Sợ? Khả Hân thật lòng không có sợ anh bởi những vết sẹo xấu xí đó, điều khiến cô căng thẳng đến thế chỉ vì anh chung quy cũng là một người đàn ông mà Khả Hân chưa từng cùng người đàn ông nào ngủ chung một trên giường.
“Em không sợ…”
“Đừng nghĩ nhiều, em cứ thả lỏng đi, anh sẽ không chạm vào em đâu.” - Lời nói của anh vừa an ủi vừa giống như dụ dỗ.
Không chạm vào mình? Khả Hân cắn môi, nếu thật sự không chạm vào cô thì cái tay đang ở trước ngực của cô là chuyện gì chứ. Hơi thở của anh lại cứ thoang thoảng ở bên tai cô, có điều mùi hương bạc hà này quen thuộc quá.
Giống như của Lâm Vĩ Phong…. chắc là anh em nhà này đều thích dùng cùng một loại mùi hương. Khả Hân khẽ lắc đầu, cô phải mau chóng xóa sạch những gì liên quan tới Vĩ Phong ra khỏi đầu, không nên nghĩ lung tung về anh nữa.
“Đừng cử động nữa.” - Lâm Vĩ Phong ôm chặt cô vào trong lồng ngực, cũng kẹp chặt luôn hai tay cô, không cho cô có cơ hội cử động lung tung, phòng chuyện cô phát hiện lớp da là giả.
Khả Hiên hít sâu một hơi, cô nhìn lên hiển thị trên điều hòa, rõ ràng là 25 độ, nhiệt độ vừa phải nhưng cô lại thấy nóng vô cùng.
“Vĩ Thành, em nóng, đừng ôm…”
“Không được gọi Vĩ Thành nữa, gọi là ông xã.” - Vĩ Phong nghiêm giọng nhắc nhở.
Khả Hân không biết tại sao anh lại đột nhiên nổi giận, có lẽ vì khi cô gọi tên anh, anh cảm thấy không được thân thiết. Khả Hân chỉ có thể nghĩ ra lý do đó, cô làm sao tưởng tượng ra người đang nằm trên giường với cô tên là Lâm Vĩ Phong.
“Em… em có thể gọi từ khác không?”
“Gọi chồng cũng được.” - Anh cười lưu manh.
“...” - Khả Hân mím môi, gọi từ nào cũng không ổn cả nhưng dường như từ ‘chồng’ kia thuận miệng hơn ‘ông xã’ một chút.
“Chồng à, em nóng… em ra sofa ngủ nha.”
“Không được.” - Hai tay Vĩ Phong lại siết chặt hơn hoàn toàn không cho Khả Hân có cơ hội thoát ra ngoài.
“Nhưng mà em thật sự rất nóng, hơn nữa quá nóng không tốt cho việc bài tiết trên da của anh.” - Khả Hân cũng không dám giãy giụa mạnh, sợ làm cho ‘Vĩ Thành’ đau, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Em không cử động nữa thì sẽ không nóng.” - Vĩ Phong kề sát môi bên tai ửng đỏ của cô nói - “Bằng không thì chúng ta cởi quần áo ra, cởi ra thì không nóng nữa, có muốn anh giúp không?”
“Không, không, không nóng nữa.” - Khả Hân vừa nghe anh nói muốn giúp cô cởi quần áo liền lắc đầu liên tục, hai tay càng giữ chặt cổ áo hơn.
Hiện tại không chỉ có một mình Khả Hân cảm thấy nóng chính Lâm Vĩ Phong còn nóng hơn rất nhiều. Anh không chỉ mặc thêm một lớp da giả mà từ nãy đến giờ Khả Hân liên tục vặn vẹo, cọ sát ra không ít nhiệt khiến cho anh cũng thấm ướt một tầng mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng.
“Vĩ…” - Khả Hân vừa nói một chữ này ra khỏi miệng, nghĩ đến anh có thể sẽ tức giận cô vội vàng sửa lời - “Chồng, anh đừng ôm em như thế nữa, có được không?”
Dù là đang cự tuyệt thì giọng nói của cô cũng vô cùng dịu dàng mềm mỏng, khiến cho đối phương không tức giận được. Lâm Vĩ Phong thật sự không hiểu, tại sao thái độ Khả Hân đối với anh và anh trai của mình lại khác nhau như vậy, giống như một bên là chú mèo con ngoan ngoãn một bên là chú báo thích nhe nanh múa vuốt.
Lâm Vĩ Phong dần buông lỏng hai tay để cho Khả Hân dễ chịu cũng là để mình có thể thoải mái hơn. Giọng nói của Vĩ Phong đã được máy biến âm xử lý nên không những khiến cho Khả Hân không nhận ra còn có sự khàn khàn rất đặc trưng:
“Khả Hân, em nhớ đốt tốt với Vĩ Phong một chút. Thật ra nó rất quan tâm đến anh, tính tình nó chỉ là đôi lúc hơi cáu bẳn, em hãy thông cảm cho nó.”
Lâm Vĩ Phong cũng không biết sao mình lại nói ra lời này, giống như anh cũng hy vọng được Khả Hân đối xử dịu dàng như này lúc bình thường. Vĩ Phong cho rằng bản thân hành động như vậy cũng vì một chút ham muốn nhất thời mà thôi, thứ càng không có được thì càng kích thích.
Khả Hân nghĩ nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói:
“Anh yên tâm, em sẽ đối với cậu ấy thật tốt. Em biết cậu ấy rất lo lắng cho anh, nếu anh có thể mau chóng bình phục cậu ấy cũng sẽ không áy náy như giờ nữa. Em có thể nhìn thấy từ sâu bên trong cậu ấy rất biết ơn anh, cũng vì vậy mà tự áp lực chính bản thân mình.”
Nếu Lâm Vĩ Phong không xúc động chính là nói dối, những lời này của cô chạm đến tận sâu trái tim anh. truyện ngôn tình
“Em cũng quan tâm Vĩ Phong thật.”
“Em là chị dâu của cậu ấy mà.” - Khả Hân không nghĩ nhiều thành thật trả lời.
Khả Hân hơi giật mình không biết tại sao anh lại đột nhiên nổi giận nữa. Cô nói cô quan tâm Vĩ Phong vì cô là chị dâu của anh thì có gì sai, bất quá cô sẽ không tính toán chi li với một người bệnh như Vĩ Thành.
Muốn cô không nói nữa thì cô không nói, Khả Hân tự nhủ mình phải bao dung Vĩ Thành nhiều hơn mới đúng. Cô nhích người từng chút từng chút ra mép giường, nhích đến cả người sắp rơi xuống sàn.
“Em còn cử động nữa đừng trách anh ăn em.” - Vĩ Phong kéo cô trở lại vào trong lòng mình, rất hưởng thụ hít lấy mùi hương oải hương nhàn nhạt trên tóc cô.
Khả Hân tất nhiên không dám cử động nữa, bởi vì cô hiểu chữ ‘ăn’ kia là tượng trưng cho chuyện gì. Cô cố gắng hít thở điều đặn, chỉ cần nằm yên, đợi một lúc nữa cả hai đều ngủ thiếp đi là được rồi.
Qua một lúc Khả Hân thật sự đã dần thiếp đi hai mắt nhắm hờ nhưng đột nhiên có một thứ gì đó nhô cao lên, đâm vào người cô khiến Khả Hân phút chốc mở to mắt tỉnh táo. Tuy Khả Hân thật sự chưa từng trải qua chuyện nam nữ hoan ái nhưng có một số chuyện vẫn được chỉ dẫn qua, dù sao cũng đã gả cho người ta làm vợ, cái gì cũng không biết thì sao mà được.
Vậy nên cô biết được thứ đang căng cứng đâm vào người của mình là thứ gì cũng như biết rõ một chuyện, ‘Lâm Vĩ Thành’ về phương diện sinh lý kia không hề bị tổn hại.
Khả Hân nhớ mọi người đều đồn đại Lâm Vĩ Thành trải qua trận hỏa hoạn đó sinh hoạt thường ngày còn phải nhờ người khác chăm lo. Thật sự đã không còn có khả năng trong chuyện hoan ái nữa nhưng theo như tình trạng hiện tại thì không phải như vậy.
Anh không những khả năng đó vẫn bình thường mà… mà còn vô cùng sung mãn!
Khả Hân sợ tới mức không dám thở mạnh, cả người cô ở trong lồng ngực của Vĩ Phong bất giác run lên.
“Sợ sao?” - Vĩ Phong có chút đắc ý - “Em không nghe lời, anh sẽ ăn em thật đó.”
Mặc dù hiện tại Vĩ Phong đúng là có ý nghĩ muốn ‘ăn’ cô nhưng anh cũng có nhiều điều băn khoăn. Anh hiện tại còn đang dùng bộ da giả này, nếu cùng nhau hoan ái không chỉ là cô mà chính anh cũng khó chịu. Hơn nữa anh còn chưa làm rõ mục đích Khả Hân đến nhà họ Lâm, không tùy tiện tiếp nhận cô được.
“Em... em nghĩ mình ra sofa ngủ vẫn tốt hơn.” - Khả Hân cảm nhận được anh đang có chút do dự nên vội vàng lăn một cái xuống giường rồi bò dậy chạy về phía sofa, hai tay ôm lấy lồng ngực đang điên cuồng đập loạn của mình.
Khả Hân thật sự chưa làm xong chuẩn bị tâm lý, cô không ghét bỏ ngoại hình của ‘Lâm Vĩ Thành’ nhưng cô cũng chỉ là một cô gái bình thường. Những vết sẹo ghê sợ đó từ đêm động phòng đến giờ Khả Hân vẫn chưa quên được, cô có thể chăm sóc một cách thản nhiên nhưng nếu làm chuyện thân mật hơn thì cần cho cô thời gian để tiếp nhận.
Người trong lòng bỗng nhiên chạy mất, lồng ngực trở nên trống rỗng khiến Vĩ Phong rất không vui, ngẫm một lát lại nói:
“Từ ngày mai, anh sẽ làm trị liệu trong vòng một tuần, em ở đây một mình đừng nhớ anh quá.”
“Em không thể theo vào phòng điều trị chăm sóc anh sao?” - Khả Hân ngẩn ra.
“Không cần! Bác sĩ Kiên chăm sóc anh quen rồi, một mình ông ấy là đủ.” - Lâm Vĩ Phong lắc đầu.
Phòng điều trị của anh trai Lâm Vĩ Thành chính là một nơi phải bảo mật tuyệt đối, anh còn chưa rõ ý đồ của cô sao có thể để cô tùy tiện ra vào.
“Vậy còn Vĩ Phong, Vĩ Phong có thể vào không?”
“Em có ý gì?” - Anh cau mày nhìn cô.
“Không, em không có ý gì hết. Em chỉ muốn biết Vĩ Phong có thể vào không, nếu Vĩ Phong có thể thì em cũng có thể, cậu ấy là em trai anh nhưng em cũng là vợ của anh mà.” - Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, giống như đang chịu ủy khuất.
Lâm Vĩ Phong không biết nên khóc hay nên cười, biểu cảm của cô rõ ràng là đang ganh tị với anh. Ganh tị vì anh được vào chăm sóc Vĩ Thành còn cô thì không.