thở hổn hển mới buông ra.
Ngải Tịch lòng đầy rộn ràng nhưng lại không dám nhìn anh.
Cô cúi đầu che đậy đi sự e thẹn nơi đáy mắt.
Hắc Mộc Thần lại chăm chú nhìn cô.
" Tiếp tục không? ".
Gò má Ngải Tịch do sự ngượng ngùng mà hồng hào hẳn lên: " Tiếp..tiếp tục..cái cái gì? ".
Hắc Mộc Thần không trả lời Ngải Tịch mà dứt khoát kéo khoảng cách của hai người gần lại.
Anh mê man hôn vào cái cổ trắng ngần của Ngải Tịch.
Khi thấy ở đây đã đủ để Hắc Mộc Thần liếm láp, nụ hôn kéo thẳng đến xương quai xanh quyến rũ cong lên của Ngải Tịch.
Ngải Tịch run vai lên một cái.
Khi cả hai đang say sưa thì bỗng tiếng điện thoại của Ngải Tịch phá hỏng bầu không khí ám muội lúc này.
Hắc Mộc Thần dừng lại nụ hôn.
Khi anh rời khỏi xương quai xanh và cổ của cô, nơi đây còn hiện lên mấy vết đỏ chói mắt do Hắc Mộc Thần để lại.
Ngải Tịch ngượng ngùng quay sang lấy điện thoại.
Hắc Mộc Thần liếc mắt về chiếc điện thoại, màn hình hiển thị Tần Khuyết .
Trên mặt anh hiện rõ ràng ba vết đen xì.
Mẹ kiếp! Nếu anh có mặt ở đây ngay lúc này tôi sẽ băm anh ra thành trăm mảnh, xong ném anh vào rừng cho sói ăn.
Hắc Mộc Thần trong đầu thầm mắng Tần Khuyết.
Tần Khuyết bên kia trên tay đang cầm điện thoại thì lại hắt xì một cái.
Nghe được tiếng hát ..
xì dữ dội của Tần Khuyết.
Ngải Tịch đưa điện thoại ra xa, nếu cô không nhanh như sấm làm vậy thì đã hỏng màng nhĩ của cô rồi, nhưng vẫn ôn tồn hỏi: " Anh sao vậy? Cảm à? ".
Tần Khuyết cảm thấy ấm lòng với cô nhưng tự nhiên anh lại hắt xì, trong lòng có chút không vui nói: " Hình như có người đang mắng anh thì phải ".
Hắc Mộc Thần bên cạnh Ngải Tịch nghe được câu nói đó thì nhếch môi.
Anh thầm nghĩ trong lòng: Không phải hình như mà là chắc chắn đấy!
Như có tâm linh tương thông đang diễn ra giữa ai đó với ai kia...
Ngải Tịch buộc miệng nói ra câu suy nghĩ của Hắc Mộc Thần i chang như vậy.
Hắc Mộc Thần đột nhiên thấy dở khóc dở cười, tiếng cười bên môi anh vang đến bên Tần Khuyết.
Giọng Tần Khuyết trầm xuống.
" Em đang ở với ai vậy? ".
Ngải Tịch vội quay sang Hắc Mộc Thần liếc một cái, mất tự nhiên nói.
" Đâu có, chỉ là có một con chuột quậy phá thôi.
Em đang bắt nó đây! Không nói với anh nữa, cúp đây ".
Vội vàng tắt máy, Ngải Tịch thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhanh chóng cảm thấy hơi rợn người, quay qua đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Hắc Mộc Thần.
" Em nói ai là chuột vậy, hửm? ".
Ngải Tịch trong lòng mắng mười tám đời tổ tiên của Hắc Mộc Thần.
Nếu không phải tự dưng anh cười cô có cần nói thế không hả? Anh rõ ràng đã đi ăn cướp còn la làng cơ à?
Nghĩ một đường Ngải Tịch lại nói một nẻo.
" Phí lời! Chả lẽ lại nói với anh ấy chúng ta vừa mới hôn..".
Ngải Tịch ngừng hẳn lời nói lại.
Cô nói cái gì vậy trời? Đã trốn không muốn nhớ lại cảnh vừa nãy tự nhiên miệng cô lại thốt ra thế?
Não của cô đâu có ý muốn nói như vậy?
Cái miệng đáng chết!
Hắc Mộc Thần dùng biểu cảm thú vị nhìn Ngải Tịch, nhờ có chút rượu mà lòng trêu chọc của anh lại nổi lên cao.
" Được, nếu em đã nói như thế.
Vậy tôi đành chấp nhận số phận làm một con chuột thôi..
".
Lời nói của anh thành công khiến Ngải Tịch bất ngờ, cô chưa kịp lên tiếng lại tiếp tục bị anh cưỡng hôn lên đôi môi căng mọng vừa mới sưng đỏ lên..
Lần hôn này không biết đã trôi qua bao lâu..