Khả Hân đã uống đến ly cà phê thứ ba, từ ngày trở về từ nhà họ Đặng đến nay cũng được mấy ngày.
Đặng Thế Tùng đã được sắp xếp để ra đầu thú nhưng thủ tục cũng không được trơn tru, chuyện Lâm Vĩ Phong khi nào ra ngoài không ai nói trước được.
“Phu nhân, đây là tin tức hôm nay, đều là tin tốt.” - Quản gia Thuận mang báo ngày hôm nay đến cho Khả Hân xem.
Khả Hân đặt ly cà phê xuống, cầm mấy tờ lên xem thử, đúng là tin tốt.
Bọn họ đã đánh tiếng với phóng viên, để lọt ra một số tin về chuyện Lâm Vĩ Phong và Phong Đỉnh bị kẻ xấu hãm hại.
Cộng với phía Phan Khánh Nguyên cũng đứng ra nêu rõ lập trường ủng hộ Lâm Vĩ Phong, dư luận đã không còn chĩa mũi dùi vào Phong Đỉnh nữa.
“Mấy hôm nay mọi người đúng là vất vả quá rồi.”
“Phu nhân cũng rất vất vả, đêm nào cũng cũng chỉ vài tiếng, cơ thể nào mà chịu nổi.” - Dì Ba mang đồ ăn sáng ra đau lòng nói.
Khả Hân cười khổ, bên cạnh không có anh, cô muốn ngủ ngon cũng không ngủ được.
Trước giờ cô không uống cà phê nhưng mấy ngày trở lại đây đều uống đến ly thứ ba thứ bốn, chỉ có như thế mới khiến cô tỉnh táo được.
“Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi?”
“Thứ tám.” - Quản gia Thuận biết điều Khả Hân đang hỏi chính là Lâm Vĩ Phong đã bị tạm giam bao lâu.
“Tám ngày rồi…” - Khả Hân thở dài - “Mong là nó không tăng lên nữa.”
Khả Hân đứng dậy muốn trở lại phòng, dì Ba liền ngăn lại:
“Phu nhân, cô ăn một chút gì đi.”
“Bây giờ con không ăn nổi, một lát dì hâm lại cho con đi.” - Khả Hân khẽ lắc đầu.
“Phu nhân, cô ráng ăn nửa chén cháo thôi cũng được.
Sáng sớm cô uống nhiều cà phê như vậy không ăn gì thì bao tử nào chịu nổi.”
Khả Hân thật sự không biết từ chối làm sao trước sự quan tâm của dì Ba, hình như đứa nhỏ trong bụng cũng đang lên án cô, khiến cho cô có chút khó chịu trong người.
“Vậy để con ăn một lúc.”
Khả Hân ăn xong thì lên phòng, cô cũng không nghỉ ngơi gì tranh thủ lướt xem tin tức trên laptop, gần đây cô cũng bắt đầu học xem chứng khoán, xem cổ phiếu.
Tuy không thể học được trong một sớm một chiều nhưng ít ra cô cũng nắm được tình hình của Phong Đỉnh.
Khả Hân xem chưa được bao lâu ở dưới phòng khách đã có điện thoại từ luật sư Thanh Hải.
Quản gia vội vàng chạy lên thông báo với cô, đến gõ cửa cũng quên mất, đẩy thẳng cửa mà vào.
“Phu nhân, có tin mới về nhị thiếu gia.”
“Anh ấy có thể trở về rồi sao?” - Câu hỏi bật ra khỏi miệng cô ngay tức khắc.
“Đúng vậy, luật sư đang cần bàn bạc cụ thể hơn với cô.”
Khả Hân chạy xuống nghe điện thoại, hai người nói chuyện một lúc lâu, dù người xung quanh không nghe được rõ cuộc điện thoại của bọn họ nhưng nhìn qua thái độ vui mừng của cô, cũng biết Lâm Vĩ Phong có thể bình an vô sự rồi.
“Được, được, tất cả cứ theo ý anh, tôi sẽ nói lại với anh Vĩ Thành.” - Khả Hân gác máy.
“Phu nhân, nhị thiếu gia khi nào có thể trở về?” - Quản gia Thuận hỏi.
Gương mặt luôn u sầu của Khả Hân cuối cùng cũng đã xuất hiện nụ cười:
“Ngày mai.”
Khả Hân thông báo tin này với mọi người, ai nấy cũng vui mừng khôn xiết, tất bật chuẩn bị cho việc đón Lâm Vĩ Phong về.
“Dì Ba, dì dọn cơm lại lần nữa được không, tự dưng con muốn ăn thêm.”
“Tôi đi dọn ngay, phu nhân muốn ăn bao nhiêu cũng được hết.” - Dì Ba vừa nói vừa cười - “Cô chờ tôi một lúc, tôi đi cảm tạ ông bà chủ trên trời có linh thiêng phù hộ cho nhị thiếu gia.”
“Phải rồi, quản gia, tin tức này ngoài người của mình ra tuyệt đối phải bảo mật.
Đặc biệt là phóng viên, ngày mai tôi phải đích thân đến bảo lãnh anh ấy để phóng viên chụp được thì không hay.”
“Phu nhân yên tâm, chuyện này đại thiếu gia cũng đã nhiều lần dặn dò.” - Quản gia Thuật gật đầu - “Bây giờ tôi đi chuẩn bị trang phục ngày mai cho phu nhân.”
Thức ăn hôm nay Khả Hân ăn có thể nói gấp mấy lần so với hôm trước, món nào cô cũng thấy ngon hơn dù cho dì Ba không nấu khác.
Khả Hân nằm trên giường, nhìn đồng hồ chầm chậm trôi qua, cô chỉ mong thời gian của hôm nay trôi thật nhanh, mau đến sáng mai.
“Sao lại lâu như vậy chứ…” - Cô khẽ thở dài, còn tận mười tiếng nữa.
Cô biết chỉ cầu ngủ một giấc, thức dậy thì có thể đi đón Vĩ Phong rồi nhưng cô ngủ không được.
Cả người cứ bồn chồn không yên, trải qua sóng gió lần này Khả Hân cũng đã biết mình yêu Vĩ Phong đến nhường nào.
Sáng sớm người làm mang trang phục vào là một bộ âu phục màu đen sang trọng còn có cả một chiếc kính đen, thiết kế phối hợp với bộ trang phục.
Khả Hân thay đồ xong, mang kính vào sau khi nhìn lại bản thân trong gương đã gần như không thể nhận ra cô mới bước xuống lầu.
Người lái xe đưa cô đi lần này là đích thân Lê Thời, để đảm bảo mọi chuyện được suôn sẻ, hai xe vệ sĩ vẫn như cũ theo phía sau.
Mặc dù bọn họ muốn tránh phóng viên nhưng mấy chiếc xe hùng hổ chạy ngoài đường như thế ai không chú ý, hơn nữa trong và ngoài sở cảnh sát đều có phóng viên nằm vùng, khó tránh tai mắt.
Lúc xe vừa dừng ở cổng chính đã có rất nhiều phóng viên chạy đến vây quay chụp hình.
Bọn họ không biết trong xe có ai nhưng nghe nói Lâm Vĩ Phong hôm nay sẽ được đón về.
“Chị Khả Hân, chị cứ ở yên trong này, đợi vệ sĩ xử lý xong bọn phóng viên hãy ra.”
Khả Hân gật đầu với Lê Thời, vệ sĩ rất nhanh đã giữa phóng viên ở hai bên, tạo thành một con đường cho cô bước vào.
Luật sư Thanh Hải đã chờ sẵn bên trong, Khả Hân cùng anh tiến vào trong sở cảnh sát làm thủ tục.
Lâm Vĩ Phong hiện tại có thể nói là hơn tám phần trong sạch nhưng cho đến khi có văn bản chính thức, anh vẫn nằm trong đối tượng tình nghi.
Vậy nên hôm nay phải đến bảo lãnh chứ anh không đơn giản được thả ra.
Khả Hân ký xong các giấy tờ, tiền bảo lãnh cũng nộp xong, chỉ còn việc ngồi chờ anh bước ra từ trong cánh cửa lạnh lẽo kia.
Nếu có ai đang đứng gần cô có lẽ sẽ nghe rõ trái tim cô đang đập vô cùng loạn.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, Lâm Vĩ Phong từ trong bước ra, dáng vẻ tuy có chút tiều tụy nhưng hoàn toàn lành lặn khỏe mạnh.
Khả Hân không biết đã tự nhắc nhở mình bao lần.
Tuyệt đối không được kích động nhưng cô hoàn toàn khống chế được mình, cô lao đến ôm ghì lấy anh.
Lâm Vĩ Phong cũng dang tay ra ôm cô vào lòng, nhẹ nhẹ vỗ vỗ lưng cô an ủi:
“Anh về rồi.”
“Cuối cùng em cũng đợi được anh về.” - Giọng Khả Hân không giấu được sự nghẹn ngào.
Hai người thật sự chỉ muốn ngay lúc này khảm nhau vào trong da thịt, không bao giờ tách ra nữa.
Nhưng bọn họ lại chỉ có thể kiềm chế lại, tạm thời buông nhau ra, trước mắt rồi khỏi đây rồi tính.
“Anh mặc vào đi.” - Khả Hân mang theo sẵn một chiếc áo vest của anh, lấy ra giúp anh mặc vào.
Cô biết kiểu gì phóng viên cũng sẽ chụp được ảnh của anh, Vĩ Phong là người cao ngạo chắc chắn không thích người khác nhìn thấy bộ dạng không đẹp đẽ sau hơn cả tuần bị giam này.
“Anh nhớ em.”
Lâm Vĩ Phong đứng yên để cô giúp mình mặc áo khoác, thay vì nói cảm ơn, anh lại chỉ muốn nói ra điều vẫn luôn dày vò anh suốt mấy đêm qua.
“Anh nhớ em muốn phát điên.”
Khả Hân chỉnh lại bâu áo cho anh, ngẩng đầu lên nói:
“Em cũng vậy.”
Hai người vừa bước ra bên ngoài, đám phóng viên ngay lập tức như hổ đói nhìn thấy con mòi, liên tục lao đến chụp ảnh và muốn phỏng vấn.
Hơn mười mấy vệ sĩ thế mà thiếu chút nữa không khống chế được hiện trường.
“Giám đốc Phong, những cáo buộc trước đó của anh rốt cuộc có phải là thật không?”
“Cổ phiếu Phong Đỉnh trong một tuần giảm 50%, anh có kế hoạch gì cho việc này chưa?”
“Có nguồn tin nói rằng anh bị vu oan, anh có thể nói rõ hơn được không?”
Xung quanh hai người đều là những lời nói lộn xộn của phóng viên, những ánh đèn của máy ảnh chói mắt của máy ảnh cùng với tiếng ‘tách tách’ liên tục chĩa vào họ.
Khả Hân cảm thấy vô cùng đau lòng, hai tay cô còn phải che mặt lại.
Lâm Vĩ Phong thấy cô bước không vững, lo lắng vội ôm cô vào lòng.
Phóng viên nhìn thấy cảnh này lại càng bùng nổ, lập tức chuyển hết chủ đề sang người phụ nữ đeo kính đen thần bí.
“Đây có phải là vợ của anh không? Có nhiều tin đồn nói rằng anh đã kết hôn?”
“Xin cô cho biết thêm, hôm nay có phải chính cô đã đến bảo lãnh cho anh Lâm Vĩ Phong?”
Khả Hân bấu chặt lấy cánh tay của Lâm Vĩ Phong, anh nhìn thấy hai mày nhíu chặt của cô, cơn thịnh nộ cuối cùng cũng bùng nổ:
“Cút hết cho tôi!”
Vệ sĩ nghe thấy anh hết lên cũng giật mình, nãy giờ bọn họ vẫn không dám mạnh tay, sợ mấy người này trở về viết bậy bạ.
Nhưng bây giờ ông chủ đã bày tỏ thái độ rồi, bọn họ còn không giải quyết cho tốt đám phóng viên này thì người trở về có chuyện chính là họ.
Ngay lập tức phóng viên đều bị đẩy dạt ra hai bên, ai dám hó hé hay giơ máy lên đều bị vệ sĩ dứt khoát cầm lấy máy ném xuống đất.
“Các người quá đáng vừa thôi, có biết chiếc máy này bao nhiêu tiền không?” - Một vài phóng viên tức giận hô to.
Lâm Vĩ Phong bế Khả Hân lên, che chắn cô ở trong lòng, ánh mắt sắc lạnh liếc đến chỗ phóng viên đó:
“Bảo tổng biên tập của mấy người đến nói cho tôi mấy chiếc máy này đắt như thế nào.”
Lúc này mọi người được đều không nhịn được mà hơi run lên, tổng giám đốc Lâm Vĩ Phong của Phong Đỉnh, bị tạm giam một tuần, giá cổ phiếu công ty chỉ còn một nửa thế nhưng không chút ảnh hưởng gì đến anh.
Người này bọn họ mãi mãi cũng không thể đắc tội.
.