Thang máy này cũng đã lâu không ai dùng đến nữa, diện tích nhỏ, mỗi lần chỉ có thể miễn cưỡng đi được ba người. Thuộc hạ của bọn họ toàn bộ sẽ đi sau để phòng trước hợp mấy người David phát hiện ra sẽ đuổi theo, Lâm Vĩ Phong cùng Khả Hân và Anju xuống trước.
Advertisement
Khả Hân nhận ra bên trong vẻ mặt điềm tĩnh của anh là sự bất an, cô nắm chặt lấy tay anh, một tay VỖ VỖ nhè nhẹ lên lưng Anju, con bé vẫn đang được anh bể.
“Chúng ta đã đến được đây rồi, không thể có chuyện gì nữa đâu.”
“Nếu cánh cửa thang máy này mở ra, không có ai ở bên ngoài nghĩa là chúng ta có thể thoát rồi.” - Lâm Vĩ Phong gần như nín thở nói ra từng chữ.
Ở phía trên Hoàng Thiệu Huy cũng căng thẳng nhìn thang máy nhảy từng số, cậu nói với thuộc hạ bên cạnh:
“Chuẩn bị chặn cửa đi, David hẳn đã nhận ra điều bất thường rồi.”
Thuộc hạ gật đầu nghe lệnh đi ra trước cửa phòng kho chuẩn bị sẵn sàng nếu có ai xông vào thì ngăn lại. Anna làm động tác cầu nguyện, mong cho gia đình của Khả Hân có thể bình an rời khỏi đây, cô cũng thầm mong, Thiệu Huy cũng kịp thời trốn thoát.
Thanh máy đã nhảy số lên trở lại, trái tim Thiệu Huy giống như ngừng đập chờ đợi. Nếu cánh cửa mở ra không có ai đồng nghĩa là Vĩ Phong và Khả Hân đã an toàn.
“Ting!"
Thiệu Huy mừng rỡ nhảy lên, cậu quay sang ôm chầm lấy Anna, thang máy trống không, bọn họ cách thành công chỉ một bước nữa thôi. Bỗng nhiên bên ngoài bắt đầu vang lên những tiếng bước chân, Anna vội vàng đẩy Thiệu Huy ra nói:
“Nhanh lên, anh mau đi đi, không có thời gian.”
“Anna, em vẫn không đi cùng anh sao?” - Thiệu Huy giữ chặt cô không buông.
Anna gật đầu khẳng định, nơi mà Thiệu Huy sắp đến không dành cho cô.
“Anh xin lỗi.” - Thiệu Huy chưa nói dứt câu đã bất ngờ lấy một chiếc khăn tẩm thuốc mê trong túi áo chụp lên mặt cô.
Anna cố vùng vẫy nhưng rất nhanh cô đã không còn sức lực, Thiệu Huy bế cô lên bước vào trong thang máy, ý thức của cô cũng dần mất đi.
Thang máy dẫn khu vực sau của tầng hầm gửi xe, ở đây bọn họ đã chuẩn bị đến bốn chiếc xe để đánh lạc hướng khi bị đuổi theo. Lâm Vĩ Phong đưa Anju trở lại cho bé Khả Hân, anh mở cửa xe cho hai mẹ con, nghiêm túc dặn dò tài xế lúc anh chuẩn bị đóng cửa thì Khả Hân níu tay anh.
“Anh không đi cùng em và con sao?”
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, đừng sợ.” - Lâm Vĩ Phong cúi người xuống hôn lên trán cô.
Khả Hân có thể cảm nhận được đôi môi của anh đang run lên, nước mắt cô cũng không kiềm lại được mà rơi xuống. Chiếc xe chở Khả Hân và Anju lăn bánh, cô có thể thấy từ kính xe Vĩ Phong vẫn đứng yên ở đó nhìn theo.
Hoàng Thiệu Huy bế Anna đã bất tỉnh ra xuống hầm xe, Vĩ Phong nhìn thấy cách làm của Thiệu Huy chỉ có thể lắc đầu một cái, cũng không có thời gian để hỏi nhiều. Anna cũng không đi cùng xe với bọn họ, Thiệu Huy bế cô vào một chiếc xe khác, tài xế nhanh chóng khởi đầu xe, hướng xe chạy hoàn toàn khác với Khả Hân khi nãy.