Dì Ba đứng ngồi không yên ở dưới bếp cả buổi, lúc thấy Lâm Vĩ Phong bế Khả Hân vào nhà bà đã rất muốn chạy ra nhưng quản gia Thuận ngăn lại.
Dì Ba lại nghe Lâm Vĩ Phong nói Khả Hân bị bệnh trong lòng càng nóng như lửa đốt.
“Dì không cần quá lo đâu, thiếu gia nói phu nhân chỉ bị sốt bình thường thôi.
Bà cứ chuẩn bị mấy món thích hợp, khi nào thiếu gia gọi thì mang lên.”
“Cậu nói xem lần này phu nhân có phải là trở về thật không?” – Dì Ba có chút phiền muộn – “Mấy lần trước phu nhân vừa về là có chuyện xảy ra chẳng ở được quá một ngày.”
“Không sao đâu, khi sáng dì cũng thấy thiếu gia được Lý Tuyết Dung kia đi rồi, ngôi nhà này sẽ yên bình như trước thôi.”
Dì Ba gật đầu nhưng vẫn thấy không yên tâm được:
“Đại thiếu gia sẽ thực sự để nhị thiếu gia mang cô ta đi sao…”
Quản gia Thuận cũng lắc đầu thở dài.
Chuyện Lý Tuyết Dung biết mất có thể viện cớ ngày một ngày hai nhưng một ngày Lâm Vĩ Thành cũng sẽ biết mà thôi.
Khả Hân tỉnh lại nhìn thấy khung cảnh không thể nào quen thuộc hơn trong lòng cũng thấy được an ủi.
Lâm Vĩ Phong nói đưa cô về nhà, thật sự là ngôi nhà này.
Mặc dù bước vào đây thì thân phận của cô lại chính là chị dâu của Lâm Vĩ Phong nhưng người không có nơi nào để đi như Khả Hân lại thấy chỗ này thật tốt.
Ít nhất ở đây không có ai giả nhân giả nghĩa, cô cũng không có cái gì để họ phải lợi dụng trục lợi.
Lâm Vĩ Phong đẩy cửa bước vào thấy Khả Hân đã tỉnh, nhẹ giọng hỏi han:
“Trông người thấy chỗ nào không khỏe?”.
ngôn tình sủng
“Không sao…” – Khả Hân chưa kịp nói hết câu Lâm Vĩ Phong đã đi đến cạnh giường cúi người áp trán mình lên trán cô.
“Không còn sốt nữa, rất tốt.” – Lâm Vĩ Phong cong môi nói.
Trái tim Khả Hân run lắc dữ dội, dù trong lòng vẫn khắc ghi những lúc Lâm Vĩ Phong tàn nhẫn với cô nhưng chỉ cần anh bày ra dáng vẻ săn sóc Khả Hân đều không cưỡng lại được.
“Đói bụng chưa?”
Khả Hân khẽ gật đầu.
“Nhưng giờ chưa ăn được, tôi gọi bác sĩ vào xem cho cô đã, không thể chủ quan được.”
Khả Hân bây giờ chỉ cần nghe tới bác sĩ và bệnh viện thì điều nhạy cảm vô cùng, lập tức ngồi bật dậy phản đối:
“Tôi khỏe rồi mà, tôi không cần bác sĩ đâu.”
“Ngoan, để bác sĩ xem qua rồi sẽ cho cô ăn ngon.” – Lâm Vĩ Phong vươn tay xoa đầu cô giống như là dỗ dành một đứa trẻ.
Khả Hân lần nữa bị anh làm cho ngây ngốc mãi đến khi Lâm Vĩ Phong ra ngoài bác sĩ Bạch Mai đi vào cô mới kịp phản ứng lại.
“Bác sĩ là…” – Khả Hân chưa từng gặp cô gái này trước đây, nhà họ Lâm rất chú trọng an ninh, trước nay không cho người lạ ra vào, đừng nói là bác sĩ, đến chăm sóc cho Lâm Vĩ Thành cũng chưa từng có hộ lý nữa.
“Tôi tên Ngô Bạch Mai là học trò của giáo sư Kiên, vì bác sĩ Duy Thanh không tiếp tục làm việc ở đây nữa nên tôi đến hỗ trợ.” – Ngô Bạch Mai nhìn Khả Hân trong lòng liền nghĩ đến câu chuyện “Tình yêu sói và cừu”, những người như Lâm Vĩ Phong chỉ có thể bị những người như Khả Hân trói chặt trái tim.
Khả Hân gật gù mấy cái, không ngờ có bác sĩ nữ trẻ đẹp như vậy nhưng cô cũng không quên hỏi thăm về ‘chồng mình’:
“Tình trạng của anh Vĩ Thành thế nào rồi, anh hồi phục có tốt không?”
“Rất tốt, nếu như thuận lời thì một tháng nữa có thể sang Mỹ làm phẫu thuật cấy da nhân tạo.” – Ngô Bạch Mai vừa trả lời vừa đưa tay sờ trán Khả Hân – “Mấy hôm nay cô ngủ có ngon không?”
“Cũng… bình thường.”
“Vậy là không ngon rồi.” – Bạch Mai khẽ cười đắt túi lên bàn rồi lấy ống nghe ra.
“Tôi thật sự không sao, nguyên nhân sốt cũng là do đêm trước tôi bị ướt mưa.” – Khả Hân rất sợ Bạch Mai sẽ phát hiện ra cô có thai.
Bạch Mai ngồi xuống trên giường, đột nhiên đưa tay ấn bụng của Khả Hân khiến cô giật mình tránh ra:
“Cô cứ kê thuốc cho tôi đi, không cần phiến phức khám gì đâu.”
“Tôi là bác sĩ, sao tôi lại sợ phiền chứ.” – Bạch Mai miệng nói vậy nhưng cũng dừng động tác lại.
Biểu hiện của Khả Hân quá rõ ràng là muốn che giấu gì đó, Bạch Mai cũng không tiện đi sâu tìm hiểu.
Công việc của cô ở nhà họ Lâm là tập trung vào Lâm Vĩ Thành những chuyện ngoài lề cô không nên can dự.
“Nếu cô còn chỗ nào không khỏe khác cứ nói với tôi, dù sao chúng ta đều là phụ nữ, tôi chắc chắn sẽ giúp cô.”
“Tôi không sao thật mà, đúng là mấy hôm nay ngủ không ngon, ăn uống cũng không tốt nhưng không sao cả.” – Khả Hân một nửa thành thật một nửa giấu diếm.
“Cô có chán ăn không? Có tiền sử bệnh bao tử không?”
Khả Hân lắc đầu cô nhìn về phía cửa lên tiếng gọi Lâm Vĩ Phong.
Khả Hân sợ bác sĩ cứ hỏi đông hỏi tây nữa sẽ lộ chuyện mất.
“Sao thế?” – Lâm Vĩ Phong nghe cô gọi thì lập tức đi vào.
“Bác sĩ khám xong rồi, tôi đói bụng quá.” – Cô giả vờ xoa xoa bụng làm nũng.
“Lớn rồi mà vẫn tham ăn như vậy.” – Lâm Vĩ Phong không chút ngần ngại ở trước mặt Ngô Bạch Mai mà bẹo má cô.
Khả Hân vội đẩy tay anh ra, lúc chỉ có hai người cô cũng ngượng đến đỏ mặt đừng nói là có người thứ ba.
Bác sĩ Mai cũng biết lúc này không nên làm bóng đèn, cô đứng dậy cầm theo túi xách chậm rãi nói:
“Phu nhân đã hạ sốt nếu không muốn thì không cần uống thuốc tiếp nhưng vấn đề là cơ thể cô ấy có dấu hiệu suy nhược, cần được bồi bổ và nghỉ dưỡng nhiều hơn, không nên để cô ấy quá căng thẳng.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ, để tôi tiễn cô ra ngoài.” – Lâm Vĩ Phong nhẹ giọng nói, qua những lời căn dặn của Bạch Mai, anh có thể thấy được người bác sĩ này đúng là tận tâm.
Dì Ba thấy bác sĩ đi xuống liền từ trong bếp chạy ra ngoài đứng đợi sẵn, Lâm Vĩ Phong sau khi lệnh cho tài xế đưa Bạch Mai về thì đi đến chỗ dì Ba.
“Mấy món dì chuẩn bị cho Khả Hân cứ mang lên hết, xem chừng cô ấy mấy ngày này đúng là ăn không được ngon.”
“Phu nhân của tôi đúng là đáng thương mà.” – Dì Ba vừa nghe anh nói vậy đã thấy đau lòng khôn xiết, Khả Hân vốn đã chẳng khỏe mạnh hơn ai nay lại còn ngã bệnh – “Thiếu gia, bác sĩ có nói phu nhân bị bệnh gì không?”
“Suy nhược cơ thể, tịnh dưỡng cho tốt là được.”
Dì Ba nghe vậy cũng an tâm hơn, xoay người quay trở lại bếp chuẩn bị thức ăn mang lên cho Khả Hân.
Cánh cửa phòng mở ra, lần này không chỉ có Lâm Vĩ Phong mà dì Ba cũng vào, hai người đều cầm 2 khay thức ăn lớn.
Khả Hân nhìn thấy vội đứng dậy phụ giúp dì Ba, nói:
“Con ăn 2,3 món là đủ rồi sao dì nấu nhiều thế?”
“Không nhiều, không nhiều, tôi vẫn thấy còn thiếu.” – Dì Ba nhìn gương mặt Khả Hân hốc hác của cô trong lòng chỉ muốn xuống dưới nấu thêm mấy món nữa.
“Cô nói đói bụng còn gì, mau ngồi xuống ăn đi.” – Lâm Vĩ Phong kéo một chiếc bàn nhỏ đến cạnh giường bày thức ăn ra.
“Nhị thiếu gia nói đúng đó, phu nhân mau ăn đi.” – Dì Ba kéo Khả Hân trở lại giường, mặc dù muốn nói thêm mấy câu với cô nhưng nghĩ lại nên để không gian riêng tư cho hai người – “Phu nhân có muốn ăn gì không, ngày mai tôi làm cho cô.”
“Dì cứ nấu như bình thường là được rồi, không cần vì con mà cầu kỳ hơn.”
Khả Hân thầm nghĩ không biết bản thân có ở đây hết đêm nay không nói gì đến ngày mai.
Chuyện Lâm Vĩ Phong đuổi cô đi đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng Khả Hân.
Lâm Vĩ Phong trước tiên múc cho Khả Hân một bát cháo nóng đặt trước mặt, sau đó lại gắp thêm mỗi đĩa một ít thức ăn kèm.
Khả Hân nhìn hành động tỉ mỉ của anh có chút hoa mặt, muỗng cháo đến bên môi nãy giờ cũng không kịp ăn.
“Còn muốn tôi đút cho cô sao?” – Lâm Vĩ Phong thấy cô vẫn cứ ngây người nên trêu chọc.
“Không cần, tôi tự ăn được.”
Lâm Vĩ Phong vẫn thường bảo Khả Hân hầu hạ mình ăn uống nhưng tính ra không có mấy lần, số lần Lâm Vĩ Phong ngồi chăm cô ăn dường như còn nhiều hơn.
“Anh nói dì Ba đừng nấu nhiều như vậy nữa, tôi ăn không hết, bỏ phí lắm.”
“Dù tôi có nói bà ấy cũng không nấu ít hơn đâu, không cần thay tôi tiết kiệm chút tiền đó” – Anh lại gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cô – “Ăn thêm đi.”
Khả Hân ăn rất ngon, cũng không thấy buồn nôn như ăn mấy món bên ngoài, cô cảm thấy dạ dày của mình có lẽ bị dì Ba chiều hư rồi.
Sau này không được dì Ba nấu cho ăn nữa không biết nó sẽ trở chứng thế nào.
“Anh cũng ăn đi, đừng có ngồi nhìn tôi, khiến tôi ăn cũng thấy ngại.”
“Không cần lo cho tôi, cô ăn nhanh còn phải uống thuốc.”
“Bác sĩ nói là không cần uống thuốc mà.” - Khả Hân nghiêng đầu hỏi lại, cô nghe nói phụ nữ đang mang thai uống bất kỳ loại thuốc nào cũng nên cẩn thận, dễ sinh ra tác dụng phụ.
“Là vitamin, ai bảo cô ốm yếu như thế.”
Khả Hân nghe vậy thì trong lòng thở phào.
Lâm Vĩ Phong lấy mấy lọ vitamin đến cho Khả Hân, đưa cho cô mấy viên, cô nhìn thuốc trong tay cảm thấy nó hơi quen mắt.
Sau khi uống xong Khả Hân chợt nhếch môi, đây chẳng phải là thuốc tránh thai mà dì Ba mang cho cô hay sao? Không còn nghi ngờ gì về chuyện Khả Hân uống thuốc tránh thai mà vẫn mang thai nữa, căn bản là từ trước đến nay cô chỉ uống toàn vitamin.
“Bát tổ yến này dì Ba hầm 6 giờ đồng hồ, vốn dĩ là của anh Vĩ Thành, bây giờ cũng ưu tiên cho cô.” – Lâm Vĩ Phong thổi nguội bát canh đưa qua cho Khả Hân.
Khả Hân lắc đầu, đột nhiên cô không còn tâm trạng ăn uống gì nữa:
“Tôi no rồi, ăn không nổi nữa, phiền anh dọn xuống giúp tôi.”
Lâm Vĩ Phong nhướn mày mấy giây trước còn đang vui vẻ sau đột nhiên lại giận dỗi rồi.
“Con à, cha con bị trúng tà rồi hả?” – Khả Hân vừa xoa xoa bụng vừa lẩm bẩm.
Cô nói xong thì mới nhận ra, trong lòng cô từ lâu đã luôn công nhận Lâm Vĩ Phong chính là cha của cô.
Dù cho cô có không muốn thừa nhận thì đây cũng là sự thật không gì bôi xóa được.
“Mẹ con chúng ta cùng xem cha con có thể như thế này được bao lâu, nếu cha con có thể đối tốt với mẹ con ta được hai tuần thì mẹ sẽ nói cho cha con biết.” – Khả Hân đặt ra một kỳ hạn cho anh cũng là một cơ hội cho chính cô..