Dương Trạch từ sớm đã đợi sẵn ở địa điểm máy bay hạ cánh, điện thoại của anh liên tục vang lên những cuộc gọi từ Lâm Vĩ Thành.
Vĩ Thành cũng rất muốn đến tận nơi đón em trai em dâu và cháu mình nhưng lại sợ đông người dễ gây chú ý, nên chỉ đành ở nhà đợi.
Mọi chuyện bây giờ đều đặt sự an toàn lên hàng đầu.
“Không phải đã quá giờ hẹn nửa tiếng rồi sao?” - Dương Trạch nôn nóng không yên nói với người bên cạnh.
“Chuyên cơ đã cất cánh thành công nên chắc chắn là không xảy ra chuyện gì được.”
Dương Trạch tất nhiên hiểu rõ mấy điều đó nhưng sao có thể không lo được, suốt thời gian tuy anh và Lâm Vĩ Thành cũng trợ giúp không ít cho Vĩ Phong và Thiệu Huy ở Canada nhưng không thể trực tiếp sát cánh bên cạnh họ khiến Dương Trạch luôn khó chịu trong lòng.
Giờ đây chỉ khi mọi người đều được an toàn thì anh mới có thể ngủ yên giấc.
Mặc dù trễ hơn dự định đến hơn một giờ đồng hồ nhưng chuyên cơ chở mọi người đã hạ cánh an toàn.
Không để cho thuộc hạ mở cửa, đích thân Dương Trạch đã chen lên trước, mắt nhìn thấy mọi người đều bình an vô sự anh thật sự không nói nên lời.
Lâm Vĩ Phong bước đến vỗ vỗ vai Dương Trạch, Dương Trạch chỉ cười không nói, anh cũng gật đầu với Khả Hân thay cho lời chào mừng trở về.
“Đừng có đứng đó nữa, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” - Hoàng Thiệu Huy là người lên tiếng trước.
Dương Trạch lúc này mới nhìn kỹ bộ dạng không chỗ nào lành lặn của hai người bạn thân của mình, xót xa nói:
“Tôi và anh Vĩ Thành vốn không muốn làm phiền đến Bạch Mai nhưng vết thương của hai người không nhẹ, bây giờ đang là lúc nhạy cảm, để người khác chữa trị cũng không an tâm được.”
“Bạch Mai cũng giống như em, cô ấy là một bác sĩ rất giỏi, là bác sĩ mà bọn anh rất tin tưởng.” - Hoàng Thiệu Huy giải thích với Anna.
Anna vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với cậu, hiện tại cô chỉ muốn biết khi nào mình mới có thể trở về Canada mà thôi, những chuyện ở đây cô không muốn biết quá nhiều.
Lâm Vĩ Phong ôm lấy Khả Hân cùng bước xuống máy bay, trong lòng cô đang bế Khả Vĩ vẫn còn đang say ngủ.
Từ bãi đáp đến chỗ đậu xe cách một khoảng, mọi người phải đi bộ, gió lúc này rất lớn, thổi theo cả cát bụi.
Vĩ Phong và Khả Hân vẫn luôn tìm cách cố gắng che chắn cho bé con, không thể di chuyển được.
Cũng may Dương Trạch đã có chuẩn bị trước, cho thuộc hạ căng một tấm bạt lớn bao quanh tạo thành hình trụ, giống đường hầm, để mọi người có thể thông thả đi bên trong.
“Không ngờ cậu chuẩn bị chu đáo như vậy.” - Thiệu Huy lúc này đang được Anna đỡ lấy eo để bước đi nhanh hơn, dù cô có giận cậu thì cũng không thể làm ngơ một bệnh nhân.
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Người chu đáo là Vĩ Phong, cậu ấy dặn dò tôi chuẩn bị mấy cái này, cậu ấy sợ con gái phải chịu khổ.” - Dương Trạch đáp.
Khả Hân ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì, trong mắt tràn ngập ý cười.
Cô và con gái rất may mắn khi có được nhiều người đối xử tốt với mình nhưng trong số đó người thật lòng, thật tâm nhất chắc chắn chính là Vĩ Phong.
Ví dụ như chuyện vừa rồi, anh đoán trước Khả Vĩ sẽ không chịu nổi gió cát nếu phải đi bộ từ bãi đáp đến bãi xe hay chuyện anh đã nhớ đem chiếc túi có thuốc của Khả Vĩ lên chuyên cơ.
Lúc trước Lâm Vĩ Phong nói với cô anh không muốn có con, sợ mình sẽ không làm được một người cha tốt nhưng dù hơn một năm qua anh và Khả Vĩ không có sự gần gũi tiếp xúc thì anh vẫn đang làm rất tốt trách nhiệm người cha của mình.
“Cậu gọi báo cho anh Vĩ Thành chưa?” - Vĩ Phong quay sang hỏi Dương Trạch.
Dương Trạch lúc này mới ngẩn ra, vỗ trán mình mấy cái, giây phút đoàn tụ quá vui vẻ mà anh quên luôn có một người còn đang đợi tin.
“Để tôi gọi, chắc giờ anh ấy như ngồi trên đống lửa rồi.”
Lâm Vĩ Thành bắt máy ngay lập tức, Dương Trạch chuyển điện thoại đến cho Lâm Vĩ Phong.
“Anh hai…”
“...” - Lâm Vĩ Thành lặng đi mấy giây mới kịp phản ứng, kích động nói - “Về nhà là tốt rồi, nhanh nhanh, đưa em dâu và cháu gái anh của anh về nhà.”
“Bọn em sắp về đến rồi.” - Vĩ Phong và Khả Hân đồng thanh nói vào điện thoại.
Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy nhìn nhau rồi lại cùng xoay sang chỗ khác để che dấu đôi mắt ửng đỏ của mình.
Từ khi anh Vĩ Thành gặp tai nạn cho đến Vĩ Phong cưới Khả Hân rồi biết bao biến cố nối đuôi nhau đến, bọn họ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh em Vĩ Thành Vĩ Phong được hạnh phúc rồi.
Sau khi đến bãi xe người bị choáng ngợp chính là Anna, ở đó có hơn hai mươi chiếc xe chờ sẵn để hộ tống bọn họ.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Thiệu Huy và Vĩ Phong dù ở Canada vẫn có thể thách thức David như vậy, hiện tại đã về đến nơi Thiệu Huy làm chủ, cô sao có thể dễ dàng rời đi.
“Bây giờ tôi sẽ đi đâu?” - Anna đột ngột lên tiếng - “Tôi không thể về Canada ngay đúng chứ?”
Dương Trạch nhìn qua Thiệu Huy, anh đã luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này không ổn lắm.
Anh tưởng Thiệu Huy đưa bạn gái về đây thì hai người phải ân ái lắm chứ.
Mấy người đàn ông nhìn tới nhìn lui xong lại nhìn trời nhìn đất, Khả Hân chỉ đành nhẹ giọng làm dịu không khí:
“Anna, cô về nhà tôi và Vĩ Phong đi, dù sao cô cũng hiểu rõ sức khỏe của Khả Vĩ nhất.
Không có cô bên cạnh, tôi thấy không an tâm chút nào.”
“Đúng vậy, cô là mẹ nuôi của Khả Vĩ cũng như người trong nhà chúng tôi.” - Vĩ Phong cũng vội phụ họa theo.
Anna gật đầu đồng ý, dù sao đi cùng Khả Hân cũng đỡ khó xử hơn ở cùng một chỗ với Thiệu Huy.
Hoàng Thiệu Huy không đồng tình nhưng cũng không thể lên tiếng phản bác chỉ biết nhìn sang Dương Trạch cầu cứu.
Dương Trạch không hổ danh là bạn thấy hơn hai mươi năm, ngay lập tức hiểu ý của cậu.
“Thiệu Huy cùng Vĩ Phong về biệt thự nhà họ Lâm đi, tôi đi đón Bạch Mai sang đó.”
“Cậu đi đón Bạch Mai cũng phải, giờ này đã trễ rồi.” - Lâm Vĩ Phong cũng ăn ý phối hợp - “Mọi người lên xe đi, chúng ta cùng về.”
Khả Hân biết Anna chịu thiệt thòi, cũng thấy oan ức thay cô nhưng trước mắt mọi người đều bình an là tốt rồi, những chuyện khác đợi sóng gió qua đi rồi lại bàn tiếp..