Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 3: Vô tình chạm mặt



Loanh quanh quẩn lại cuối cùng một tuần cũng trôi qua.

Bà Thư mẹ Hà Anh cũng được xuất viện về nhà.

Mấy ngày này Hoàng Hân thỉnh thoảng có ghé qua thăm bà Thư, khiến bà càng thêm quý mến.

Nhưng cho dù quý mến như thế nào đi chăng nữa thì Hoàng Hân cũng chỉ là người lạ , không quen không biết tự dưng ân cần chu đáo thế này khiến bà có một chút nghi ngờ.

Bà Thư cũng chưa biết con gái đã có công cứu mạng con nhà ta, cũng chỉ biết con bé cứ đầu tắt mặt tối đi làm, bận không có thời gian rảnh.

Một cô gái hiểu chuyện thế này đôi lúc bà nhìn cô khổ mà bất lực âm thầm khóc một mình vì không làm được gì cho con gái.

Ấy thế mà Hà Anh ngoan luôn hiếu thảo với bà lại làm bà càng thêm day dứt.

Hà Anh đưa mẹ về xong rồi lập tức đi làm.

Là một nhân viên phục vụ tại một nhà hàng sang trọng Hà Anh luôn phải túc trực phục vụ ,dạo này cô dành thời gian cho việc riêng nhiều quá.

Quản lý Gia Thành cũng như là chủ ở đây biết được hoàn cảnh nhà Hà Anh cũng có lời động viên và hỏi thăm. Nhưng những người kia đâu có quan tâm?

Ngày hôm nay có một vài bàn đặt.

Hà Anh cũng chẳng biết cuộc sống của cô sẽ thay đổi kể từ đây.

Chuyện khách đặt bàn thì chẳng nói làm gì, nhưng điều đáng nói ở đây là có một bàn do Hoàng Tử Thiên đặt .

Khi Tử Thiên đến ai ai cũng trầm trồ về độ đẹp trai của anh. Dáng người cao to, khuôn mặt cân đối làm tăng vẻ lịch lãm của một người đàn ông. Đến Hà Anh trước nay chưa từng rung động với ai cũng phải tự công nhận , anh thật sự rất đẹp giống như một mỹ nam.

Bên cạnh Hoàng Tử Thiên , anh có dẫn theo một người phụ nữ đi cùng.

Người đó không ai khác lại chính là Hạ Nhi, người yêu của Tử Thiên.

" Hai người họ đúng là trời sinh một cặp mà, đẹp đôi ghê."

Nhân viên thi nhau bàn tán sôi nổi về chiếc nhan sắc này.

" Ây ! Hình như đây là con trai của chủ tịch tập đoàn Hoàng Nghị đó!"

" Thật sao?"

" Tôi từng thấy anh ấy có xuất hiện trước truyền thông mà."

" Chẳng trách, nhưng mà đẹp trai quá đi!"

" Ừm! ƯỚc gì là chồng mình thì tốt."

" Tôi cũng muốn một mẫu người chồng giống như này."

" Là cỏ dại sao mà với được mây! Người ta là hoa đã có chủ rồi ,đừng có mơ màng nữa."

" Haizz dù sao người ta vẫn không thuộc về mình."

Bọn họ thi nhau bàn tán, lấy vẻ đẹp tiêu chuẩn của Hoàng Tử Thiên ra làm tiêu chuẩn, không chỉ đẹp trai mà còn tài giỏi, đúng quả thật là một người ưu tú nếu ai có phước lắm thì mới trở thành con dâu của nhà họ.

Nhưng Hà Anh không hề biết Hoàng Tử Thiên là người mà cô hiến máu.

Hà Anh dửng dưng niềm nở phục vụ hai người bọn họ.

Chỉ có điều người yêu đi cùng Hoàng Tử Thiên trông xinh đẹp thật nhưng không gây được ấn tượng tốt với ai

Cô ta đi vào đã chảnh choẹ, bắt nhân viên phục vụ phải chuyên nghiệp không thể để sai sót, đã thế lại còn hay sai vặt nên đã mất điểm trước mặt người ngoài.

Nhưng Hoàng Tử Thiên vẫn thản nhiên mặc cho người yêu làm gì thì làm.



Người phụ nữ này thật là ức chế làm Hà Anh phải khó xử nhưng cô vẫn cố gắng phục vụ cho tốt.

Nhưng người tính không bằng trời tính lần này cô vẫn gặp phải rắc rối.

Trong lúc Hà Anh bưng trà nóng đặt xuống bàn chỗ vị trí của Hạ Nhi, thì Hạ Nhi cầm điện thoại lên , vô tình hất tay của Hà Anh đang đặt trà làm cho tay của cả hai bị bỏng và ướt luôn chiếc điện thoại mới mua của Hạ Nhi,

" Á...! Mắt cô bị mù à? Hay là cô cố tình." Hạ Nhi hét lớn mắng chửi Hà Anh.

" Xin lỗi quý khách là do tôi không chú ý mong cô bỏ qua cho em." Hà Anh sợ hãi xin lỗi vội vàng lấy giấy ăn bên cạnh lau qua cho Hạ Nhi.

Nhưng Hạ Nhi tỏ ra vẻ mình là tiểu thư đài các , khinh thường những người làm công việc thấp kém ,cô ta xuýt xoa bàn tay phỏng rộp của mình và cùng chiếc điện thoại mới mua.

Tử Thiên thấy vậy liền giật mạnh giấy ăn từ trên tay Hà Anh mà nhẹ nhàng lau cho Hạ Nhi yêu quý của anh.

" Cô còn đứng đây! Mau đưa cô ấy đi sơ cứu đi chứ!"

Hà Anh mắt chữ O miệng chữ A gật đầu lia lịa.

" Không cần cô ta dẫn ,em thấy cô ta bất ổn. Khởi đầu đã chẳng làm gì cô ta mà cô ta khiến em thành ra thế này rồi ,chứ để cô ta ở cạnh em thêm phút giây nào nữa chắc tý em đang ở trong bệnh viện mất ."Hạ Nhi gằn giọng với Hà Anh.

Cô ta thật quá đáng! Rõ ràng là tự cô ta hất tay Hà Anh lên mà ,bây giờ Hà Anh như trở thành tội đồ.

Quá đáng! Nghĩ tới đây thôi Hà Anh cảm thấy cay cú hết cả người.

Hạ Nhi rời khỏi phòng Vip mà tìm phòng vệ sinh xả nước sơ cứu vết bỏng.

Hiện trong phòng chỉ còn mỗi Hà Anh và Tử Thiên.

Cô như ngàn cân treo sợi tóc, tim đập thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Cái lồng ngực nhỏ này trở nên khó chịu vì tim đập mạnh quá.

Một lời nói của Tử Thiên tuy nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực trong từng câu chữ.

" Em xin lỗi anh. Là do em phục vụ anh chị chưa được chu đáo. Em mong anh chị bỏ qua cho em, lần sau em sẽ chú ý." Hà Anh nhẹ nhàng xin lỗi Tử Thiên với mắt cầu khẩn.

Tử Thiên định mắng Hà Anh để trút giận thay cho Hạ Nhi, nhưng khi nhìn Hà Anh anh thấy được sự sợ hãi không kém phần ngây thơ trong sáng. Anh cảm nhận được cô rất khác, dám sai dám nhận. Trông cô rất trẻ ước chừng tầm mười chín đôi mươi.

Hà Anh xinh đẹp lọt ngay vào ánh mắt Tử Thiên lúc nào mà không hay.

" Không sao! Lần sau em chú ý là được."

Nghe xong Hà Anh nhẹ nhõm cả người, nghe nói bàn này rất là hách dịch nên phải chú ý, cẩn thận không lại dính phốt.

Thôi xong rồi lần này là Hà Anh tiêu đời rồi.

Giọng nói của anh nghe thật là ấm áp quá đi.

Là một người con giàu có đất Bắc nhưng chưa bao giờ Tử Thiên công khai con người thật của chính mình.

Anh luôn khiêm tốn , nhã nhặn,kể cả Hoàng Hân cũng thế, tuy có lúc bất đồng quan điểm khắc khẩu với nhau nhưng thật sự hai anh em họ lại rất là yêu thương bảo vệ lẫn nhau.

Tử Thiên và Hà Anh vẫn chưa biết rằng họ chính là định mệnh của nhau.

Hà Anh xin phép ra ngoài xem tình hình của Hạ Nhi như nào ?

Cô ta lẩm bẩm chê nhân viên phục vụ cố tình hại mình , khi về phòng Hạ Nhi nằng nặc đòi hủy món ,đòi về. Tử Thiên có khuyên bảo nhưng cô ta như thế nào đi chăng nữa nhưng tính tình cô ta ương bướng, không chịu nghe lời Tử Thiên.

Thấy tình hình không ổn Hà Anh gọi điện cho Gia Thành.

Khi nghe xảy ra vấn đề Gia Thành lập tức đến ngay.

Nhưng Hạ Nhi rất là vô lý , nói thế nào cô ta không chịu nghe lại còn bắt Hà Anh đền tổn thất cho ta . Mặc dù Hà Anh xin lỗi và sẽ chịu trách nhiệm, nhưng Gia Thành biết Hà Anh làm gì có tiền. Không chịu được nhũng lời vô lý Gia Thành đuổi thẳng cô ta rời khỏi nhà hàng này anh không cần vị khách chảnh choẹ như thế này.



Hà Anh sợ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà hàng nên cô ngăn cản Gia Thành lại ,vẫn quyết tâm chịu thiệt hại.

" Được ! Khoản này em sẽ đền tổn thất mà chị gánh chịu."

"Hai người chờ tôi đưa cô ấy xuống xe trước, tý tôi quay lại sau." Tử Thiên lên tiếng.

Hà Anh gật đầu đồng ý lia lịa

Thôi xong rồi coi như lần này cô toang rồi,cho dù cô có một chút tiền trong tay nhưng ngày nào cô cũng gặp trường hợp như này chắc cô chết đói mất.

thế chỗ món kia Tử Thiên gọi rồi thì phải tính sao? Chẳng lẽ Hà Anh lại phải đền?

Hà Anh chỉ làm đổ mỗi ly trà vào người của khách có nhất thiết phải làm ầm đến mức độ như thế này?

Bây giờ cũng chỉ có trời mới cứu được cô.

Trời ơi , trời ơi. hôm nay cô gặp chuyện gì thế này, làm ơn có thể cho cô qua hạn này được không? Thành khẩn cầu xin đó !

Là cô đang bị bệnh à hay sao mà phải đền cho một kẻ không xứng đáng. Gia Thành nhìn Hà Anh một lúc lâu xem phản ứng của cô thế nào.

Nhưng vẫn bất lực với sự nhân nhượng của Hà Anh.

Tử Thiên ngăn cản Hạ Nhi lại đưa cô ta xuống xe trước.

Khi xuống xe anh bảo Hạ Nhi lên trước rồi anh dặn dò cô ta để anh xử lý vụ này cho xong.

Tử Thiên quay lại, thấy được cảnh Gia Thành có to tiếng với Hà Anh. Thấy cô gái này âm thầm chịu đựng uất ức khiến lòng anh có một chút khó chịu.

Có thể Hà Anh lúc đó sai, phục vụ chưa được chuyên nghiệp, nhưng làm gì có ai mà không làm sai. Nhưng thật sự đây chỉ là lỗi vặt, không đến nỗi trở thành vấn đề lớn như thế.Hạ Nhi lần này quả thật quá đáng.

Nhưng vì là con gái ân nhân, Tử Thiên cảm mến từ thuở niên thiếu nên dù anh có khó chịu nhưng vẫn bỏ qua cho Hạ Nhi.

Có điều cô gái trước mắt anh cũng có ngoại hình đến khuôn mặt gần giống với Hạ Nhi.

Tử Thiên vô thức đi đến chỗ Hà Anh đang đứng mà không hiểu mình đến đó làm gì.

" Tôi thay mặt xin lỗi, vì vợ của tôi có chút bất mãn nên cư xử chưa được đúng lắm. Tôi mong hai người có thể bỏ qua cho chúng tôi. Còn những món tôi gọi rồi có thể gói mang về giúp tôi."

Gia Thành nghe thấy vậy liền thở phào gật đầu đồng ý.

" Dạ cảm ơn anh đã bỏ qua những lỗi về vấn đề dịch vụ bên chúng tôi, anh đợi chút ." Rồi Gia Thành báo cho bếp mang những món đã gọi dùng tại chỗ chuyển sang món mang về.

Ngay cả lời anh ấy xin lỗi thôi mà cũng cảm thấy chứa đầy uy lực trong đó.

Hà Anh đứng nhìn theo bóng lưng của Gia Thành rời đi.

Là cô không còn mặt mũi nào để nhìn anh nữa rồi. Nghe nói anh là khách quý , Gia Thành biết gia thế nhà anh nên khi nãy anh ta biết Hạ Nhi vô lý nhưng vẫn mắng cô là vì đụng phải người không nên đụng.

Thôi xong , tý cô có bị quản lý cho nghỉ không?Hu hu.

Khi nãy là Tử Thiên đỡ cho cô,đúng vậy chứ anh mà hùa theo cô Hạ Nhi gì kia thì có mà cô chết vì đền ốm ra đây mất.

Anh gọi toàn những món đặc biệt ở đây,giá món thì đội lên đến trên trời. Hà Anh hiểu rằng những người như họ có tiền là tiêu gì cũng được. Họ chi tiền triệu chỉ để ăn những thứ mới lạ, còn riêng người nghèo như Hà Anh đến miếng bánh mỳ thôi mà cũng phải xót lên xót xuống.

Tử Thiên đứng đợi lấy đồ vô tình nhìn thấy tay Hà Anh bị bỏng đến sưng đỏ hết cả tay. Thế mà cô không đi sơ cứu mà còn đứng đó lo mấy chuyện không đâu.

" Tay cô bị bỏng?"Tử Thiên hững hờ hỏi

" Dạ không có gì đâu ạ, chỉ là vết thương ngoài da thôi,tý bôi thuốc là sẽ hết mà. Anh ngồi ghế ở bàn kia đợi đồ mang về nhé." Nói rồi Hà Anh che giấu bàn tay bị bỏng của mình đi.

Hà Anh tránh né Tử Thiên để chính mình phải chịu thiệt. Nếu như gần gũi quá cô người yêu của anh nổi cơn ghen.

Haizz không phải là anh..... Đừng! Đừng nghĩ lung tung. Hà Anh ơi là Hà Anh hôm nay có anh đỡ cho như này là may lắm rồi. Đừng có nghĩ lung tung, đừng có mà lung tung.