Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 129



Khả Hân vừa mới từ bàn ăn quay lại giường nằm nghe thấy có người tìm mình liền ra hiệu cho Kim Chi hỏi là ai.

Kim Chi lắc đầu, trong điện thoại chỉ nói là một người đàn ông, Khả Hân vừa nghe đến một người đàn ông, trong lòng đã run rẩy rồi.

“Em xuống xem giúp chị đi, không thì mặc kệ, chị không đi.”

“Vậy để em đi xem.” - Kim Chi ngầm đoán người đến hơn bảy phần là Lâm Vĩ Phong.

Người đến thật sự là Lâm Vĩ Phong, anh đứng trước cổng còn mang theo một lồng giữ nhiệt 4 tầng. Anh sớm dự đoán được Khả Hân sẽ không chịu xuống, dì Ba cũng nói để dì mang đồ ăn đến cho cô. Nhưng Lâm Vĩ Phong cảm thấy không yên tâm, đích thân để đi một chuyến.

“Tôi mang một ít thức ăn đến.”

“Anh đúng là chu đáo mà, không những đưa tiền ăn còn mang cả thức ăn nhà nấu đến.” - Kim Chi cười nhận lấy lồng giữ nhiệt.

Kim Chi thấy Lâm Vĩ Phong chưa có ý rời đi nên biết ý mới lời trước:

“Mấy hôm nay chị Khả Hân ăn uống không được ngon lắm, có mấy món nhà làm này hẳn chị ấy sẽ ăn được nhiều hơn.”

Kim Chi không nói chuyện Khả Hân nôn khan với anh, dù sao đó cũng là chuyện tế nhị, chỉ Khả Hân mới có quyền quyết định chia sẻ nó hay không.

“Chắc Khả Hân đã làm phiền cô nhiều rồi.”

“Không có, không có, anh yên tâm, chị ấy còn ở ký túc xá thì tôi sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt.”

Lâm Vĩ Phong hài lòng gật đầu, anh vòng vo nãy giờ cũng chỉ muốn nghe một câu này.

“Cảm ơn cô, nếu có gì có thể liên hệ với quản gia, cô có phương thức liên lạc rồi phải không?”

“Tôi có rồi, anh về cẩn thận.”

Kim Chi nhìn Lâm Vĩ Phong xoay người đi về phía bãi đổ xe, lắc đầu thở dài lẩm bẩm:

“Một người thì rõ ràng là rất quan tâm, một người thì trong lòng không dứt ra được vậy mà không chịu nói với nhau.”

Khả Hân nhìn thấy Kim Chi trở về với chiếc lồng quen thuộc, mặc dù không có in tên nhưng vừa nhìn qua đủ biết là đồ của nhà họ Lâm.

“Quản gia hay tài xế mang đến?”

“Lâm Vĩ Phong tự mình mang đến.”

Khả Hân ngẩn ra, cô không nghĩ là anh sẽ đến thật, mấy tiếng trước vừa cãi nhau với cô giờ lại đến đưa thức ăn. Xem cô là trẻ con hay sao mà vừa đấm lại vừa xoa.

“Người ta quan tâm chị lắm đó, còn nói với giọng điệu gửi gắm chị cho em chăm sóc.” - Kim Chi vừa kể lại cuộc trò chuyện vừa mở từng khay thức ăn ra.

“Em bịa chuyện ngày càng chân thật.” - Khả Hân bĩu môi, miệng thì nói không tin nhưng trong lòng lại đang dậy sóng.

Mấy món ăn do dì Ba nấu từ mùi vị màu sắc cho đến chất lượng đều hơn hẳn cơm canh ở căn tin trường học. Khả Hân cũng đã ăn quen những món của dì Ba, nên không cần đợi Kim Chi gọi đã chủ động rời khỏi giường đi ra lại bàn.

Khả Hân múc một bát cháo bồ câu hạt sen, ăn thử một muỗng thấy rất dễ chịu. Kim Chi thấy cô ăn ngon cũng múc thử một chén nhưng vừa nếm qua đã bĩu môi cau mày.

“Chị không thấy nhạt hả?”

“Không nhạt, vừa miệng lắm.”

Khả Hân ăn cháo xong lại thử qua canh ngao nấu chua, Khả Hân ăn liền hai chén. Kim Chi rút kinh nghiệm chỉ lấy muỗng thử qua một chút, đúng như Kim Chi nghĩ, món này vô cùng chua, người bình thường ăn không thấy ngon đâu.

“Khả Hân, chị có chắc là mình không có thai không?”

Khả Hân xụ mặt, khẩu vị đang tốt cũng đột nhiên biết mất:

“Không có, chắc chắn không, em đừng có mấy suy nghĩ linh tinh đó nữa.”

“Nhưng mấy món này đều để bà bầu 3 tháng đầu dưỡng thai đó, cháo bồ câu, canh ngao cà hồi sốt mật rồi cả trứng cút mộc nhĩ trắng.”

“Em có phải bác sĩ hay chuyên gia dinh dưỡng đâu, sao em biết mấy món này dưỡng thai.” - Khả Hân hỏi ngược lại.

“Lúc chị Lan ở Viện chúng ta mang thai, bác sĩ có dặn ăn những món này.”

“...” - Khả Hân cắn môi, không biết nên phản bác thế nào nữa.

Bởi vì niềm tin trong lòng cô lung lay rồi!

Khả Hân bắt đầu thấy sợ, cô vô thức sờ sờ bụng, nếu thật sự mang thai thì phải làm sao? Đứa bé này phải… phải làm sao?

Khả Hân chỉ mới hơn 20 mươi tuổi, cô chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân sẽ làm mẹ như thế nào. Dù cho đã là người phụ nữ có gia đình nhưng ngay từ đầu người Khả Hân đã mặc định mình lấy một người chồng bán sống bán chết, chuyện vợ chồng con cái sẽ không xảy ra.

Nhưng ai có ngờ được giữa đường lại nhảy ra một Lâm Vĩ Phong, không những chiếm lấy thân thể cơ mà còn cả tâm hồn cô. Bây giờ còn đẩy cô đứng trước bờ vực mang thai con của em chồng.

“Chị Khả Hân, em không có ý dọa chị đâu.” - Kim Chi thấy cô thẫn thờ một lúc lâu nên lên tiếng.

“Biết là dọa chị thì đừng nhắc đến nữa, ăn cơm đi.”

Khả Hân nhìn xuống chén canh của mình, trong lòng rối như tơ vò, mấy lần trước đều uống thuốc của dì Ba đưa. Không lẽ… không lẻ thuốc có vấn đề? Người nấu những món dưỡng thai này cho cô cũng là dì Ba, đây là cố tình hay chỉ là trùng hợp?

Khả Hân càng nghĩ càng thấy bất an, cô không thể cứ ngồi một chỗ mà đoán mò mãi được. Dù là có hay không thì cô cũng phải xác định cho rõ được, Khả Hân quyết định ngày mai sẽ đi mua que thử thai.

Lâm Vĩ Phong đưa cơm xong thì đến bệnh viện thăm anh trai, bác sĩ Kiên nói Lâm Vĩ Thành tâm trạng không tốt, muốn gặp anh ngay lập tức.

Lâm Vĩ Thành vừa thấy Lâm Vĩ Phong bước vào phòng đã nghiêm giọng khiển trách:

“Em lại ức hiếp Khả Hân có phải không? Tại sao em không thể đối xử tốt hơn với em ấy.”

Lâm Vĩ Phong im lặng ngồi xuống nghe anh trai nói, còn không quên vỗ vỗ lưng cho Vĩ Thành dễ thở hơn. Lâm Vĩ Phong bình thường hô mưa gọi gió đối với người khác là ác ma nhưng đối với anh trai thì chẳng khác nào em trai ngoan.

“Trước khi Khả Hân cúp máy anh nghe rất rõ, em quát em ấy có phải không?”

Lâm Vĩ Phong gật đầu, anh có quát, không chối được.

“Em ấy vừa mới quay về nhà em lại hung dữ với người ta, Khả Hân là vợ chứ đâu phải thuộc hạ hay người làm mà em cứ đối xử như vậy” - Lâm Vĩ Thành vừa nói vừa thở, dù cho có mệt cỡ nào Lâm Vĩ Thành cũng muốn giáo huấn người em trai này lại một chút.

“Bây giờ Khả Hân sao rồi? Có phải còn giận dỗi muốn ly hôn không?”

“Chắc là vẫn muốn ly hôn.” - Lâm Vĩ Phong đáp lại cứ như không phải chuyện của mình.

“Em ấy biết em là chồng em ấy nên muốn ly hôn sao?”

“Đâu có, cô ấy muốn ly hôn với anh.”

“...” - Lâm Vĩ Phong thoắt cái giận đến đỏ mặt - “Lâm Vĩ Phong, sao đến giờ em còn giấu diếm chuyện này hả? Bác sĩ Kiên, mau đưa tôi điện thoại, tôi phải gọi về nhà nói cho Khả Hân biết.”

“Anh gọi về cũng không gặp, cô ấy lại bỏ nhà đi rồi.” - Anh nhún vai nói, lần đầu tiên Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân giận dỗi bỏ đi cũng là chuyện tốt.

“Em… em… khụ khụ… em muốn làm anh tức chết đúng không?”

Lâm Vĩ Thành kích động, tự đấm vào ngực mấy cái:

“Chuyện đã đến mức này rồi, em cứ nói với Khả Hân sự thật. Nếu em ấy vẫn muốn ly hôn thì để anh khuyên, không lẽ em ấy thấy một thân bệnh tật này của anh mà còn làm căng hay sao?”

Lâm Vĩ Phong ngẩn ra, không ngờ anh trai còn có thể nghĩ đến cách này, đáng tiếc mọi thứ trong mắt Lâm Vĩ Thành toàn làm hồng. Anh không thể nào an tâm nói ra sự thật khi Lý Tuyết Dung vẫn còn hiện diện trong cuộc sống của bọn họ. Dù không nói ra nhưng từ sâu trong thâm tâm anh vẫn muốn bảo hộ Khả Hân chu toàn.

“Được rồi, chuyện của em, em sẽ tự giải quyết. Anh cứ dưỡng bệnh cho thật tốt đi đã. Bác sĩ Kiên nói anh hồi phục vô cùng tốt, có thể xuất viện trong tuần này, anh có muốn về sớm không?”

“Em thật là…” - Lâm Vĩ Thành thở dài - “Chỉ đánh trống lảng là giỏi.”

“Anh khỏe mạnh lại thì chuyện gì em cũng nghe anh.” - Lâm Vĩ Phong cong môi cười, chỉ duy chuyện Lý Tuyết Dung là không được.

“Em làm sao thì làm, lúc anh về nhà phải thấy Khả Hân ở đó.” - Lâm Vĩ Thành nghiêm mặt nhìn em trai.

“Còn một chuyện nữa, lúc chiều anh có gọi về tìm Tuyết Dung, dì Ba nói em ấy đang tắm không tiện nghe điện thoại…”

“Tôi nghe, tôi tới ngay.”

Lâm Vĩ Thành chưa nói dứt câu, Lâm Vĩ Phong đã giả vờ có điện thoại rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Anh biết rõ anh trai sắp nói những chuyện gì, trước mắt cứ kéo dài thời gian đã.

“Nếu anh ấy muốn gọi điện về nhà, ông tìm cách từ chối anh ấy đi.”

“Chuyện này… không thể làm nhiều lần được đâu, đại thiếu gia sẽ nghi ngờ. Bây giờ tinh thần cậu ấy rất tốt, cậu thấy đó, khi nãy ngồi nói chuyện với cậu một lúc lâu chỉ ho mấy cái. Tốt nhất là trong thời gian hồi phục này đừng khiến cậu ấy chịu đả kích gì hết.” - Bác sĩ Kiên chậm rãi phân tích tình hình với anh.

Lâm Vĩ Phong gật đầu, trong lòng bắt đầu tính toán cách khác.