Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây!

Chương 244: 244





Dương Trạch đưa Bạch Mai đến, cô cũng không hỏi nhiều, vào việc ngay đi đến xem vết thương cho Hoàng Thiệu Huy.

Cô nhìn một lượt rồi quay sang hỏi Anna:
“Cô cũng là bác sĩ sao? Cách xử lý vết thương của cô chỉ có thể là người trong ngành.”
Anna mỉm cười gật đầu đáp:
“Tôi là y tá nhiều năm rồi, hiện tại đang học bác sĩ.”
Anna thật sự cảm thấy nơi này rất xa lạ, từng người có mặt ở trong căn biệt thự này cô đều không quen biết ai.

Có lẽ cùng là người hành y như nhau nên sự xuất hiện của Bạch Mai thật sự khiến cô dễ chịu hơn ít nhiều.

“Mọi người đã có một bác sĩ giỏi ở đây rồi, gọi tôi tới không sợ cô ấy giận sao?” - Bạch Mai đã nghe Dương Trạch nói sơ tình hình trên đường đến đây nên cũng cố bắt chuyện với Anna.

“Nhiều người vẫn yên tâm hơn mà, trước giờ bọn anh đều tin tưởng vài việc chữa trị của em.” - Lâm Vĩ Thành lên tiếng, muốn Bạch Mai chú ý anh.

Bạch Mai ngược lại phớt lờ anh, cô chỉ nhìn Anna đợi cô hồi đáp.

Anna lắc đầu cười nói:
“Tôi vẫn còn chưa là bác sĩ chính thức, không so sánh với cô được.”
“Đừng nói vậy, chỉ cần đôi tay của chúng ta dùng để cứu người thì có gì phải phân biệt.”

Hoàng Thiệu Huy ngồi đó cho Anna và Bạch Mai xem vết thương lại không hé răng được một lời.

Cậu và Vĩ Thành cũng không dám xen vào câu nào nữa, sợ rằng có nói cũng chỉ làm hai cô gái trước mặt mất hứng.

“Không có người giúp trông Anju thì hai người họ không xuống đây đâu.” - Anna nhìn lên lầu nói - “Để tôi lên đó gọi họ xuống.”
Anna lên lầu trông Anju ngủ để cho Vĩ Phong và Khả Hân xuống lầu, Bạch Mai nhìn thấy Khả Hân thì không nhịn được bước lên mấy bước muốn xem cô kĩ một chút.

“Tôi không sao, còn có chút béo lên nữa ngược lại cô lại gầy đi đó.” - Khả Hân bắt lấy cánh tay của Bạch Mai vỗ vỗ mấy cái.

“Cô bình an trở về là tốt rồi.” - Bạch Mai thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngày hôm đó tận mắt chứng kiến Khả Hân bị bắt đi, đôi lúc Bạch Mai vẫn giật mình tỉnh dậy vì ác mộng nửa đêm.

Bạch Mai giúp băng bó lại vết thương cho Lâm Vĩ Phong, cô không khỏi cảm thán nói:
“Anh chịu đựng thật sự rất giỏi, với thương tích này đổi lại là người khác sợ là đã ngất đi từ lâu.”
Khả Hân ngồi bên cạnh nghe Bạch Mai nói vậy liền tự mím môi đau lòng vào vai anh.

Lâm Vĩ Phong vuốt vuốt tóc cô an ủi:
“Đều là chuyện đã qua rồi, vì em và con anh có thể vượt qua tất cả.”
Hoàng Thiệu Huy cầm chén cháo trong tay từ nóng đến nguội đi nhưng vẫn chưa ăn chút nào.

Dương Trạch lắc đầu lấy chén cháo khỏi tay cậu, sau đó vào bếp đổi một chén còn nóng mới.

“Ăn một ít đi.”
“Cháo đã mang lên lầu cho Anna chưa?” - Thiệu Huy nói ra mối bận tâm nãy giờ của mình.

“Đã mang rồi, dì Ba đưa lên rồi.” - Dương Trạch ôm trán - “Bộ dạng si tình này của cậu tôi không quen chút nào hết.”
“Có phải tôi làm sai rồi không?”
Câu hỏi của Thiệu Huy khiến cho mọi người có mặt ở đó đều im lặng, không biết nên trả lời như thế nào, hoặc họ có câu trả lời như lại sợ khiến Thiệu Huy thất vọng.

Khả Hân chính là người thân thiết nhất với Anna, cũng quen biết cô lâu nhất, cô lên tiếng nói một câu công bằng:
“Thiệu Huy, anh thật sự làm sai rồi.

Anh không nên ép buộc Anna về đây như vậy.

Cô ấy mạnh mẽ và độc lập, hành động của anh sẽ khiến cô ấy thấy mình không được tôn trọng.”

“Tôi… tôi thật sự không thể mất cô ấy.”
Lâm Vĩ Phong nắm tay Khả Hân, ra hiệu để anh nói tiếp, anh hiểu người bạn của mình là thật lòng với Anna.

“Phương thức đúng là sai rồi nhưng cậu có thể sửa sai mà, lúc trước tôi còn làm nhiều chuyện tệ hơn nhưng chẳng phải tôi cũng được Khả Hân tha thứ sao.

Quan trọng nhất vẫn là hai người yêu nhau, trong lòng có nhau.”
Lời này của anh không chỉ xoa dịu và chỉ điểm cho Thiệu Huy mà còn khiến cho Lâm Vĩ Thành phải ngẫm nghĩ.

Anh nhìn qua Bạch Mai vẫn đang nghiêm túc thu dọn lại từng miếng bông gạc.

Liệu anh cũng có thể có cơ hội sửa sai chứ?
Sau lần nói hai người nói hết lòng mình hôm đó, Bạch Mai không hề quay lại biệt thự thêm lần nào.

Cũng có vài lần anh chủ động gọi điện cho cô, viện lý do gì đó để mời cô đến nhưng cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như cũ.

“Giờ cũng trễ lắm rồi, cô ở lại đây sáng may hãy về.” - Khả Hân nói Bạch Mai.

Bạch Mai nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.

Dương Trạch quan sát ánh mắt của Lâm Vĩ Thành nãy giờ cũng biết mình phải tiếp tục vai diễn kia.

“Vậy tôi cũng ở lại, để sáng mai đưa Bạch Mai về.”
Lâm Vĩ Thành hơi xiết tay lại, anh rất muốn nói Dương Trạch cứ về đi, ngày mai anh tự đưa Bạch Mai về.

Nhưng những lời đó không thốt ra khỏi miệng được, Dương Trạch cũng là một người em thân thiết, anh đâu thể không cho Dương Trạch ngủ lại.


Trên lầu bất chợt vang lên tiếng khóc của Khả Vĩ, con bé hẳn là đã dậy rồi, Khả Hân và Lâm Vĩ Phong tức tốc chạy lên lầu.

Quản gia Thuận ở bên này cũng vội cho người đi thu xếp phòng nghỉ, phòng của Bạch Mai trước nay vẫn luôn để đó, trong nhà còn một phòng khách nữa, nhưng có đến ba người Dương Trạch, Hoàng Thiệu Huy và Anna.

Quản gia Thuận đi đến nói nhỏ với Vĩ Thành tình hình hiện tại, nhà bọn họ tuy to nhưng chỉ có hai phòng khách, những phòng ở lầu ba hầu như đều khóa kín sau khi cha mẹ Vĩ Thành qua đời.

“Bạch Mai, Anna ở cùng phòng với em được không?”
“Tất nhiên là được rồi, em còn đang định nói để cô ấy ở cùng em.” - Bạch Mai vừa nói dứt lời thì Anna cũng đi từ trên lầu xuống.

Anna gật đầu cười với Bạch Mai có vẻ như không hề phản đối chuyện đó, Bạch Mai nhiệt tình đứng dậy đưa Anna đến xem phòng.

“Vậy còn một phòng khách là của hai đứa.” - Lâm Vĩ Thành nói.

“Anh Vĩ Thành, đêm nay em ngủ ở phòng anh được không? Em có chuyện muốn nói.”
Dương Trạch vừa dứt câu cả Vĩ Thành và Thiệu Huy đều nhìn anh chằm chằm.

“Để một người đang bị thương như tôi ngủ một mình là quá đáng lắm đó.” - Thiệu Huy tràn đầy cô đơn nói..