Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 202: 202





“Anh hai…”
Lâm Vĩ Phong nhận lấy điện thoại từ quản gia Thuận bước trở lại vào nhà, Dương Trạch đứng một bên thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Vĩ Thành ở bên kia nghe được hai tiếng “anh hai” của Vĩ Phong mà hai mắt ửng đỏ, không biết đã bao lâu Vĩ Phong không gọi anh như vậy.
“Em không cần lo cho anh nữa, phẫu thuật của anh rất thành công.

Anh điều dưỡng thêm vài tháng nữa thì có thể lấy lại dáng vẻ của trước đây rồi.
“Xin lỗi anh, em đã không ở bên cạnh anh lúc này.” - Lâm Vĩ Phong áy náy nói.
“Anh có Bạch Mai chăm sóc rồi, em đừng thấy có lỗi nữa.

Sau này em cũng không cần giữ suy nghĩ mình mang nợ anh trong lòng.”
Lâm Vĩ Phong mím môi không đáp, trong lòng anh thật sự có một cảm giác nhẹ nhõm cực kỳ, anh đã có thể thôi cảm thấy mình nợ Lâm Vĩ Thành trong vụ nổ khi ấy.“Em nhất định phải giữ gìn sức khỏe, Khả Hân đều phải trông chờ vào em.”
“Em biết rồi, anh nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu thu xếp được em sẽ sang thăm anh.”
Bạch Mai nhìn thấy nụ cười không khép miệng được của Lâm Vĩ Thành cũng chỉ biết lắc đầu cười.


Từ khi sang Mỹ đến giờ Vĩ Thành chưa từng có hôm nào vui vẻ như hôm nay.
“Vĩ Phong nói có thể sẽ sang đây.” - Vĩ Thành cúp máy xong thì nói ngay với Bạch Mai - “Nhưng tôi bảo nó không cần, chuyện Khả Hân chắc chắn đủ khiến nó phiền muộn rồi.”
“Không ngờ giờ tôi mới biết anh có chứng “cuồng em trai” đó.” - Bạch Mai vừa thay hoa ở bình trên tủ đầu giường vừa trêu anh.
“Tôi cảm giác được khúc mắt trong lòng hai anh em tôi đã gỡ xuống được rồi, bây giờ tôi chỉ mong mình mau khỏe lại để quay về giúp Vĩ Phong một tay.” “Anh sẽ hồi phục nhanh thôi.” - Bạch Mai nhẹ giọng nói, một cảm giác man mác buồn đột nhiên ùa đến không biết vì sao.
Khoảng thời gian này Bạch Mai vất vả rất nhiều, một mình cô chịu trách nhiệm tất cả mọi việc của Lâm Vĩ Thành bên Mỹ.

Nhưng cũng là thời gian cô và Vĩ Thành được ở bên nhau nhiều nhất, Bạch Mai biết một khi Vĩ Thành trở lại là Lâm Vĩ Thành của trước kia thì con đường của hai người không thể giao nhau được nữa.
Cuộc sống ở biệt thự của Andrew rất nhanh chóng đã vào khuôn khổ, chuyện này khiến cho Khả Hân không biết nên vui hay nên buồn.

Ông ta không hề làm khó hai mẹ con cô, cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng ông ta chỉ đến phòng nhìn Anju một chút.
Một vài lần đầu Khả Hân vẫn luôn ôm chặt con gái, không muốn để Andrew đến quá gần con bé.

Nhưng ông ta cũng không tỏ ra tức giận gì, chỉ nhìn một lúc rồi lại đi.

Ánh mắt ông ta nhìn Anju thật sự dịu dàng, linh cảm của một người mẹ nói với cô, Andrew đối với Anju là có tình yêu thương thật sự.Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhưng không có ai lên tiếng, Khả Hân biết đó là ông ta.

Cô bước ra mở cửa, Andrew tự nhiên đi vào, ông bước thẳng đến chỗ chiếc nôi, Anju đang nằm trong đó.
Bé con giống như rất quen thuộc với ông còn vừa cười vừa đưa tay lên, Andrew đưa một ngón tay về phía Anju, Khả Hân đứng một bên căng thẳng, cô đã chuẩn bị sẵn tư thế ôm lấy con gái khỏi ông ta bất cứ lúc nào.

Không ngờ Anju lại rất thân thiết nắm lấy ngón tay của ông.
Khả Hân không biết nên khóc hay cười khi thấy cảnh này, Khả Vĩ đâu biết người con bé đang nắm tay chính là kẻ muốn lấy mạng cha của con bé.

Andrew cũng không nán lại lâu, xoay người chuẩn bị ra cửa, trước khi ra ngoài còn để lại một câu:
“Nhiệt độ trong phòng quá ấm cũng không phải là tốt cho trẻ con.”
Khả Hân đứng đó mặt nghệt cả ra, Andrew vừa chỉ bảo cô cách chăm con của mình.

Đây là con gái của cô, ông ta giam giữ hai mẹ con cô trong “chiếc lồng son” này cũng thôi đi, ông ta thật sự xem mình là ông của con gái cô à? Thời gian của Khả Hân đều bị Anju chiếm hết nên hầu như không có dư để nghĩ chuyện khác, còn Anna thì vẫn đang quay cuồng sắp xếp mọi thứ.


Tuy David cũng phụ giúp Anna trong việc chuyển nhà không ít nhưng cô còn cần sắm sửa nhiều thứ, đặc biệt là chuẩn bị cho việc học bác sĩ sắp tới.
Anna không muốn để mấy người vệ sĩ gương mặt lúc nào cũng như sắp đánh nhau đến nơi nên David đã cấp cho Anna hẳn một chiếc xe để cô có thể thuận tiện đi lại.

Lúc đầu Anna từ chối vì thấy không cần thiết nhưng David bảo là đãi ngộ công việc Anna cũng chỉ có gật đầu chấp nhận.

Ngẫm lại thì chuyện này đối với Anna chính là một miếng bánh lớn từ trên trời rơi xuống, dù tương lai chưa chắc đã bình yên nhưng hiện tại mọi mặt đều hoàn mỹ.
Anna không hề hay biết, sóng gió của cô sớm đã bắt đầu rồi bởi vì Hoàng Thiệu Huy đã đặt cô vào trong tầm ngắm.

Cậu điều tra ra ngoài Khả Hân và đứa bé biến mất còn có một cô y tá cũng theo đó rời khỏi bệnh viện không để lại bất kỳ dấu vết nào.Anna loay hoay lùi xe vào chỗ đỗ xe bên đường, cô lau mồ hôi trên trán, nghĩ trong đầu sau này thôi cứ để vệ sĩ chở đi cho đỡ mệt người.

Anna còn chưa đổ xe được vào chỗ thì nghe thấy tiếng va đập gì đó ở sau xe, cô lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy một người đang nằm ngay cạnh xe cô.
“Anh có sao không?” - Anna ngay lập tức xuống xe chạy đến chỗ người kia xem xét tình trạng của anh.
Sau khi thực hiện một số kiểm tra sơ bộ, chắc chắn người đàn ông này không bị bất tỉnh hay gãy xương ở đâu cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi là y tá, nếu anh thấy không ổn chỗ nào thì cứ nói với tôi.”
“Tôi không sao, chỉ đau một chút thôi, có dọa cô không?” - Hoàng Thiệu Huy mỉm cười đáp.
Trái tim Anna lúc này giống như trống đánh cứ đập liên hồi, người đàn ông trước mặt thật sự quá đẹp trai, giọng nói ấm áp, ánh mắt dịu dàng, quan trọng là bị cô tông trúng còn quan tâm đến cảm nhận của cô.


Anna đâu hay biết, Hoàng Thiệu Huy đã dùng bộ dạng này khiến cho bao cô minh tinh người mẫu điêu đứng.

Anna rất nhanh đã kéo mình ra khỏi cơn chìm đắm, cô đỡ cậu đứng dậy nói:
“Anh không sao thật chứ? Tôi vô cùng xin lỗi vì chuyện vừa rồi, tôi không biết lui xe lắm.”
“Không sao, không sao.” - Thiệu Huy xua xua tay, ánh mắt biết nói và nụ cười trên môi vẫn luôn hướng về Anna - “Cô có cần tôi lui xe giúp không?”
“Hả… vậy thì làm phiền anh quá, tôi là có lỗi mà còn nhận sự giúp đỡ từ anh.” - Sự nhiệt tình của Hoàng Thiệu Huy khiến Anna lúng túng.
“Vốn dĩ mấy việc đỗ xe nên để đàn ông làm, ai lại bắt một quý cô xinh đẹp giữa trời trưa nắng còn phải loay hoay với một chiếc xe chứ.”
Hoàng Thiệu Huy nắm bắt tình hình rất nhanh, ngay khi nhận ra Anna có thiện cảm với mình, cậu ta sẽ không từ bỏ cơ hội tiến thêm một bước.

Sau khi Thiệu Huy giúp Anna đỗ xe, hai người còn nói với nhau thêm mấy câu rồi trao đổi cả số điện thoại.

Lúc Anna lái xe về biệt thự trong lòng vẫn thấy lâng lâng, tự hỏi không biết có phải Thiệu Huy đang tán tỉnh mình không.Lý do Hoàng Thiệu Huy chỉ có thể đi một đường vòng tiếp cận Anna mà không trực tiếp theo dõi Anna chính là vì sự bảo mật của biệt thự.

Chỉ có một đường để vào biệt và có đến hai chốt kiểm tra, những chiếc xe quen và người trong tổ chức mới có thể qua, dù cho có theo dõi được Anna cũng chẳng đi đến đâu..