Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 192: 192





Lê Thời đưa bản đồ cùng với các tuyền đường thủy mà David có thể đi cho Lâm Vĩ Phong xem, anh lắc đầu nói:
“David không phải muốn sang thành phố khác, anh ta sẽ đi thẳng ra khu vực lãnh hải quốc tế.”
“Đúng vậy, có lẽ cứu viện của David sẽ đợi ở đó.” - Hoàng Thiệu Huy đang vô cùng tập trung lái thuyền cũng lên tiếng tán thành suy nghĩ của anh.
Lê Thời nghe xong thì ôm đầu, mặc dù biết đó là lời không may cũng phải nói:
“Nếu chúng ta không đuổi kịp hắn thì sao? Chúng ta biết đi đâu tìm người?”.

truyện tiên hiệp hay
“Hắn sẽ về Canada.” - Hoàng Thiệu Huy nói - “Thế lực thật sự của hắn là ở đó.”
“Bọn họ sẽ không di chuyển bằng thuyền sang tận Canada, chắc chắn là dùng thuyền để đến một đất nước có sân bay gần cảng biển rồi dùng máy bay về Canada.” - Lâm Vĩ Phong nói - “Lê Thời, thông báo cho Dương Trạch, tìm kiếm tất cả các sân bay gần biển sau đó cho người của chúng ta tức tốc bay qua đó canh chừng.”
Sau một giờ tìm kiếm cuối cùng Lâm Vĩ Phong cũng tìm được chiếc thuyền đó, không đợi Hoàng Thiệu Huy lái thuyền đến sát mạn thuyền kia, Vĩ Phong đã phóng qua.
“Khả Hân! Khả Hân, em ở đâu?” - Anh điên cuồng gọi tên cô nhưng không có một ai trả lời.
Mọi người bắt đầu qua tìm kiếm, bọn họ có thể khẳng định đây là chiếc thuyền của David đã đưa Khả Hân đi.
“Vết thương của David đã được xử lý rồi.” - Hoàng Thiệu Huy nhìn vết máu và các dụng cụ cứu thương ở trên sàn có thể đoán ra được.
Lâm Vĩ Phong nhặt điện thoại của Khả Hân lên, nó đã hết pin từ lâu, anh có thể tưởng tượng được cô đã muốn gọi cho anh như thế nhưng lại không thể gọi được.


Anh nhìn những vụn bánh mì vương trên sàn, tự đấm vào ngực mình, Khả Hân của anh từng bữa ăn một đều được anh chăm chút vậy mà bây giờ lại phải cố ép bản thân ăn thứ khó nuốt này.
“Chắc chắn là tiếp viện của David đã đến, dấu vết một con thuyền khác neo vào con thuyền này còn rất mới, có lẽ bọn họ rời đi chưa lâu.” - Lê Thời nói.
“Lập tức quay lại đất liền.” - Lâm Vĩ Phong ra lệnh - “Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra sân bay đó.”
Tất cả mọi người đều khẩn trương làm theo lời Lâm Vĩ Phong nói nhưng ai cũng hiểu rõ, một khi Khả Hân rời khỏi hải phận của đất nước này thì khả năng tìm được cô vô cùng mong manh.

Càng không cần nói đến việc cô lên máy bay đi Canada, bọn họ dù có nhiều người đến đâu, tài giỏi đến đâu cũng không thể vươn cánh tay xa như vậy.
Lúc Lâm Vĩ Phong quay trở lại đất liền cũng là lúc chiếc thuyền đưa Khả Hân đi đã vào địa phận của đất nước lân cận.

Khả Hân được đỡ xuống thuyền cùng với David, David không có mặt mũi đối diện với ánh mắt của cô.

Chính miệng anh ta đã hứa để cô bình an trở về với Lâm Vĩ Phong, bây giờ lại không thể nào thực hiện được.
Khả Hân vẫn luôn quan sát tìm hình cố tìm cơ hội để lại tin tức cho Lâm Vĩ Phong tìm được cô.

Lúc làm thủ tục ở sân bay, Khả Hân đã ra ký hiệu tay cầu cứu với nhân viên nhưng rất nhanh Henry đã phát hiện, Henry siết chặt lấy vai cô giống như cảnh cáo.

Nhân viên ở sân bay cũng không để ý nhiều, nhanh chóng làm thủ tục cho họ.
Henry kéo Khả Hân đi vào lối dành cho hành khách chuẩn bị lên máy bay không quên nhắc nhở cô:
“Đừng làm chuyện vô ích nữa, cô không thể chạy nữa đâu.”
Khả Hân mím môi không đáp, Henry vừa buông cô ra đã có hai người mặc vest đen bước tới canh chừng cô cho đến tận lúc lên máy bay.

Khả Hân và David ngồi cùng một hàng ghế, ánh mắt của cô nhìn David lúc này chỉ hận bản thân sao lại không bỏ mặc David chết ở trên thường.
“Mạng của cô vẫn có thể giữ được đã là tốt lắm rồi.”
“Anh còn có tư cách nói câu đó sao?” - Khả Hân gắng sức nói.
“Tôi thấy sắc mặt của cô còn tệ hơn tôi, tranh thủ ngủ một giấc đi.”
“Ngủ dậy là gì, cổng địa ngục chờ tôi sao?” - Khả Hân nghiêng đầu tựa cửa máy bay, bên ngoài tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả, giống như Khả Hân không thể nào biết được con đường phía trước cô phải đi sẽ như thế nào.
‘Vĩ Phong, khi nào anh mới đến?’ - Khả Hân nói thầm trong miệng, một giọt nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Sân bay thỏa các điều kiện mà Lâm Vĩ Phong đã đưa ra chỉ có hai nơi, Lâm Vĩ Phong nhất quyết muốn tự mình đến hai sân bay đó tìm kiếm nhưng mọi người ngăn lại.


Nếu đến đúng nơi thì tốt nhưng nếu không đến đúng nơi thì cơ hội tìm được Khả Hân càng thấp.
“Cậu tự mình đi cũng không nhanh bằng cử người đi, nguy cơ Khả Hân bị đưa đến Canada khá cao rồi.

Cậu nên bình tĩnh ở, tập trung suy nghĩ cách cứu cô ấy nếu chuyện đó thật sự xảy ra.” - Dương Trạch chậm rãi nói.
“Ở Canada chúng ta không có bất kỳ thông tin hay các vụ làm ăn nào, Khả Hân đến đó, chúng ta tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể.” - Hoàng Thiệu thở dài - “Bọn họ nếu muốn gϊếŧ Khả Hân thì đã gϊếŧ từ lâu, mang theo cô ấy hẳn là muốn ngày sau tiếp tục uy hiếp Vĩ Phong.”
“Uy hiếp cũng được, muốn gì cũng được, chỉ cần Khả Hân có thể an toàn.” - Lâm Vĩ Phong siết chặt nắm tay, muốn tất cả sản nghiệp của anh, muốn mạng của anh đều được, chỉ cần nói một tiếng mà thôi, cần gì phải đưa Khả Hân rời khỏi anh.
“Nhị thiếu gia, cậu không ngủ cũng nên ăn chút gì đó.” - Quản gia Thuận mang khay thức ăn lên, anh biết Lâm Vĩ Phong không có tâm trạng ăn thứ gì nhưng ai cũng mệt mỏi cả một ngày một đêm, không ăn sao có thể tiếp tục gắng gượng.
“Cậu cũng ăn một chút đi.” - Quản gia đẩy khay về phía Dương Trạch.
Hoàng Thiệu Huy không chịu nổi nữa đã thiếp đi trên ghế, Dương Trạch chạy một mạch từ bệnh viện về nhà họ Lâm, uống liền mấy ly cà phê mới tỉnh táo được.

Lâm Vĩ Phong đã tròn một ngày một đêm không ăn cũng không chợp mắt, trên người anh nồng nặc mùi thuốc lá, trên tay vẫn đang cầm một điếu thuốc chưa cháy hết.
Dì Ba không dám ở trước mặt Lâm Vĩ Phong thể hiện sự đau buồn của mình, chỉ dám trốn ở một góc lau nước mắt.

Quản gia Thuận đi vào bếp nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài.
“Cậu nghĩ phu nhân có thể bình an vô sự trở về hay không? Cô ấy chỉ vừa mới hạnh phúc có mấy ngày sao ông trời lại bạc bẽo như vậy chứ…”
“Dì Ba, phu nhân là người tốt, người tốt thì sẽ gặp lành.

Chuyện ở nhà dì không giúp được nhiều, đại thiếu gia ở trong bệnh viện cần sự chăm sóc của dì.”

“Phải, phải, dì còn phải nấu canh mang vào cho đại thiếu gia và bác sĩ.” - Dì Ba lao nước mắt đứng dậy đi làm việc.
Quản gia Thuận thở dài nghĩ trong đầu, theo tình hình này nếu Khả Hân không trở về thì căn nhà này có còn chống đỡ được không.
Lúc Khả Hân mở mắt ra lần nữa thì cô đã đặt chân đến một đất nước xa xôi cách Lâm Vĩ Phong hằng chục nghìn kilomet.

Cô được bọn họ dẫn xuống máy bay, trước sân bay là hai chiếc xe có rèm đen chờ sẵn.

Khả Hân dù không muốn những vẫn bị ép lên xe.
“Henry, để anh đi cùng đi.” - David không muốn đi đến bệnh viện mà muốn cùng Henry đưa Khả Hân đến gặp cha nuôi.
“Vết thương của anh không nên để lâu hơn đâu, tôi sẽ chuyển lời của anh đến ngài ấy.”
David lắc đầu, tính tình của cha nuôi David hiểu rõ, anh đã không hoàn thành nhiệm vụ, nếu còn không để trình diện thì ông sẽ không vui.

Như thế thì cũng đừng trông mong sẽ xin giữ mạng được cho Khả Hân.
“Không được, tôi phải đích thân đi gặp cha nuôi, tôi đã hứa sẽ bảo toàn cho cô ta.”
Henry thấy không khuyên được David nên cũng đồng ý, dù sao David cũng nói Khả Hân có ân tình với anh ta, anh ta muốn giúp cô giữ mạng cũng không có gì quá đáng..