“Ai là bà chủ của bọn họ? Anh đừng nói nhăng nói cuội nữa được không?” – Lâm Vĩ Phong không dám nhìn thẳng anh, đi lại ghế ngồi tự mình rót một ly nước.
Lâm Vĩ Phong đặt máy tính bảng trên tay xuống đi đến ngồi cạnh cô ngắm nhìn dáng vẻ lạ lẫm này của cô:
“Cuộc họp thế nào?”
“Thế nào không lẽ anh không biết?” – Khả Hân bĩu môi, Emma chắc chắn đã báo cáo hết với anh.
“Sao tôi lại biết được?”
Khả Hân cầm ly nước đi đến một chiếc ghế đối diện ngồi, cô cảm thấy Vĩ Phong đang nhích lại gần cô.
“Anh cái gì không biết.”
“Vậy mà tôi lại không biết sao cô lại chạy đến đây tìm tôi?”
Khả Hân cứng miệng, cô rốt cuộc vì sao tự mình chạy đến đây? Chẳng phải là vì bộ âu phục này sao, nói đúng hơn là vì sự quan tâm của Lâm Vĩ Phong.
Cô biết sự quan tâm đó chính là độc dược nhưng đổi lại là người khác cũng cam tâm trúng độc.
“Chẳng phải anh nói muốn mời tôi đến bộ phận thiết kế của Phong Đỉnh làm sao? Tôi đang tìm chỗ thực tập nên muốn đến xem thế nào.” – Khả Hân nói xong cũng tự thấy cái cớ của mình quá là xuất sắc.
“Vậy sao?” – Lâm Vĩ Phong đứng dậy đi đến chỗ cô nắm lấy cánh tay cô kéo cô đứng dậy – “Giờ tôi đưa cô đi xem.”
Tôi nói chơi thôi, anh có hiểu không? Đây chính là tiếng lòng gào thét của Khả Hân.
Cô ra sức lắc đầu, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh:
“Không, không cần.”
“Tổng giám đốc, tôi mang…” – Thư ký Khánh gõ cửa mấy tiếng cho có lệ rồi theo thói quen bước vào ngay khi chứng kiến khung cảnh trước mặt cô ước gì mình đã dại dột như vậy.
Có khi nào chén cơm của cô cũng mất luôn không? Ánh mắt của tổng giám đốc chẳng khác nào cô đang phá chuyện tốt của anh vậy.
“Mang vào đi.”
Thư ký Khánh giống như nghe được lệnh ân xá, một chân vẫn còn ở bên ngoài lúc này mới dám bước vào.
Cô đặt khay trà bánh xuống bàn, ánh mắt trìu mến nhìn hai người:
“Nếu phu nhân còn muốn dùng cứ bảo với tôi, tôi ra ngoài trước.”
“Cô đừng ra ngoài.” – Khả Hân vừa nói xong liền muốn cắn lưỡi, nói câu này khác nào khẳng định khi nãy bọn họ làm chuyện mờ ám.
“Phu nhân muốn xem phòng thiết kế của chúng ta, cô cũng cùng đi đi.” – Lâm Vĩ Phong cứu vớt lại sự ngượng ngùng của Khả Hân.
“Phu nhân là muốn…” – Thư Ký Khánh nhẹ giọng hỏi lại.
“Cô ấy muốn đến làm ở bộ phận đó.”
Mặt thư ký Khánh tái luôn rồi.
“Không có, không có, chuyên ngành của tôi là về thiết kế, chỉ muốn đi nhìn qua thôi.” – Khả Hân vội vàng giải thích.
Thư ký Khánh trộm thở phào thay cho phòng thiết kế, nếu bà chủ thật sự đến đó làm thì cả phòng thiết kế đều phải đi mua bình oxy thủ sẵn.
Lâm Vĩ Phong đưa Khả Hân đi dạo một vòng, cô phải công nhận là môi trường làm việc ở đây rất tốt.
Nếu cô là một thực tập sinh bình thường cũng sẽ khát khao có thể thực tập ở đây.
“Thế nào? Muốn đến đây làm không?” – Lâm Vĩ Phong lần nữa hỏi lại, anh vẫn luôn có suy nghĩ giữ cô càng gần mình càng tốt.
Từ trưởng phòng thiết kế cho đến một nhân viên thực tập nhỏ nhoi đều hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Khả Hân.
Bởi vì nó có thể quyết định tương lai sau này của bọn họ.
“Chuyện này nói sau đi, tôi đói rồi.”
Mọi người đồng loạt thở phào.
Bảo bọn họ làm việc với phu nhân tổng giám đốc, bọn họ áp lực lắm!
“Đúng là heo con.” – Lâm Vĩ Phong vươn tay nhéo mũi cô – “Chúng ta về nhà.”
“Tôi đi rửa mắt một chút.” – Những nhân viên chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều cảm thấy quá sức chịu đựng, tổng giám đốc ‘cao cao tại thượng’ cũng có lúc va phải tình yêu.
Ngô Bạch Mai mở cửa vào nhìn thấy Lâm Vĩ Thành đang nằm trên giường tạp chí, tinh thần cũng rất thoải mái.
“Hôm nay anh còn xem cả tạp chí sao?”
Lâm Vĩ Thành lắc đầu cười, bỏ cuốn tạp chí sang một bên:
“Tôi muốn xem bên ngoài đã như thế nào, mấy tháng rồi tôi đều ở trên chiếc giường này.”
Ngô Bạch Mai đi đến cạnh giường bắt đầu kiểm tra sơ bộ cho anh vừa nói:
“Sớm thôi anh sẽ lại hòa mình vào thế giới rộn ràng ngoài kia, bệnh viện bên Mỹ đã sắp xếp xong cả rồi.”
“Cô cảm thấy thời điểm nào là thích hợp nhất?” – Lâm Vĩ Thành đối với bệnh tình của mình hoàn toàn tin tưởng Ngô Bạch Mai, gần đây còn thường xuyên hỏi ý kiến của cô.
Bạch Mai không chỉ là trị bỏng cho anh mà cô còn thường xuyên trò chuyện giúp anh có thể chữa lành tâm hồn.
Cô luôn vận động anh sớm đi cấy da, cũng ủng hộ anh tiếp tục theo đuổi tình yêu.
Lâm Vĩ Thành từ lâu đã xem Bạch Mai như một người bạn.
“Nếu anh thấy tiện thì cuối tháng này là hợp lý nhất rồi.” – Thái độ tích cực của Lâm Vĩ Thành cũng khiến cô có chút bất ngờ.
“Quyết định vậy đi, cô cứ làm mọi thứ theo dự định.
Tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Vĩ Phong.”
Ngô Bạch Mai thấy chuyện này gần như đã chắc chắn mười phần liền thấy an lòng rất nhiều.
“Anh có muốn xem phim không? Gần đây có một bộ phim rất hay, tối qua tôi có tải về nhưng chưa xem.”
“Được, tôi cũng muốn biết gu phim ảnh của bác sĩ là như nào.”
“Anh đang nghĩ là máu me hả? Không có đâu, phim nhẹ nhàng.” – Ngô Bạch Mai bật cười.
Ngô Bạch Mai giúp anh nâng giường lên cao một chút, sau đó lấy laptop của mình ra đặt lên bàn nhà chuyên dụng trên giường Vĩ Thành.
Cô kéo một chiếc ghế đến cạnh bên giường anh, hai người cùng xem với nhau.
“Có phải tôi khiến cô bận rộn hơn rất nhiều không, tôi biết cô vẫn đến bệnh viện chăm sóc cả những bệnh nhân khác.”
“Tôi có gì bận rộn chứ, tôi còn đang xem phim với bệnh nhân đây này.” - Ngô Bạch Mai lắc đầu cười.
“Sau này tôi khỏe lại, tôi không còn là bệnh nhân của cô nữa, chúng ta làm bạn có được không?” - Lâm Vĩ Thành nói lời này hoàn toàn thật lòng.
“Tất nhiên là được.”
Quản gia Thuận đi vào nhìn thấy hai người đang cùng nhau xem phim liền lặng lẳng rời khỏi đó.
Anh rất thích bác sĩ Bạch Mai, nếu mà người Vĩ Thành thích là cô ấy hay biết mấy.
Ngô Bạch Mai chuẩn bị ra về thì gặp quản gia Thuận đứng đợi sẵn, có nhẹ giọng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Không có, không có.
Đại thiếu gia dặn dò tôi sắp xếp tài xế riêng đưa đón cho bác sĩ.
Nơi này dù sao cũng khó bắt xe, sau này bác sĩ cứ dùng tài xế của nhà chúng tôi cho tiện.” – Quản gia Thuận vừa nói vừa hướng tay lên lầu muốn cô theo mình.
Quản gia Thuận mở cửa một phòng khách ở cuối hành lang, căn phòng vừa nhìn đã biết vừa được trang trí lại.
“Đại thiếu gia nói, cô cứ đi đi về về thật sự không tiện, chuẩn bị một căn phòng cho bác sĩ.
Bác sĩ muốn dùng thế nào cũng được, mọi thứ trong phòng đều là dựa theo căn dặn của cậu Vĩ Thành để làm.” – Quản gia Thuận nhiệt tình nói, mấy thứ này đúng là do Vĩ Thành sắp xếp thật – “Thiết kế tối giản, màu sắc thanh nhã, Vĩ Thành nói bác sĩ không thích cái gì quá cầu kỳ khoa trương.”
Ngô Bạch Mai bước vào phòng nhìn một vòng, đúng là màu sắc không khác căn phòng của cô ở nhà của cô bao nhiêu.
Dường như còn có chút hợp với sở thích của cô hơn nữa, điều đó chứng tỏ Lâm Vĩ Thành thật rất tinh tế.
“Bác sĩ, cô có hài lòng không? Cô muốn chỉnh sửa thay đổi bất kỳ chỗ nào đều được, cô cứ nói với tôi.”
Ngô Bạch Mai ra sức lắc đầu, ngại ngùng nói:
“Không cần đâu, căn phòng này đã tốt lắm rồi, cảm ơn mọi người đã thay tôi lo nghĩ.”
“Cô lại khách sáo rồi.” – Quản gia Thuận mang một chậu hoa trên bàn đến cho cô xem – “Đại thiếu gia nhắc đi nhắc lại nhiều lần phải tìm một nhành bạch mai đặc trong phòng bác sĩ nhưng mùa này thật sự không kiếm được bạch mai, tôi chỉ đành dùng một nhành hoa giả mà thôi, cô đừng nói đại thiếu gia đó.”
Bạch Mai không nhịn được bật cười, cô đưa tay chạm nhẹ vào cánh hoa trắng muốt.
Nếu không phải cô biết rõ trong lòng Lâm Vĩ Thành đã có hình bóng người khác chắc cô đã rung động rồi.
“Căn phòng này để hôm khác tôi sẽ dùng vậy, hôm nay tôi muốn về nhà.” – Bạch Mai rút tay lại, nhẹ giọng nói.
“Được, được, bác sĩ muốn dùng lúc nào cũng được.” – Quản gia đưa chìa khóa cho cô – “Để tôi tiễn bác sĩ ra ngoài nhân tiện giới thiệu tài xế với cô.”
Mấy hôm nay Khả Hân cảm thấy trong người không khỏe, thắt lưng đau nhức người cũng có cảm giác nặng nề.
Khả Hân tra thử trên mạng đây triệu chứng trong ba tháng đầu thai kỳ mà ai cũng gặp phải, cô cũng thấy an tâm hơn.
“Phu nhân, cô dậy rồi sao? Để tôi hâm nóng bánh canh.” – Dì Ba hiền hậu nói.
“Chắc con không ăn đâu dì.” – Cô vừa nói vừa day day thái dương, đột nhiên một cơn đau bụng ập đến khiến cô nhíu mày nhăn mặt.
“Phu nhân, cô thấy không khỏe sao?” – Dì Ba vội vàng chạy ra xem tình hình của cô – “Cô bị đau chỗ nào?”
Khả Hân nghiến răng, từ từ hít sâu thở ra, cơn đau đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
“Con không sao, hôm nay ngủ hơi nhiều chưa ăn gì nên đau bao tử thôi.” – Khả Hân muốn nói qua loa cho xong chuyện.
“Bác sĩ Bạch Mai chỉ mới về thôi để tôi gọi bác sĩ quay lại xem cho phu nhân.”
Khả Hân nắm lấy cánh tay đang chuẩn bị lấy điện thoại ra của dì Ba, lắc đầu nói:
“Đừng làm phiền bác sĩ vì chút chuyện này, con ăn vào thì sẽ khỏi thôi.”
Trong đầu Khả Hân lúc này rối như tơ vò, nếu đi bệnh viện thì sẽ lộ chuyện mang thai, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.
Nhưng nhìn thái độ này của Vĩ Phong là chắc chắn muốn đưa cô đi bằng được.
“Hôm khác, hôm khác chúng ta có được không?”
“Đi luôn hôm nay.” – Lâm Vĩ Phong trực tiếp bế Khả Hân lên luôn không cho cô giãy giụa nữa..